TÀ DẠ VÔ HỐI

Sau đó một đoạn thời gian rất dài trong hoàng cung chưa từng được yên tĩnh.

Đầu tiên là Dung Thanh ám sát thất bại rồi chết, Thẩm Ngọc Hạ sau khi nghe được tin tức liền trực tiếp hôn mê, sau đó là Nhị hoàng tử Dạ Minh Lân rớt khỏi ngựa bị thương, đi đứng tàn tật, sau đó nữa là mẫu phi Tam hoàng tử Dạ Minh Tường bị bệnh qua đời, sau đó của sau đó Ngọc phi rơi xuống nước, thai nhi thiếu chút nữa sinh non, nhóm thái y bề bộn ba ngày ba đêm mới xem như bảo trụ mẫu tử bình an.

Sau khi các sự việc này xảy ra, Ngũ hoàng tử bị thất sủng đã lâu một lần nữa trở lại trong tầm mắt của mọi người.

"Ta không mặc!" Trừng mắt nhìn y phục hoàng tử nhưng màu sắc và chất vải lại khác biệt một trời một vưc, đây rõ ràng là y phục thái tử mà chỉ người có tài cán mới có thể mặc, sắc mặt Dạ Hối có thể nói là cực kỳ khó coi.

Một năm đã qua, y đã cao lên không ít, hình dáng khuôn mặt cũng ẩn ẩn thon dài hơn, so với trước kia lại càng giống Dạ Hạo Thiên thêm vài phần. Ngay cả bộ dạng tức giận, cũng có chút tương tự Dạ Hạo Thiên.

Đáng tiếc, trước mặt y chính là Thẩm Ngọc Hạ, Thẩm Ngọc Hạ làm sao sẽ sợ y.

"Không có chuyện gì đâu Tiểu Ngũ, dù sao bệ hạ cũng sẽ không hạ chỉ sắc phong, mặc a mặc a, cũng tránh cho các đại thần kia lại đi làm phiền bệ hạ.""

Không biết chuyện bên người Dạ Hối có ảnh vệ là bị ai truyền ra ngoài gây xôn xao, lại thêm thái độ Dạ Hạo Thiên đối với Dạ Hối, trên cơ bản đám đại thần đã nhận định, Dạ Hối là người được chọn làm thái tử không sai.

Thế nhưng Dạ Hạo Thiên vẫn chưa hạ chỉ, Hoàng Thượng không có ý tứ mở miệng, đám đại thần còn không nhanh tranh thủ thời gian thêm bậc thang? Vì vậy một đạo lại một đạo tấu chương thỉnh cầu lập Ngũ hoàng tử làm thái tử liên tục không ngừng.

Thẩm Ngọc Hạ biết rõ hài tử này vô luận như thế nào cũng sẽ không làm thái tử, tâm tư muốn khuyên bảo của nàng liền triệt để chết, nhưng nếu vì chuyện này mà làm long nhan nổi giận, có một số người sẽ không sống dễ chịu a!

Cho nên khi vải minh hoàng được đưa tới, Thẩm Ngọc Hạ cũng không cự tuyệt, ngược lại là gia nhập hàng ngũ khuyên bảo Dạ Hối.

Thấy Dạ Hối một mực không có ý tứ chịu thỏa hiệp, Thẩm Ngọc Hạ liếc mắt với Vân Hà một cái, người phía sau lập tức ngầm hiểu ra tay nhanh chóng ôm quần áo lúc trước chuẩn bị cho Dạ Hối chạy đi.

Mềm không được sẽ cứng rắn, dù thế nào thì Dạ Hối cũng không có biện pháp làm khó dễ nàng!

"Ngươi! Buông!" Ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn quần áo bị ôm đi, Dạ Hối sắc mặt trầm xuống:"Cảnh An, ngăn nàng ta lại cho ta.""

Nghe được y gầm lên, Cảnh An vẻ mặt bất đắc dĩ, mà Vân Hà thì ôm quần áo thật chặt lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt áy náy:"Thực xin lỗi điện hạ, đều là nô tỳ sai, nô tỳ không cẩn thận làm y phục cần giặt của điện hạ làm hỏng, điện hạ hôm nay mặc bộ khác a!"

""... "" Nhìn nàng trợn mắt nói dối, Dạ Hối không biết nói gì.

Một cái Dạ Hạo Thiên y còn có thể ứng phó, nhưng thêm một cái Thẩm Ngọc Hạ và thị nữ của nàng, y bó tay chịu trói rồi.

Y cũng không thể không ra khỏi cửa a?

Thấy y một mực lạnh mặt, biết là y đã thỏa hiệp rồi, Thẩm Ngọc Hạ cùng Vân Hà nhìn nhau cười, Thẩm Ngọc Hạ ôm quần áo mới tiến lên, cùng Cảnh An cùng nhau phục vụ mặc cho Dạ Hối.

Cài đai lưng lên, đem đồ trang sức từng cái đeo lên, Thẩm Ngọc Hạ nhìn y phục trên người Dạ Hối so với y phục hoàng tử nhiều hơn mấy cái ngân tuyến thêu Đằng Long trên hoa văn quần áo, che miệng than nhẹ: "Tiểu Ngũ thật là đẹp mắt!"

Dạ Hối không phải lần đầu tiên bị nàng khen đẹp, rõ ràng mặt mình tuyệt đối không nữ tính.

Vẫn còn tức giận vì nàng bức bách chuyện của mình, Dạ Hối không để ý đến nàng, bình tĩnh rửa mặt, dùng bữa.

Chờ tới khi y ăn xong, Thẩm Ngọc Hạ có chút buồn cười nhéo nhéo mặt của y:"Tiểu Ngũ vẫn còn tức giận a.""

Dạ Hối liếc nàng một cái, nói: "Nói đàng hoàng, không phải là vì ngươi sợ Cẩm công công bị giận chó đánh mèo sao?"

Thẩm Ngọc Hạ trừng mắt nhìn, đối với chuyện Dạ Hối vạch trần mục đích của nàng không chút phật lòng, tự nhiên hào phóng nới:"Hắn hiện tại không có võ công, nếu bệ hạ tức giận một lần nữa cho hắn một chưởng, ta không muốn phải thủ hoạt quả (*) a!""

(*) sống một mình thờ chồng chết

Khóe môi Dạ Hối co rút:"Ngươi đừng quên ngươi hiện tại vẫn là hoàng hậu."" Thân là hoàng hậu lại nói thủ tiết cho nam nhân khác, Dạ Hối thật không biết nếu như lời này bị Dạ Hạo Thiên nghe thấy, biểu tình sẽ là cái dạng gì a.

Dung Thanh chết rồi, nhưng bên người Dạ Hạo Thiên lại có thêm một vị Cẩm công công, mặt tuy không giống, nhưng thủ đoạn làm việc lại giống nhau. Nhưng Cẩm công công lại không phải là "công công" chân chính, về phần tại sao lại gọi là công công, cái này có thể xem như là vì cơn giận của Dạ Hạo Thiên chưa tan mà trừng phạt.

Tất cả mọi người biết rõ giá trị của Ngũ hoàng tử hiện tại đang tăng cao, tự nhiên Hoàng hậu nương nương cũng theo chân trở thành đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng. Nhìn Cẩm công công không ngừng tiễn đưa ban thưởng cho Phượng Nghi điện, khẩu dụ lần lượt đến như vậy cũng biết là hai vị trước mặt này nhận được bao nhiêu thánh sủng rồi!

Nhưng mà, Dạ Hối vẫn nhắc nhở nàng một câu:"Thu liễm đi, nếu như bị phát hiện, ta không giúp được ngươi nữa.""

"Ta biết, ta sẽ cẩn thận."" Thẩm Ngọc Hạ nhìn y, nghiêm mặt nói:" Chuyện một năm trước, ta vẫn chưa nói tiếng "cám ơn" với ngươi Tiểu Ngũ... ""

Dạ Hối khoát khoát tay, đánh gãy nàng:"Ngươi bây giờ lại khách khí với ta rồi."" Đến bây giờ, Dạ Hối mới hơi lý giải trước kia thời điểm Thẩm Ngọc Hạ nghe y nói tiếng "Cám ơn ", có tâm tình gì rồi.

Thẩm Ngọc Hạ cười cười, cũng không nói gì thêm, đứng lên giúp y sửa sang lại y phục, dặn dò: "Trên đường cẩn thận."

"Ân."

Đã qua một năm, Mai phi cùng Ngọc phi đấu đến lưỡng bại câu thương, những người khác sợ bị cuốn vào, đều bận rộn quét tuyết trước cửa (*), không có người nào rảnh đến gây phiền toái cho Dạ Hối.

(*) trong câu ""các nhân tự tảo môn tiền tuyết, hưu quản tha nhân ngõa thượng sương "" (,) mỗi người quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng lo chuyện sương trên mái ngói nhà người khác.

So sánh, Dạ Hối ngược lại trở thành người ngoài ý muốn nhất.

Sau khi Dạ Minh Lân bị đi cà nhắc, cả người đều trở nên tối tăm phiền muộn, cũng không thấy đến tìm phiền toái cho Dạ Hối, mà những người khác trong học viện thì càng không có lá gan đến trêu chọc Dạ Hối.

Khâu phu tử lên lớp chuyện đầu tiên là thu bài tập, Dạ Hối một lần nữa đem tờ giấy tuyên thành chỉ viết mỗi tên đề mục còn đâu để trống đưa đến trước mặt Khâu phu tử, động tác vuốt chòm râu hoa râm dừng lại một chút.

Lần đầu tiên, Dạ Hối thấy vẻ mặt lão hiện lên thần sắc bất mãn.

Khâu phu tử hỏi y:"Ngũ hoàng tử tại sao nhiều lần nộp giấy trắng?"

Khuôn mặt Dạ Hối bất động đáp:"Đệ tử ngu xuẩn, không biết đáp lại như thế nào?"

"Ngũ hoàng tử cần gì phải khiêm tốn?"

"Không phải đệ tử khiêm tốn, mà tự biết năng lực mình chưa đủ.""

Khâu lão cười nói: "Ngũ hoàng tử là nhân tài, cần gì phải kết luận quá sớm?"

Dạ Hối đáp: "Đệ tử trời sinh tính ngu xuẩn, tự biết không đảm đương nổi, mong rằng phu tử kiếm lương tài khác.""

Khâu lão mất hứng:"Lão phu tuy tuổi tác cao, nhưng mắt chưa mờ!"

Dạ Hối khom người cúi thật sâu:"Đệ tử chí không tại nơi đây, tạ phu tử nâng đỡ."

Khâu lão nhìn chằm chằm y nửa ngày, thấy y không có chút ý tứ muốn thay đổi chủ ý, thở dài một tiếng:"Bỏ đi bỏ đi, thật tiếc a!"

Lão khoát khoát tay, Dạ Hối trở lại chỗ ngồi của mình.

Các học sinh tai nghe mắt thấy cuộc đối thoại trên, mỗi người đều kinh ngạc há to miệng.

Ngay cả Dạ Minh Lân trầm mặc không thích nói chuyện cũng nhìn Dạ Hối với ánh mắt phức tạp.

Hoàng đệ hắn hận rất nhiều năm này, hôm nay trở thành người được xem trọng nhất trong bọn hắn, nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn thậm chí nghĩ cách muốn tranh cướp tất cả mọi thứ, nhưng ở trong mắt y lại không đáng một đồng.

Hắn không cho rằng đối thoại vừa rồi của Dạ Hối cùng Khâu phu tử là diễn trò, dù sao ánh mắt dừng lại trên một người, ngươi chung quy sẽ xem nhẹ hết tất cả tạp vật xung quanh hắn.

Con mắt ngũ hoàng đệ quá mức sạch sẽ, không có dục vọng, không có chấp nhất, thời điểm nhìn người khác tuy là lạnh lùng, nhưng lại không mang theo một tia tính toán. Không cùng loại với những người trong hoàng cung.

Có lẽ chính là vì như thế, phụ hoàng bọn hắn mới có thể không tự giác bị y hấp dẫn a. Dù sao, ai sẽ thích người bên cạnh không ngừng tính kế ngươi?

Hắn nhìn thoáng qua huynh đệ của hắn, tìm được trong ánh mắt kinh ngạc là sự ghen ghét của bọn họ.

Hắn cười lạnh một cái, trước kia hắn theo chân bọn họ cũng ngu dốt như vậy, hôm nay lại nhanh chóng thoát ra, mới cảm thấy bọn hắn buồn cười cỡ nào.

Thứ càng muốn thì càng không thể chiếm được, thứ mình không muốn, cố tình lại có rất nhiều người nâng đến tặng trước mặt ngươi.

Đây đại khái, là số mệnh đi!

Thời gian hắn đánh giá đánh giá Dạ Hối hơi lâu, cho nên thời điểm Dạ Hối quay đầu, vừa vặn chạm mắt với hắn.

Lần đầu tiên, Dạ Minh Lân nở nụ cười với y. Nhìn trên mặt Dạ Hối lộ ra vẻ kinh ngạc, nụ cười của hắn càng sâu hơn, đến cuối cùng không nhịn được mà cất tiếng cười to.

Ha ha ha ha... Đây là số mệnh!

Những người khác cho là hắn điên rồi, người ngồi cạnh hắn thậm chí còn né tránh, chỉ có Dạ Hối vẻ mặt lạnh lùng vô ba cầm sách của Khâu phu tử, nhìn hắn, đáy mắt nhàn nhạt thương cảm.

Thân là hài tử hoàng gia, mỗi một bước đều là máu tươi đầm đìa.

So với những hoàng tử trước đó, thế hệ các hoàng tử này cũng xem như là hạnh phúc rồi.

Người tranh giành không nhiều lắm, người có năng lực không nhiều lắm, Hoàng Thượng tuy nói tâm lạnh, nhưng dưới hoàn cảnh dù biết rõ bọn hắn mang loại tâm tư này, vẫn để cho bọn hắn bình yên sống đến giờ.

Những người này nếu như trước kia đặt trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị, sớm đã ngay cả mẩu vụn của xương cốt cũng không còn!

"Trật tự, hảo hảo nghe giảng bài, không được gây tiếng xôn xao!""

Lão chỉ là phu tử, chỉ biết làm theo yêu cầu của hoàng thượng, dạy cho các hoàng tử cái gì gọi là nhân, cái gì gọi là dân. Những thứ khác, không quan hệ đến lão.

Chỉ là... Lão liếc qua Dạ Hối không chút nào bị ảnh hưởng, đáy mắt nhàn nhạt tiếc hận.

Xác thực như lời hoàng thượng nói, là hạt giống tốt, chỉ tiếc, không có dã tâm.

P/s: Nếu có chỗ nào sai chính tả thì mọi người nhớ nhắc ta sửa nha!

Hôm nay đăng 6 chương, tự nhiên cảm thấy mình thật suất ( ̄▽ ̄

Bình luận

Truyện đang đọc