SUỴT! PHU NHÂN ĐẾN RỒI!



Lạc Anh đi ra sân sau chậm rì rì, thấy Trinh nương đang đưa lưng về phía mình, một tay chống nạnh, một tay cầm cây roi mây, lập tức lộp bộp trong lòng.
Không phải chứ.
Trong trí nhớ, cha mẹ đều là người dịu dàng, nhẹ nhàng, bất kể bản thân nghịch ngợm thế nào, đến một câu nặng nề cũng chưa từng nói, càng khỏi bàn đến bị đánh.
Chẳng lẽ hôm nay muốn phá lệ?
Trong lòng nàng trống rỗng vô cùng, lấy hết can đảm, do dự gọi một tiếng:
“Mẹ?”
Trinh nương dần dần xoay người qua, tư thế vững vàng, nhưng đôi mắt đỏ hoe kia lại bộc lộ bản tính dịu dàng.
Trong đầu Lạc Anh nổ đoàng một tiếng, cảm thấy mình đã gây họa theo bản năng, cứ như là bị sấm đánh.
Trinh nương nhìn con gái cụp mắt cúi đầu như con chim cút, lửa trong lòng đã bị tắt bớt mấy phần.

Nhưng vừa nghĩ đến lá gan của con bé này càng lúc càng lớn, thế mà lại làm ra việc mai mối cho mẹ ruột ở sau lưng mình.
Nếu vẫn không quản lý, về sau xuống đất rồi, bà ấy chẳng còn mặt mũi nào đi gặp cha nàng nữa.
Nghĩ đến đây, không thể không quyết tâm tàn nhẫn được, nâng roi mây trong tay lên, quất xuống đất trống một cái, đồng thời cũng lấy hết dũng khí, muốn bảo nàng quỳ xuống.
Lời còn chưa nói ra, đã thấy tiếng nàng quỳ sụp như nước đổ.
Phịch một tiếng, nghe mà làm cho Trinh nương đau cả lòng.
Nhưng con bé này thì hay rồi, không nói đến quỳ vừa to vừa dứt khoát, còn thẳng lưng như tấm phản, vẻ mặt thản nhiên.
Mấy phần lửa giận đã tắt lại bùng lên ngay lập tức.
“Mẹ hỏi con, con đã tranh thủ lúc mẹ vắng nhà để làm những gì?”
Lạc Anh trả lời hết sức rõ ràng: “Con thấy chú Ô mến mộ mẹ, có lòng muốn tác hợp hai người ạ.”
Trinh nương không ngờ nàng lại to gan đến thế, nhất thời bị ngạc nhiên, muốn nói gì sau đó cũng quên mất rồi.
Lạc Anh thắng trận liền truy kích, dứt khoát dốc hết lòng dạ ra:
“Mẹ, cách chú Ô làm người thì người ở cả cái trấn này đều rõ ràng.

Con cũng thật sự hy vọng có người bầu bạn bên mẹ trong cuộc sống sau này.

Mẹ, cha đã mất rồi, em trai cũng chẳng còn nữa.

Giờ đây chỉ còn hai mẹ con ta nương tựa lẫn nhau.

Ngày nào con cũng nghĩ, nếu có một ngày mà con không còn nữa…..”
“Con nói lăng nhăng cái gì thế, mau nhổ đi.”
Trinh nương hoảng hốt, ấn đầu Lạc Anh hướng xuống dưới để nhổ ba ngụm nước bọt ra, sau đó cũng chẳng để ý đến việc truy cứu trách nhiệm của con gái nữa, kéo nàng dậy.


Ánh mắt quan tâm không ngừng quét lên quét xuống khuôn mặt nàng:
“Đứa bé này, có phải con đã gặp phải chuyện gì không?”
Đôi mắt Lạc Anh rưng rưng, vừa lắc đầu, lệ châu đã rơi khỏi hốc mắt, lăn xuống dưới.
Nàng càng thế này, Trinh nương lại càng không tin.

Cho đến tận khi ép nàng nói lời trong lòng ra:
“Mẹ, con chỉ cảm thấy mẹ khổ quá rồi.

Hiện nay, khó khăn lắm mới gặp được người thích hợp, con hy vọng mẹ đừng để ý người khác nói gì.

Chỉ cần chúng ta sống thật tốt, sống thật hạnh phúc là được.”
“Thật sự không sao?”
Sau khi xác nhận đi, xác nhận lại mấy lần, Trinh nương mới thở phào.
Một trận giày vò này đã làm tức giận lúc ban đầu bị quăng lên chín tầng mây.

Bà ấy cầm tay con gái, buồn bã:
“Con à, con có biết mình đang làm gì không? Làm mối cho chính mẹ ruột của mình, điều này mà truyền ra ngoài, chỉ cần mỗi người một câu thóa mạ cũng đủ làm con chết đuối.”
“Con không sợ!”
Lạc Anh nâng tay gạt nước mắt, lại bắt đầu cười đùa, “Mẹ quên rồi ạ, trẻ con thôn Tây Liễu nhà mình, vừa sinh ra đã biết nghịch nước rồi.”
“Con à!”
Biết rõ nàng đang nói đùa cho mình vui vẻ, Trinh nương vẫn không nhịn được lo lắng:
“Anh tử, nửa đời trước của mẹ đã trải qua rất nhiều.

Đến nay chỉ muốn ở bên con sống thật tốt.

Mấy ngày nay mẹ cũng nghĩ rõ ràng rồi, con không muốn gả cho người ta để bị quản lý khắp nơi, thế thì chúng ta tìm một người ở rể.

Sau này sinh mấy đứa, mẹ chăm sóc giúp con, đảm bảo cuộc sống sẽ rất thoải mái.”
Lạc Anh đảo mắt: “Thế tốt rồi ạ, đợi chú Ô thành người một nhà chúng ta, còn có thể để chú ấy dẫn đám trẻ con đi cưỡi ngựa đấy.”
Trinh nương dở khóc dở cười, mặc kệ như thế nào, Lạc Anh đều có thể kéo chủ đề nói chuyện đến trên người Ô Qua như cũ.
Thân là phụ nữ, bà ấy cũng có sự cố chấp của bản thân, lập tức thay đổi sắc mặt, không cho phép Lạc Anh lại làm ra động tác gì sau lưng mình nữa.


Đồng thời, đảm bảo chính mình sẽ nói rõ ràng với Ô Qua, từ nay về sau, hai người sẽ không còn liên quan nửa điểm nào hết.
Dứt lời, chẳng hề để ý Lạc Anh nữa, đi thẳng ra nhà ngoài.
Ài, khéo quá thành vụng rồi!
Liên tiếp hai ngày liền, Lạc Anh đều dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh ở nhà sau, nhưng Trinh nương cũng quyết tâm rồi, canh giữ ở trong nhà.

Phàm là Lạc Anh hơi có tí tẹo hành động gì đó, ánh mắt của bà ấy sẽ bay theo ngay lập tức.
Một kế thất bại, Lạc Anh lại nghĩ kế khác.
Nàng cố tình nói muốn đi tìm Ngọc Nhi chơi, chuẩn bị khi đi ngang qua sạp thịt lợn nhà Ô Qua thì nói mưu kế mà mình đã nghĩ rất kỹ cho ông ấy.

Lại chẳng ngờ được, mẹ nàng lập tức ra tay đóng cửa.
“Mẹ, mẹ muốn làm gì đây ạ?”
“Đi cùng với con.” Trong lúc nói chuyện, đã đóng một bên cửa rồi, ánh sáng trong phòng tối lại từng chút một: “Vừa đúng lúc, mẹ làm cho em bé chưa ra đời hai bộ áo, cùng mang qua đi.”
Lạc Anh trợn mắt, há miệng, nhìn mẹ nàng làm xong xuôi đâu ra đấy, lại cầm làn trúc lên, đi đến kéo bản thân ra ngoài cửa.
Cừ thật đấy, đây là một tấc cũng không rời!
May mà gặp Ngọc Nhi, sự phiền lòng của nàng đã bị một màn trước mặt thay thế ngay lập tức.
“Oa!”
Lạc Anh vuốt ve cái bụng đang phồng lên của nàng ta một cách cẩn thận, sợ hãi than: “Sao em thấy lại to hơn rồi.”
“Ừ.” Trong mắt Ngọc Nhi hàm chứa ý cười từ ái: “Còn hai tháng nữa sẽ sinh, một ngày lại lớn hơn một ngày đấy.”
Trinh nương lấy quần áo nhỏ ở trong làn ra, nhìn chằm chằm vào bụng Ngọc Nhi một hồi lâu, đưa ra kết luận:
“Hơi nhọn, giống một bé trai.”
Ngọc Nhi vừa nghe, hé miệng cười: “Thím à, bất kể là gái hay trai, chỉ cần khỏe mạnh là được.”
Trinh nương là người từng trải, thấy dáng vẻ Ngọc Nhi đi lại hơi quái dị, lập tức bảo nàng ta kéo góc váy lên, sau khi nhìn thấy, lập tức thở ra khí lạnh.
Đôi chân mảnh khảnh, trắng nõn của quá khứ, nay đã sưng như củ cải.

Càng khỏi nói đến gân xanh chằng chịt trên da, nhìn đáng sợ cực kỳ.
Lạc Anh không hiểu ra sao, nhìn Trinh nương, lại nhìn Ngọc Nhi.
“Cháu cũng không biết sao nữa, từ tháng trước đã bắt đầu sưng lên, trong lòng hoảng hốt, cũng khó chịu.

Có lúc cháu nghĩ, không cần quan tâm là nam nữ gì nữa, chỉ cần hai mẹ con cháu đều bình bình an an, thế là được rồi.”

“Cháu à, nghĩ nhiều quá rồi.” Trinh nương an ủi nàng ta: “Thai phụ đến hậu kỳ đều thế này.

Thím mang thai đứa thứ hai còn sưng hơn cháu nhiều.”
Vừa nghe được, lập tức đôi mắt Ngọc Nhi phát ra ánh sáng, vội vàng nói: “Thật ạ?”
“Yên tâm đi.”
Trinh nương an ủi: “Phần lớn thai phụ đều thế này, bị sưng phù, đi tiểu đêm, cháu chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, đừng có nghĩ lung tung.

Đảm bảo có thể sinh một thằng nhóc béo béo, trắng trắng.
Ngọc Nhi thở phào ngay lập tức, tiện thể lại lúng túng nói câu cảm ơn:
“Thím đừng nghĩ cháu tồi tệ nhé.

Hai người chúng cháu đều không cha, không mẹ, có việc gì muốn tìm người hỏi thử đều không thể, cũng chỉ đành tự đoán mò.”
“Đứa bé ngoan, lần sau có việc gì thì cứ tìm thẳng thím, đừng có mà nghĩ lung tung nữa.

Hai tháng này đúng là lúc cần phải sát sao, lúc nào cũng có thể sinh.

Bình thường cháu phải ra ngoài thì cũng cố gắng đừng có đi xa.”
Sau khi dặn dò Ngọc Nhi mấy câu, bà ấy cầm làn trúc: “Đậu phụ mới làm hôm nay, thím để cho cháu hai miếng.

Thím đi phòng bếp làm, lát cháu ăn.”
Lại quay đầu cười, trêu nàng ta: “Ăn nhiều đậu phụ vào, về sau thì khuôn mặt em bé sẽ giống như đậu phụ ý, trắng trắng mềm mềm, làm người khác yêu thích.”
Nói đùa xong, bà ấy vội đi rồi, để lại Lạc Anh ngồi cạnh Ngọc Nhi.
“Chị Ngọc Nhi, hóa ra là em bé xấu xa, lại gây tội thế này.”
Lạc Anh bị một màn vừa rồi dọa sợ, lại nhìn dáng vẻ cố gắng hết sức của Ngọc Nhi, bỗng nổi da gà: “Em không muốn sinh con đâu.”
Ngọc Nhi bị nàng làm cho buồn cười: “Em này, thành thân trước đi rồi hẵng nói.”
Lại ơ một tiếng: “Gần đây chẳng thấy em đến tìm chị chơi, còn tưởng là gặp việc gì nữa.”
“Hài, em có thể có việc gì, nhưng mà em có chuyện khó giải quyết thật đấy, còn muốn nhờ chị giúp đây.”
Nàng xì xào bên cạnh lỗ tai Ngọc Nhi.
Theo lời nói của nàng, biểu cảm của Ngọc Nhi biến hóa hết sức…..

khó lường.
Sau khi nghe xong, Ngọc Nhi hỏi: “Thế này có được không?”
“Đương nhiên là được.”
Lạc Anh nói lời chính nghĩa, vỗ ngực cam đoan: “Nếu chuyện này thành công, hạnh phúc nửa đời sau của mẹ em sẽ có hy vọng rồi.”
Thấy nàng vỗ ngực, đôi môi của Ngọc Nhi mấp máy, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời muốn nói.
Cô nàng này, thật đúng là… lời nói chưa làm cho người ta kinh ngạc thì chưa dừng.
Kéo tơ hồng cho mẹ ruột của mình.


Cả thiên hạ này chắc có nàng là người đầu tiên rồi.
Khó trách, khó trách.
Linh hồn đáng yêu, thú vị, không bị thế tục câu nệ đến bậc này.

Khó trách hắn lại có lòng như thế, đến cả bản thân tiếp xúc lâu ngày mà cũng thường quên mất vì sao ban đầu mình đến đây, vì sao lại tiếp cận bọn họ.
Cuối cùng, Lạc Anh làm cho Ngọc Nhi cũng phải đáp ứng, lập tức cao hứng ôm mặt nàng ta, kích động đến muốn in lên một dấu hôn.
Nếu không phải em bé trong bụng bỗng tung một quyền để chứng minh sự tồn tại của bản thân, lần này nàng không hôn không được.
Trên đường đi về, Lạc Anh cực kỳ vui vẻ.
Nàng ngâm nga một tiểu khúc, ánh mắt không ngừng bay sang hai bên, nhìn cái này, chọn cái kia.

Cuối cùng đã mua hai túi bánh xốp, vừa đi vừa nhét vào miệng.
Trinh nương không nhịn nổi, hỏi nàng: “Lại đang nung nấu ý xấu gì đây, nhìn con vui vẻ kìa.”
Lạc Anh vừa nghe, lập tức xị mặt, tủi thân nói: “Mẹ, sao mẹ lại có thể nghĩ con gái như thế ạ.

Con đây còn không phải là chẳng có cách nào ạ, dù sao thì vui vẻ cũng qua ngày, buồn phiền cũng qua ngày, thế chẳng bằng con cứ vui vui vẻ vẻ đi, đúng không ạ.”
Trinh nương cho nàng một ánh mắt chẳng thể tin được, báo cho nàng biết: “Dù sao thì con ra chiêu gì cũng không có tác dụng!”
Không ngờ rằng vừa mới nói lời này ra ngoài, lập tức đã bị bẽ mặt rồi.
Hai ngày sau, một đứa bé đến đây chuyển lời, nói lúc Ô Qua mổ lợn giúp người ta, tay không vững, con lợn giãy giụa mãnh liệt, kết quả là dao bị lệch đi, ông ấy chém phải cánh tay mình.
Nay người đang nằm dưỡng thương đấy, đáng thương vô cùng.
Trinh nương vừa nghe, phản ứng đầu tiên là truy hỏi con gái: “Khổ nhục kế.

Đây lại là do con nghĩ ra hả!”
Lạc Anh giơ hai tay đầu hàng, rất vô tội: “Mẹ, không thể vì con đã làm một lần thì lần nào cũng hắt chậu phân lên đầu con được.

Hơn nữa, bị dao cắt đau lắm đấy, không khéo còn bị tàn phế nữa.

Mẹ thấy con ngốc hay là chú Ô ngốc đây.”
Trinh nương cũng không phân rõ nổi con gái nói thật hay là giả.

Trong lòng không quyết được.

Lại thấy đứa bé kia miêu tả hết sức nghiêm trọng, lập tức quyết định, ném lại một câu: “Mẹ đi xem thử, nếu để mẹ phát hiện ra hai người hợp tác lừa mẹ, mẹ trở về thì cẩn thận da của con đi.”
Thấy Trinh nương vội vàng đi khỏi, Lạc Anh lè lưỡi, cười hi hi, rót cho mình một bát trà.
Hề hề, không cần biết nó có phải là khổ nhục kế hay không, đủ linh nghiệm là thành.
Nhưng Lạc Anh không nghĩ tới, lần này thật đúng là quá đà rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc