SUỴT! PHU NHÂN ĐẾN RỒI!



Lạc Anh mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong mộng, còn chưa mở mắt đã duỗi thẳng cái lưng mỏi trước đã.

Cho đến khi đập tay vào vật gì đó bộp một cái, đau đớn làm nàng bừng tỉnh.
Thấp bé, chập chội, còn có cảm giác xóc nảy khi bánh xe lăn trên đường, làm nàng nhớ lại ngay lập tức, bây giờ nàng đang trên đường chạy trốn.
Dụi mắt loạn hết lên, Lạc Anh vén rèm, nương theo ánh sáng nhàn nhạt buổi sớm, nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Quan đạo bằng phẳng, dọc đường uốn lượn.

Nhánh cây bên đường đã nhú mầm, dưới gốc cây có chút cỏ dại cũng không đủ để phủ hết bùn tuyết.

Lại nhìn sang bên, cái ao lấp lánh như một mặt gương thật lớn, thu hết sao trên trời và dãy núi trùng điệp vào trong, đẹp như một bức tranh.
Mà ở càng xe có một người đang ngồi ngay ngắn, đầu đội mũ rộng vành, khoác áo choàng trắng, tay cầm dây cương thật chặt, thỉnh thoảng lại động đậy để xua đi khí lạnh trên người.
“Này.”
Lạc Anh thấy chàng lên tiếng trả lời, cũng chẳng quay đầu lại, bèn nâng cao giọng: “Cả đêm anh không ngủ à?”
Lý Diên Tú ừ một tiếng, chăm chú đánh xe.

Áo dài mũ rộng, nhìn có mấy phần dáng vẻ của người đánh xe thật.
Lạc Anh nhìn xung quanh, rất buồn bực.

Lại hỏi: “Chúng ta đã đi đến chỗ nào rồi đây? Lúc nào có thể nghỉ ngơi được?”
“Sớm mà.”
Giọng nói của Lý Diên Tú bay đến từ đằng trước: “Đợi đến trưa thì đại khái có thể đến trấn Phượng Lĩnh, lúc đó sẽ tìm đại một người đổi bộ quần áo chói mắt này của cô.”
Lại nói: “Sắc trời còn sớm, cô lại ngủ thêm một chút nữa đi.

Ngủ một giấc dậy thì cũng không sai biệt rồi.”
Lạc Anh nghe ra giọng nói của chàng tràn đầy uể oải, biết là cũng mệt rồi, không dám làm chàng phân tâm nữa.

Rụt đầu lại, quay vào trong xe như cũ.
Đi tiếp một lát, đột nhiên có biến hóa phát sinh.
Đường nhỏ cong cong quẹo quẹo xóc nảy vô cùng, nàng suýt bị đập đầu mấy lần.

Lạc Anh không có cách nào, chỉ đành cuộn chăn thành một đống đặt trong góc xe.


Tốt xấu gì cũng có thể giảm bớt va chạm do xóc nảy, nếu không thì nàng cũng sắp biến thành đầu Phật tổ rồi.
Lý Diên Tú cao giọng: “Đường núi gập ghềnh, ngồi cho vững!”
Lạc Anh cũng ra sức hô lại: “Anh yên tâm đi, tôi không sao, anh cũng phải cẩn thận đấy!”
Vừa mới nói xong, không để ý thì vai bị đập thật mạnh vào một góc, đau đến nỗi nhe răng nghiến lợi, ép được hai giọt nước mắt chảy ra.
Đây cũng quá khổ rồi.
Rõ ràng đường đi lúc đến đây rất bằng phẳng mà.
Trong sự tra tấn xóc nảy, cuối cùng đã nhìn thấy trấn nhỏ Phượng Lĩnh.
Từ lúc thấy được sạp trà đầu tiên bên đường, xe ngựa bắt đầu bằng phẳng hơn nhiều.
“Này!”
Lý Diên Tú kéo dây cương, con ngựa dừng bước.

Chàng vội nhảy xuống xe, vén rèm, rất sốt sắng: “Cô không sao chứ?”
Lạc Anh ôm đầu vừa đau, vừa chóng mặt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bò xuống xe bằng cả tay lẫn chân, lắc la lắc lư ngẩng đầu lên.

Vừa mới định cười một cái, kết quả chẳng nhịn nổi sóng to gió lớn trong bụng, ọe một tiếng, phun hết cả ra.
Nàng nôn đến nỗi hai mắt nổ đom đóm, mũi và cổ họng cháy bừng bừng.

Một tay chống vào gốc cây, một tay khác ôm bụng, nôn ào ào.
Một phụ nữ đi ra từ trong quán trà, sau khi thấy một màn này, vội vàng tiến lên, vỗ lưng cho Lạc Anh, lại không khỏi trách cứ Lý Diên Tú:
“Xem cô em khó chịu đến thế này rồi, sao còn ngồi xe ngựa xóc nảy.

Đúng là lòng dạ bao la đấy, cũng chẳng sợ xảy ra chuyện.”
Không đợi Lý Diên Tú đáp lời, vội hô lớn với một người ở bên cạnh: “Rót một bát nước ấm đến đây cho cô ấy xúc miệng.”
Tốt xấu gì thì lần này Lý Diên Tú cũng biết tự đi lấy, Lạc Anh uống hai ngụm trên tay chàng, nhổ sạch sẽ trong miệng ra.

Rồi mới đứng dậy, thân thể suy yếu, cảm ơn người phụ nữ đứng bên cạnh.
“Khách sáo cái gì, cô em, đừng trách tôi nhiều chuyện.

Thấy hôm nay thân mình cô thế này, đúng là lúc phải nghỉ ngơi thôi, sao còn dám chạy loạn khắp nơi thế.”
Lạc Anh nôn đến ngơ ngẩn, cũng không nghe hiểu người ta có ý gì.

Mù mờ nói: “Ơ, chúng tôi phải đi…..”
“Về nhà mẹ đẻ.”

Lý Diên Tú ở bên cạnh vội tiếp lời, tiện thể đỡ Lạc Anh suy yếu không có sức tựa lên người mình: “Cảm ơn vị đại tỷ này rất nhiều, hôm qua lúc rửa tay bên dòng suối đã đánh mất túi đồ.

Xin hỏi chị, ở đây có quần áo không, để vợ tôi thay đồ.”
Lạc Anh mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt trợn tròn như chuông đồng, vừa mới muốn mở miệng lại bị chàng dùng ánh mắt ngăn cản.
Cảnh này thu vào mắt người bên cạnh đã trở thành liếc mắt đưa tình cực kỳ thân mật.
Người phụ nữ hé miệng cười: “Thế cậu cứ ở đây đã, tôi đưa cô em ra phía sau đổi quần áo.”
“Làm phiền chị rồi.”
Lý Diên Tú không đỏ mặt, tim cũng không đập nhanh, sau khi cảm ơn thì dặn Lạc Anh: “Chú ý thân thể, tôi đi làm đồ ăn, đợi cô thay xong thì ăn một chút.”  
Người phụ nữ nhìn dáng vẻ khó xa nhau của hai người, không nhìn được mà che miệng cười ha ha hai tiếng, làm cho hai má Lạc Anh nóng bừng, thẹn thùng cực kỳ.
“Giao cho bà chị đây, cậu cứ yên tâm đi.

Lang quân, mời ngồi, ông chồng nhà tôi nấu bánh canh ngon vô cùng.

Cậu vội vã trên đường lâu thế rồi, ăn một bát bánh canh nóng hôi hổi, thân mình cũng ấm áp.”
Người phụ nữ dẫn Lạc Anh vào trong phòng, cười trêu nàng:
“Tiểu nương tử mới thành thân không lâu nhỉ, nhìn dáng vẻ không rời nhau được kia lại làm tôi nhớ đến hồi tôi mới thành thân, cũng như cô vậy.”
Lạc Anh không biết vì sao Lý Diên Tú phải nói dối, lúc này cũng chỉ đành ngầm thừa nhận.
Nhà cửa của người phụ nữ đơn giản, chốc lát sau đã lấy ra một cái áo khoác màu xanh có hoa nhỏ và quần bông từ trong rương ra, phủi phủi.

Quay người đi đến: “Bộ này là quần áo của tôi lúc vẫn còn là con gái, nay mặc thì quá chật rồi.

Thấy có vẻ hợp với tiểu nương tử đấy, thử xem.”
Lạc Anh nhận lấy rồi cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Thấy nàng đứng bất động, khuôn mặt xấu hổ, người phụ nữ hiểu ra ngay lập tức, vỗ tay: “Trách tôi, thế tiểu nương tử tự thay đi.

Tôi đi giúp nấu bánh canh, có việc gì thì cô cứ gọi tôi.”
Sau khi người phụ nữ sải chân rời đi, Lạc Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Váy trên người nàng dính bẩn, lúc cởi ra phải rất cẩn thận, cuộn thành một đống vứt ở góc tường, rồi mới mặc quần áo của người kia.
Ánh mắt của người phụ nữ tinh thật, nàng mặc lên bộ này không rộng cũng không chật, không dài cũng không ngắn.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nàng đang muốn ra ngoài, ánh mắt liếc qua đống áo váy kia.


Nghĩ ngợi, cuối cùng lại đi qua đó, nhặt lên.
Sau khi bận bịu một phen, lúc đi ra thì trên bàn đã bày hai bát bánh canh.
“Sao lâu thế?”
Đáy mắt Lý Diên Tú tràn đầy lo lắng, chỉ là ngại vẫn còn người ngoài, không tiện nói nhiều.

Bảo nàng ngồi xuống, đẩy một cái bát sứ đến trước mặt nàng: “Mau ăn đi, lát nữa sẽ trương mất.”
“Ừ.”
Lạc Anh nhận lấy đôi đũa, gắp lên một sợi màu trắng ngà, đưa vào miệng, nhai nuốt cẩn thận.
Từ sau khi hai người gặp lại, lần đầu tiên ngồi ăn cùng nhau như thế này.
Lạc Anh như một con thỏ con, cúi đầu cụp mắt, đũa dài trong tay gắp thức ăn, lặng im không tiếng động.
So sánh với lúc gặp ở thôn Tây Liêu, quả thật là như hai người khác nhau.
Lạc Anh cảm thấy có một ánh mắt cứ đâm thẳng vào mình, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt phức tạp của Lý Diên Tú.
“Sao thế?”
Nàng buông đũa, đưa tay lên sờ khóe miệng mình: “Có phải bị dính cái gì rồi không?”
“Không có.”
Lý Diên Tú không nhìn nữa, trong lòng rất phức tạp, lại còn muốn dỗ dành nàng: “Tranh thủ vẫn nóng thì ăn đi.”
Không biết là do vừa nôn, hay là bát quá to.

Mới ăn được mấy gắp, Lạc Anh đã bỏ đũa xuống rồi.
Người phụ nữ thấy, lập tức khuyên nhủ: “Tiểu nương tử mới ăn có chút thôi thì sao được? Bây giờ cô là hai người, không ăn nhiều một chút thì chẳng phải là đứa bé trong bụng sẽ mệt rồi? Nếu không, tôi mang chút dấm chua đến để cô có khẩu vị?”
Giờ Lạc Anh mới hiểu là đã được xem thành phụ nữ có thai rồi.
Nàng bèn vội giơ tay, muốn phủ nhận.
Mới vừa đưa tay lên, bị Lý Diên Tú nắm lấy.
“Cảm ơn bà chị, nàng không ăn nổi thì thôi đi, trên xe ngựa vẫn còn thịt khô, đủ để no bụng.

Huống chi qua khỏi quả núi trước mặt chính là nhà mẹ nàng rồi.”
“Thì ra là thế, vậy cũng được, lúc có thai thì thèm nhất là món ăn cha mẹ nấu đấy.”
Lý Diên Tú nhìn nửa bát bánh canh còn lại của nàng, cắn răng, đổ hết vào bát mình.

Sau đó cầm lên, hơi do dự một chút, rồi húp hết sạch như gió cuộn mây tan.
Cảnh này làm Lạc Anh nhìn đến trợn mắt há miệng.
Nàng vẫn chưa quên, lúc ở thôn Tây Liễu, Lý Diên Tú ăn cái bánh nướng rau dại thôi mà cũng rất nhã nhặn.

Càng khỏi nói đến khi nãy chàng ăn cơm thừa của nàng.
Người phụ nữ thấy thế, lấy cùi chỏ huých ông chồng mình, dấm chua lòe, liếc hắn một cái: “Nhìn xem vợ chồng son nhà người ta này, rồi nhìn lại mình xem.”
Lạc Anh vừa nghe, ngượng nghịu đến da mặt cũng sắp rơi xuống bàn rồi.
Không dễ dàng gì mới ăn xong một bữa, Lý Diên Tú để lại tiền cơm và quần áo, dẫn theo nàng tiếp tục khởi hành.
May mà cuối cùng cũng không xóc nảy nữa.

Mặt trời ban trưa chói chang, ánh nắng vàng rực, chiếu trên người ấm áp.

Lạc Anh dứt khoát ngồi ở một bên càng xe, hai chân thõng xuống, nói chuyện phiếm với Lý Diên Tú đang đánh xe.
“Này…” Lạc Anh túm góc áo, hơi không dám ngẩng đầu: “Lúc nãy, sao anh lại thế?”
Nàng nghĩ nếu Lý Diên Tú hỏi nào thế là thế nào, hoặc là nói gì không đúng lúc, bản thân nên trả lời thế nào đây.
Càng nghĩ, trong lòng càng căng thẳng, thậm chí còn có hơi không nhịn nổi mà nhếch khóe miệng lên.
“À, cô nói lúc nãy sao?”
Giọng điệu của Lý Diên Tú bình thản: “Mặc dù tôi vòng đường xa, nhưng nếu binh lính đuổi theo chia làm mấy đường, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi đến nơi này.

Hai người cô với tôi có đặc điểm nhận dạng rõ ràng, chỉ có giả vờ làm vợ chồng bình thường mới có khả năng che tai mắt người khác.”
Lạc Anh vừa nghe được giải thích này, thấp thỏm trong lòng đã ổn định lại ngay lập tức.

Nhưng lại nảy sinh một chút mất mát chẳng hiểu ra sao, không khỏi lầm bầm: “Thế cũng không cần ăn cả cơm thừa đâu.”
Lý Diên Tú bật cười: “Mười văn tiền một bát bánh canh, nói vứt là vứt, cô thấy người bình thường nào sống như thế không?”
Không hiểu Lạc Anh lại than thở câu gì đó, sau đó chán nản nghịch tóc, cuốn đủ các kiểu trên đầu ngón tay.
Chẳng để ý đến Lý Diên Tú ở bên cạnh đang nhếch miệng, đôi mắt lấp lánh ý cười.
Không hề hay biết, chạng vạng mùng bốn đã đến.
Sắc trời mới sẩm tối, Lý Diên Tú đã tìm một địa điểm để dừng lại.

Lấy muối bị chảy thành nước mua được ở một hộ nông dân hai ngày trước ra, lại làm sạch cá, rồi tưới nước muối lên, đặt trên một cái giá trên lửa, bắt đầu nướng chín.
Tay nghề của chàng quả thật là rất được, qua thời gian khoảng hai chén trà, mùi thơm bốn phía, làm cho Lạc Anh không nhịn được mà mở miệng hỏi:
“Chín rồi à?”
“Còn chưa đâu, cô có thời gian mà, không vội.”
Xe ngựa truyền ra tiếng động lộp bà lộp bộp, chỉ chốc lát sau, Lạc Anh tóc tai tán loạn đi ra.
Lý Diên Tú đang nướng cá, ngước mắt lên nhìn nàng, hơi không tán thành: “Tóc còn chưa buộc đấy.”
“Nhưng bụng đã đói đến nỗi kêu òng ọc rồi, không đợi được.”
Lạc Anh ôm bụng, ngồi xuống bên cạnh chàng, sáp lên phía trước, ra sức ngửi mùi vị hấp dẫn người ta kia, chép miệng: “Con sâu tham ăn trong bụng tôi cũng sắp bị anh câu ra ngoài rồi.

Lúc nào chúng ta có thể ăn thế?”
Tóc dài của thiếu nữ xõa tung, còn hơi ẩm ướt, mang theo mùi thơm riêng biệt chui vào mũi, làm cho lòng chàng gợn sóng.

Tay run một cái, suýt nữa làm con cá rơi vào trong lửa.
“Ai da!”
Lạc Anh nhanh tay nhanh mắt, sau khi đoạt lấy, đau lòng phủi đi tro dính bên trên, đau lòng trách cứ Lý Diên Tú: “Anh cũng đói đến run tay còn gì, cá đang ngon đang lành, suýt thì chẳng thể vào miếu ngũ tạng của tôi mà phải đi miếu Hỏa thần trước rồi đấy.”
Lúc lấy con cá, nàng không hề phát hiện bàn tay nhỏ nhắn, mềm mịn, lướt qua tay chàng thì không nói, đến cả cử động thân thể làm cho lúc này đây, hai người càng sáp lại gần nhau hơn.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.


Bình luận

Truyện đang đọc