SUỴT! PHU NHÂN ĐẾN RỒI!



Vì Ninh Mặc quay lại, lúc đầu, Châu thị cũng lầm bầm mấy câu, nhưng sau khi đã được ăn mỹ vị mấy hôm liền, tạm thời ném hết không vui đó ra sau đầu.

Thậm chí, còn cho rằng chàng chính là phúc tinh như Lạc Anh, mỗi ngày cười vui vẻ, sáng lạn như đóa hoa cúc, chỉ hận không thể ôm Ninh Mặc hôn mấy cái.
Nhiệt tình quá mức của bà lão làm cho chàng không tự tại, khi vết thương sắp khỏi, Lạc Anh lại vào núi một lần nữa.

Ninh Mặc đề nghị cùng vào núi, đi săn với nàng.
Có thể đi với chàng, đương nhiên là Lạc Anh vui vẻ, vừa sáng sớm đã dậy xay sữa đậu nành.

Dùng chỗ bã đậu còn lại, thêm vào chút đồ màu xám được thái vụn, vo viên rồi chưng lên thành bánh đậu hấp.

Châu thị ăn liền ba cái, lại húp một bát sữa đậu lớn, vui hớn hở đi phơi nắng.
Chỉ còn lại Ninh Mặc và Lạc Anh đang bận rộn.
Chàng như một bức tượng hình người đang đứng sừng sững trong sân, Lạc Anh bận cuống cả lên, lúc thì đưa đến cho chàng một cái giỏ, lúc thì ném vào trong giỏ một cái cuốc nhỏ, một cái túi nhỏ.

Chuẩn bị một hồi rồi cũng đến lúc ra ngoài, nàng lại vỗ đầu, quay vào phòng bếp.

Khi nàng đi ra thì trong tay còn ôm một cái hũ.
“Cái gì thế?”
“Sữa đậu nành đấy.” Lạc Anh cười hì hì, bỏ cái hũ vào trong giỏ, dùng mấy đồ ở bên cạnh cố định nó thật chắc:
“Lát nữa đi sẽ bị nóng, uống sữa này vừa giải khát lại đỡ đói.”
Ninh Mặc cảm thán: Mặc dù cô nàng này hoang dã, lỗ mãng, nhưng suy nghĩ lại rất tinh tế, đặc biệt là trong khoản ăn uống.

Tuy rằng mùi vị không ngon, nhưng nàng cũng đã rất cố gắng rồi.
Lạc Anh tự nhủ: Nếu mình đã cầm cái trâm của chàng, lại còn là vợ chồng trên danh nghĩa với chàng, cũng nên để chàng sống thoải mái một chút.

Đương nhiên là hai người hoàn toàn không đề cập tới bởi vì dung mạo của đối phương mà họ mới có chút ấn tượng tốt như thế, nên mới có chuyện xưa diễn ra tiếp theo đây.
Nước lũ rút đi, mặt đất lại lộ ra một lần nữa.
Hạt giống bị ngâm nước không cách nào dùng được, bùn đất cũng tỏa ra mùi hôi thối.

May mà ánh nắng rạng rỡ, đám phụ nữ cắn chặt răng, cầm cuốc xới đất, hy vọng phơi nắng cho khô nhanh một chút, còn kịp thời tiết gieo hạt cuối cùng.
Thím Liễu cũng ở trong đám người đó.
Bà thấy một đôi bích nhân trên bờ ruộng phía xa, bất mãn nhỏ nhoi trong lòng bà tan thành mây khói chỉ ngay lập tức.

Không thể không nói, so với thằng con trai ngây ngốc của bà, đúng là thiếu niên anh tuấn ở trước mặt xứng đáng với Lạc Anh hơn một chút.


Bà đứng chống tay vào cái cuốc, lưng bị ánh mặt trời chiếu đến nóng hầm hập.

Bỗng trong lòng bừng lên sự khao khát về cuộc sống, bà nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, miệng hô khẩu hiệu, nện cuốc một nhát lại một nhát vào bùn đất đen xì.
Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, nước chảy róc rách, cây cầu trên sông Tây Liễu được cọ rửa vô cùng sạch sẽ, đã xuất hiện trên mặt sông một lần nữa.
Đột nhiên, Lạc Anh dừng bước, đặt ngón tay lên đầu (động tác đang suy nghĩ), quay người hỏi chàng:
“Lúc trước, cậu trốn ở trên cành cây à?”
Ninh Mặc cũng dừng chân theo nàng, phát hiện ra đã đi đến chỗ hai người gặp nhau lần đầu.
Khi ấy, chàng cũng đói đến điên rồi, thấy một cô nương xinh đẹp cầm đồ ăn, bị ma quỷ sai khiến thế nào mà lại quấn lấy hai cái bánh nướng.

Chẳng hề nghĩ được việc ấy lại biến thành sự bắt đầu duyên phận của họ.
Ninh Mặc hơi xấu hổ, sờ mũi: “Không phải là tôi cố ý hù dọa cô đâu.”
“May mà cậu gặp được tôi đấy.”
Lạc Anh nghiêng đầu, cười hì hì ngắt một cành liễu non, vung vẩy không ngừng.
Mầm lá non ấy ở trong tay nàng cũng không ngừng đong đưa, có lúc lại gãi qua mặt chàng, ngưa ngứa, là lạ.
Thế mà Lạc Anh còn không hay biết, nhảy nhảy nhót nhót như một chú thỏ.

Bím tóc đen nhánh dài tới eo, nhẹ nhàng đánh vào mông Lạc Anh theo chuyển động của nàng…..
“E hèm.”
Ninh Mặc bị đôi mắt của chính chàng làm cho hoảng sợ, không nhịn được mà ho khan mấy tiếng để xua hết xấu hổ trong lòng đi, lại làm cho cô gái phía trước dừng chân, ba bước thành hai chạy về bên cạnh chàng:
“Sao thế? Cậu không sao chứ?”
Hương thơm chỉ thiếu nữ mới có cứ như là hồng thủy mãnh thú vậy, Ninh Mặc lùi về sau hai bước, lại kéo đến sự bất mãn của Lạc Anh:
“Cậu bị làm sao thế?”
Từ khi nãy, nàng cảm thấy Ninh Mặc là lạ.
Đôi mắt chàng không dám nhìn nàng, đi đường cũng phải cách một khoảng lớn.

Bây giờ còn ghê hơn, chàng thấy vô cùng hoảng sợ khi nàng đến gần, giống như là nàng có thể ăn thịt người vậy.
Ninh Mặc chỉ có thể dùng câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” kia để biện bạch, lại làm cho Lạc Anh ha ha cười lớn:
“Gì mà thúc thúc thân, thẩm thẩm thân cơ chứ, chúng ta là vợ chồng đấy.”
“Là giả.”
Ninh Mặc cụp mắt, bỗng thấy mình hơi vô sỉ.
Ngay từ đầu, chàng biết rõ đây là một trò cười, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào lại vẫn đồng ý.

Dù nói hai người không phải là vợ chồng thật sự, nhưng hôn ước này trước sau vẫn làm tổn hại đến danh tiết của nàng.
Càng không nên đi rồi lại quay lại, trêu chọc nàng nảy mầm xuân tâm, mà bản thân lại chẳng hứa hẹn bất cứ điều gì.


Hưởng thụ chăm sóc của nàng, lại chẳng có cách nào hồi đáp trách nhiệm cho nàng.

Ninh Mặc thấy bản thân thật là cặn bã.
“Thật hay giả đều chẳng sao, hơn nữa, tôi cũng thấy hết thân thể cậu rồi, cũng sờ qua rồi, còn sợ cái gì.”
“Cô!”
Khuôn mặt của Ninh Mặc tái xanh, trong nháy mắt lại đỏ bừng, chút áy náy vừa xong đã bị sự xấu hổ thay thế, lại chẳng thể nào nói nặng lời được, làm bản thân nghẹn quá mức.

“Nói thật thì cậu có thể quay lại, tôi còn khá vui vẻ đấy.”
Lạc Anh tóm lấy bím tóc của nàng, đầu ngón tay nghịch ngợm vờn quanh, dường như là đang biểu hiện hai người họ y hệt ngọn tóc xanh, càng quấn càng loạn.
“Tôi biết không phải cậu thật lòng muốn cưới tôi, nhưng mấy ngày này ở chung, tôi thấy cậu cũng khá được đấy.”
Hai người một trước một sau lên cầu trúc, trúc mới bị sũng nước nên hơi ẩm ướt, giẫm lên thì phát ra tiếng kêu kẽo cà kẽo kẹt rất nhịp nhàng.
Dưới chân, dòng nước chảy xiết, bắn tung những bông hoa nước lên loạn thế này.

Mấy bông hoa dại vươn lên từ trong kẽ đá rêu xanh bên bờ, không tao nhã, nhưng cũng lộ ra vẻ thắm đượm tình quê (1), một hương vị riêng biệt.
Giống như Lạc Anh vậy.
Mặc dù dung mạo của nàng không tính là quá đẹp, nhưng lại giống một bát canh tiêu cay xấu xí, ăn một miếng là chua cay sướng miệng, từ trong đáy lòng ra ngoài thân thể đều được là phẳng.
Đôi môi Ninh Mặc mấp máy, muốn nói rằng nếu ngày sau mà thành công, nhất định sẽ đến nghênh đón nàng.

Dù không danh phận, cũng có thể đảm bảo cho nàng một đời không lo.
Nhưng câu nói này, chàng của ngày hôm nay, chẳng có sức để nói.
“Nhưng mà.”
Lạc Anh xuống cầu trước, quay người lại, nhìn chàng với vẻ đáng tiếc:
“Nhưng mà, tôi còn có chuyện gấp phải làm, không hề muốn đắm chìm vào nam sắc.

Cho nên, dù rằng tôi thấy con người cậu không tồi, cũng không thể làm vợ chồng thật sự với cậu được.

Đợi thương thế của cậu khỏi rồi, cậu muốn đi đâu thì đi đi.

Trước lúc cậu đi, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt, coi như là bồi thường cho cậu.”
Lời nói của Lạc Anh làm cho Ninh Mặc chẳng suy nghĩ gì được trong nhất thời, chàng còn đang nghĩ muốn báo đáp Lạc Anh thế nào, sao lại biến thành bồi thường cho bản thân chàng rồi.
Thấy ánh mắt ngu ngơ của Ninh Mặc, Lạc Anh ra sức giải thích: “Cậu cũng không cần đau lòng, tôi biết trong lòng cậu cũng duyệt tôi, nhưng mà tôi còn phải đi tìm mẹ và em trai, không thể để cho cậu bị lỡ làng.

Cho nên, đừng thích tôi nữa, chúng ta không có kết quả đâu.”

Lúc này thì Ninh Mặc bị nghẹn hoàn toàn.
Mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà rực rỡ.
Châu thị ngồi trong viện, nghiêng đầu vểnh tai làm cho cổ sắp gãy đến nơi rồi.

Rốt cuộc, tiếng bước chân quen thuộc cũng truyền tới.
“Cuối cùng hai đứa cũng về rồi, ai da, ta sắp đói chết rồi, kiếm được cái gì ăn ngon không?”
“Được nhiều đấy.”
Lạc Anh đắc ý hạ cái gùi chứa dê núi trên lưng xuống cái thớt, xoa hai bả vai, chỉ huy Ninh Mặc: “Đặt xuống rồi nghỉ một chút đi, suốt dọc đường làm cậu mệt chết rồi.”
Mệt cái con khỉ!
Ninh Mặc thật muốn chửi bậy.
Sau khi vào núi, hai người luôn luôn nhổ rau dại, hái nấm, cho đến tận khi nhìn thấy một con dê núi đang ăn cỏ, ngay lập tức, đôi mắt của Lạc Anh trừng lên tròn xoe.

Hai người phối hợp rồi cuối cùng cũng bắt được món ăn đang chuyển động này.
Nhưng khi trở về, bất luận như thế nào thì Lạc Anh không chịu để chàng động vào.
Nàng nghĩ rất hay ho (2): Cậu vẫn còn là một bệnh nhân, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, việc cỏn con này cứ giao cho tôi.

Nếu cậu thấy ngại, cứ xách cái giỏ rau là được.
Vì vậy, xuất hiện một hình ảnh rất kỳ lạ và buồn cười như thế.
Dáng người Lạc Anh nhỏ nhắn, vác một con dê núi to gần bằng nàng, đi trên đường mòn trong núi.

Theo sát ở phía sau là Ninh Mặc to cao đang cầm cái giỏ trúc như một cô vợ nhỏ.
May mà đã muộn rồi, ngoài đồng ngoài viện đều không có ai.

Nếu không thì Ninh Mặc cảm thấy mặt mũi bị vứt hết đi rồi.
Bây giờ cũng vẫn chẳng tốt hơn tí nào.
Sau khi Lạc Anh dặn dò thì nàng bắt đầu xử lý con dê núi, đầu cũng không ngẩng lên.
Mùi vị tanh nồng tràn ngập khắp cả viện, Châu thị gấp gáp ngăn cản: “Nhóm lửa mau lên, che dấu mùi vị.

Nếu không chỉ một lát nữa thôi, cả thôn đều ngửi thấy mất, thế thì không tốt đâu.”
Hiện nay, nhà nhà hộ hộ kiếm miếng ăn đều rất khó khăn, mà ở đây bọn họ lại có cá, có thịt, ăn uống sôi nổi, đương nhiên là sợ bị người ta biết.
“Ngửi thì cứ ngửi đi.”
Lạc Anh không để ý, vẫn cúi đầu làm việc như cũ.

Chẳng qua bao lâu mà một bộ da dê hoàn chỉnh đã được lột xong rồi.
“Được rồi, tôi phải chặt thịt dê, cậu tránh ra đi, đỡ bị dính bẩn lên người.”
Ninh Mặc không lên tiếng, lùi hai bước về phía sau.
Không thể không nói quả thật là tay nghề xử lý của Lạc Anh rất tốt, chỉ trong chốc lát mà nàng đã chia nhỏ con dê một cách chỉnh tề.

Lại chặt một cái đùi, lấy ba con cá khô ở trong phòng, chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Cô đi đâu đấy?”

Ninh Mặc giơ tay muốn ngăn nàng lại, chỉ vào trên người nàng: “Thay bộ quần áo đã.”
Trên người nàng toàn là vết máu khô, cả người tanh tanh hôi hôi, rất khó ngửi.
“Mấy hôm trước nước lên, chắc là nhà ông cậu cũng chẳng có gì ăn.

Tôi đi đưa cho bên đấy một ít, cũng để các em đỡ thèm.”
Châu thị than thở: “Lúc nào đến cửa mà bà mợ kia không mắng chửi nhà chúng ta mấy bận.

Thế mà con bé này còn tốt bụng, muốn tặng đồ sang, nhà mình còn không đủ ăn đâu.”
Mấy ngày nay, tâm trạng của Lạc Anh tốt, lười để ý mụ.

Lại hạ giọng, giải thích với Ninh Mặc:
“Đừng nghe bà ta nói lung tung, ông cậu tôi là người tốt, bánh nướng mà cậu ăn đều do ông ấy tiếp tế đấy.”
Nàng không muốn Ninh Mặc hiểu lầm nhà ông cậu, cũng như nàng không muốn để Ninh Mặc cảm thấy là nàng không nỡ để chàng đi vậy.
Ai ngờ, chàng lại giành lấy giỏ trúc:
“Đi thôi.”
“Hả?”
Lạc Anh ngớ người, đang làm gì đây.
“Không phải muốn đi tặng đồ à?” Ninh Mặc chỉ lên trời: “Trời tối rồi, một mình cô đi cũng không tiện, tôi đi cùng cô.”
Một câu nói vô cùng đơn giản lại làm cho khóe miệng của Lạc Anh nhếch lên.
Nàng lấy một cái khăn tay ở trong phòng ra, cẩn thận buộc một vòng vào cái quai giỏ trúc, rồi mới đưa cho chàng:
“Cầm thế này sẽ không bị đau tay.”
Ninh Mặc cầm lấy một cách tự nhiên, không hề cảm thấy có gì không đúng.

Cũng không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Châu thị, với đôi mắt đang cười thành hình trăng khuyết của Lạc Anh.
Suy cho cùng, chàng sinh ra ở nơi cao quý, không hề hay biết ở quận Trác, nếu người con trai chủ động đi cùng người con gái đến nhà ông cậu, là biểu hiện sự khẳng định và sủng ái của nhà chồng với nàng dâu.

Càng miễn bàn đến việc mang theo hậu lễ như thịt dê và cá thế này, là biểu hiện sự vừa lòng về nàng dâu.

Dù rằng mấy đồ này vốn do Lạc Anh chuẩn bị.
Thế nên hai người, một người tràn ngập vui vẻ, một người chẳng hay biết gì, một trước một sau ra cửa.
Không bao lâu sau, bước chân của Lạc Anh chậm dần, cuối cùng, lại đi song song với chàng.
Mặt trời lặn chiếu hình dáng của hai người trên mặt đất, kéo cái bóng dài vô cùng.

Mà lại giống như đang gối lên nhau, hòa vào nhau, thế nào cũng vướng víu với nhau.

~~~~~~~~~~
Ngát
(1) Bản gốc “Hương dã thôn tình”: thật không biết dịch sao.
(2) Bản gốc “Mỹ kì danh viết”: ý chỉ đặt tên thật kêu cho một sự việc, đồ vật nào đấy, để khen ngợi, hoặc cũng được dùng để phủ nhận, phê phán..


Bình luận

Truyện đang đọc