TÀ DẠ VÔ HỐI

"Làm sao vậy?" Kết thúc ngự yến, Dạ Hạo Thiên hồi cung liền thấy Dạ Hối đang ngồi ngẩn người một mình, hắn hỏi:"" Sao không ở lại trò chuyện với Nhiên nhi thêm một lúc nữa?""

Dạ Hối lắc đầu, vẻ mặt có chút uể oải nói:"" Ta sợ Diệp Nhiên sẽ hỏi ta chuyện Diệp sư thúc."" Nếu như Diệp Nhiên hỏi, y nhất định sẽ ăn ngay nói thật, nhưng thật sự thì y không muốn thấy bộ dáng tươi cười trên mặt Diệp Nhiên biến mất.

Y nói với Dạ Hạo Thiên:"" Nếu như Diệp Nhiên trở về, thấy cha hắn ngay cả nói cũng không nói với hắn, hắn nhất định sẽ rất khổ sở.""

Tươi cười của Dạ Hạo Thiên đã mất từ lâu, hắn nói:"" Nhiên nhi có khả năng đã biết."" Thiếu niên kia cực kỳ thông minh, từ lúc gặp mặt một chữ cũng chưa từng đề cập qua chuyện Diệp Minh Hàn, dù cho quan hệ có trở nên xa lạ, cũng không đến mức như vậy.

Nghĩ đến sư phụ Tiêu Diêu yêu thương Diệp Nhiên đến thế, tất nhiên sẽ không có khả năng để cho y trở về đối mặt với phụ thân không còn quan tâm mình, Dạ Hạo Thiên suy đoán:""Nói không chừng Nhiên nhi có biện pháp.""

"Thật sự?" Dạ Hối bán tín bán nghi, vẻ mặt hòa hoãn không ít.

Dạ Hạo Thiên liếc liếc y, bỗng nhiên vươn tay nắm cằm y, lại gần cắn một cái lên môi:"" Trẫm không thích ngươi quá quan tâm chuyện của Nhiên nhi như vậy!""

Dạ Hối đẩy hắn ra, có chút ghét bỏ cọ xát miệng, bĩu môi nói:"" Diệp Minh Hàn là sư đệ ngươi, ngươi không lo lắng, cũng không thể cấm ta không được quan tâm Diệp Nhiên!"" Điển hình chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn!

Bởi vì động tác của y, sắc mặt Dạ Hạo Thiên sa sầm, không giải thích đem Dạ Hối đè xuống, lại là một nụ hôn dài, sau đó mới buông Dạ Hối ra, tà tà nhếch môi nói:"" Hối nhi nếu như ghen, trẫm sẽ rất cao hứng!""

"Ta mới không rãnh rỗi như vậy!" Dạ Hối nói xong, lại đột nhiên nghĩ đến Cửu công chúa Tuyết Yên, y hỏi Dạ Hạo Thiên: "U quốc lần này phái người tới là vì cái gì?"" Y không quan tâm nhiều về triều chính, cho nên rất nhiều chuyện y không hỏi, Dạ Hạo Thiên sẽ không nói.

"Đến cầu hoà."" Dạ Hạo Thiên giễu cợt:"" U quốc quốc quân coi như thức thời, đưa đến trẫm trước mặt để cho trẫm chọn."" Muốn người hay muốn quốc, hay là cả hai đều muốn.

Dạ Hạo Thiên mấy năm nay cũng không có động tác gì, nhưng Dạ Hối ẩn ẩn biết rõ hắn đang bố trí cái gì đó.

Dạ Hối hỏi hắn: "Ngươi thật sự muốn nhất thống thiên hạ?" Y luôn cảm thấy Dạ Hạo Thiên không có dã tâm lớn như vậy.

Trong mắt Dạ Hạo Thiên hiện lên một tia cảm xúc, quá nhanh, Dạ Hối không thấy rõ, chỉ nghe hắn nói:"" Nhiên nhi trở về rồi.""

Dạ Hối nghi hoặc:"" Cái này cùng Diệp Nhiên có quan hệ gì?"

Dạ Hạo Thiên liếc nhìn y một cái, giật giật khóe môi, cười, ánh mắt huy ám không rõ:"" Minh Hàn muốn ngự trị toàn bộ giang hồ, ta muốn nhất thống giang sơn, đây là mệnh lệnh của sư phụ, về phần Diệp Nhiên..."" Hắn trầm ngâm, ánh mắt sắc bén lóe lên rồi biến mất:"" Nếu như hắn không phải hài tử của Minh Hàn... ""

Câu nói kế tiếp, Dạ Hạo Thiên không nói, Dạ Hối hỏi nhiều lần, hắn cũng chỉ là cười, cười đến ý vị thâm trường.

Diệp Nhiên chỉ ở trong cung ba ngày, sứ thần U quốc vưa rời đi, hắn ngay trong ngày hôm đó cũng ra khỏi hoàng cung, thậm chí cự tuyệt yêu cầu phái người hộ tống của Dạ Hạo Thiên, một người ra đi.

Ngạo Hàn cung trên giang hồ cũng không kết oán thù gì, hơn nữa người quen biết Diệp Nhiên cũng không có mấy ai, vả lại thân thủ hắn không tệ, bên người lại có ảnh vệ mà Dạ Hạo Thiên đưa cho Diệp Minh Hàn, lại bị Diệp Minh Hàn chuyển giao cho Diệp Nhiên, Dạ Hạo Thiên cũng không kiên trì.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Dạ Hạo Thiên, Diệp Nhiên cư nhiên có giải dược đoạn tình tuyệt yêu của Diệp Minh Hàn, vừa nhận được tin tức này, nụ cười tùy ý đường hoàng của Dạ Hạo Thiên trở lại trên mặt, hắn nói với Dạ Hối:"" Hối nhi cuối cùng cũng có thể yên tâm a?""

Dạ Hối liếc nhìn hắn một cái, rõ ràng Dạ Hạo Thiên cũng rất lo lắng, tuy cái gì cũng không nói, nhưng trong mấy ngày đợi tin tức này, thỉnh thoảng y lại thấy nét lo lắng hiện lên trong mắt Dạ Hạo Thiên rồi biến mất.

Hắn không nói, Dạ Hối cũng không vạch trần, tâm vẫn luôn lo lắng cho Diệp Nhiên rốt cuộc cũng để xuống.

Diệp Minh Hàn cực kỳ quan tâm Diệp Nhiên, mười năm trước Dạ Hối đã biết rõ, mà Diệp Nhiên có quan tâm cha hắn hay không, chỉ cần nhìn hắn không ngủ không nghỉ nhanh chóng trở về cũng đủ biết, mà sau khi quay về Ngạo Hàn cung chuyện thứ nhất là chạy tới hàn trì.

Nghe xong tin tức ảnh vệ truyền về, Dạ Hạo Thiên cười to một tiếng, mở miệng nói: "Không hổ là sư đệ trẫm, tâm tư cũng giống nhau như vậy.""

Dạ Hối đầu đầy sương mù, hỏi:"" Diệp sư thúc làm sao vậy?"

Dạ Hạo Thiên cười cười, vẻ mặt cao thâm mạt trắc:"" Hối nhi đoán xem, nếu như hắn biết chuyện Cửu công chúa U quốc với Nhiên nhi, sẽ phản ứng như thế nào?""

Nói về Tuyết Yên cùng Diệp Nhiên, không nghĩ tới Dạ Hối thật sự đoán không sai.

Tuyết Yên xác thực coi trọng Diệp Nhiên, ngày đó tại đại điện nàng rời đi, vậy mà trước mặt mọi người đơn độc chào từ biệt Diệp Nhiên, thậm chí còn yêu thương nhung nhớ.

Tuy Dạ Hối cùng Dạ Hạo Thiên đều nhìn thấy rõ ràng, biết nàng chỉ là nói nhỏ vào tai Diệp Nhiên, nhưng mà lại dùng ống tay áo nửa che, làm cho người hiểu lầm.

Hiện tại toàn bộ cao thấp đại thần, không người nào không tin An Dật vương cùng Cửu công chúa U quốc không có mập mờ.

Dạ Hối bĩu môi: "Diệp Nhiên không thích nàng."" Ánh mắt hắn nhìn Tuyết Yên có lẽ có thưởng thức, nhưng lại không có một tia ái mộ.

Mặc dù Diệp Nhiên một mình bái kiến nàng, nhưng theo tin tức ám vệ truyền về, cũng không phải là Tuyết Yên khóc lóc kể lể với hắn, Diệp Nhiên chỉ an ủi mà thôi. Nữ tử trước mặt nam tử chung quy luôn luôn nhu nhược, huống chi nam tử trước mặt lại là người mình thích.

Diệp Nhiên lại còn nói về Võ Tắc Thiên với nàng, cổ vũ nàng dùng thân phận của nữ tử cướp lấy quyền hành. Trong thời đại trọng nam khinh nữ này.

Nếu như tin tức này truyền đi, chỉ sợ Diệp Nhiên sẽ bị không ít người phê phán, Thời điểm Dạ Hạo Thiên biết, vẻ mặt đều là kinh ngạc.

Nhưng mà đối với chuyện này, Dạ Hối thấy cũng không sai, U quốc đã không còn người nào có thể gánh vác trọng trách, thái tử vô năng, chỉ có Tuyết Yên có tài, chiếm đại vị (*) thì sao?

(*) có nhiều cách hiểu, ở đây là chỉ vị trí của hoàng đế

Đây cũng là lí do vì sao Dạ Hạo Thiên lại yên tâm thả hai người kia rời đi, so với hiện tại đem U quốc nắm trong lòng bàn tay, hắn càng muốn xem một nữ tử làm thế nào trong tiếng thảo phạt của mọi người quang vinh ngồi lên đế vị. Nếu như Tuyết Yên làm không được, U quốc sau đó cũng không còn ai, quy thuận chỉ là việc sớm muộn mà thôi.

Y hỏi Dạ Hạo Thiên: "Sư phụ ngươi để cho Diệp Nhiên vào cung gặp Tuyết Yên, có phải là bởi vì chuyện này?"" Nếu đúng như lời Diệp Nhiên nói, nữ đế đầu tiên được sinh ra trong thời đại này, đây đúng là một việc lớn chưa có ai làm ra.

""An bài của sư phụ luôn có dụng ý riêng."" Dạ Hạo Thiên nói: "Nói không chừng có lẽ vị Cửu công chúa này có khả năng thay đổi mệnh cách của Nhiên nhi.""

Dạ Hối cảm giác trong lời nói của y có thâm ý.

Ngày hôm sau, Dạ Hối không thấy Cẩm Thành vẫn luôn bên cạnh Dạ Hạo Thiên. Hắn nói Cẩm Thành bị hắn phái đi Ngạo Hàn cung truyền tin. Tin gì mà phải tự mình đi truyền?

Y hỏi Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên thần bí cười cười, nói: "Nếu như không có người đi chỉ điểm, ta sợ sư đệ cả đời này cũng không thể nghĩ thông được!"" Diệp Minh Hàn không hiểu tình, mà Diệp Nhiên cũng không am hiểu phương diện này, trông cậy vào mấy người thủ hạ kia của Diệp Minh Hàn, Ngạo Hàn cung chỉ sợ sẽ gà bay chó sủa một hồi.

Hắn cũng chỉ là để Cẩm Thành trước thêm mắm thêm muối nói ra một ít chuyện giữa Tuyết Yên cùng Diệp Nhiên, dùng chuyện này cũng chỉ vì muốn thăm dò ý tứ Diệp Minh Hàn mà thôi.

Không nghĩ tới, hiệu quả tốt đến ngoài ý muốn.

"Làm sao ngươi biết Diệp Nhiên thích cha hắn?" Cầm thư Diệp Nhiên đặc biệt gửi cho y, Dạ Hối rốt cuộc đã hiểu câu hắn và Diệp Minh Hàn có cùng tâm tư là có ý gì rồi.

Cái người tâm lạnh như vậy, cư nhiên cũng sẽ yêu mến con của mình, hơn nữa không chút nào che giấu, làm việc nghĩa không chùn bước. (?)

Dạ Hạo Thiên đem y ôm chặt hơn một chút, sự tình bên kia của Diệp Minh Hàn bình ổn, hắn cũng triệt để yên lòng.

Rốt cuộc sư đệ của hắn cũng không còn một mình cô đơn nữa, về phần người kia có phải là con của hắn hay không, Dạ Hạo Thiên càng không chút nào để ý. Giống như Diệp Minh Hàn sau khi biết rõ quan hệ giữa Dạ Hạo Thiên với Dạ Hối cũng không thèm quan tâm.

Dạ Hạo Thiên nói: "Ngươi cùng Diệp Nhiên thật giống như quen thuộc, nhìn không ra ngoại trừ khi hắn đứng trước mặt cha hắn mới có biểu hiện giống như hài tử, thời gian khác, đều giống ngươi, mang theo xa cách."" Chỉ có điều Dạ Hối đem lạnh lùng biểu hiện trên mặt, mà Diệp Nhiên là giấu ở đáy mắt, nhưng lại dùng nét cười ôn hòa ngụy trang.

"Có sao?" Dạ Hối nhìn người không giống Dạ Hạo Thiên rõ ràng như vậy, nhưng cũng nhớ kỹ khi còn bé nhìn thấy Diệp Minh Hàn ở chung với Diệp Nhiên, cái loại không khí đó giống như cách ly khỏi người ngoài, hòa hợp đến cho người ta không đành lòng quấy rầy.

Dạ Hối nghĩ, không biết cái này có nên gọi là thiên ý trêu ngươi hay không, y cùng Diệp Nhiên đều đến từ một chỗ, mà Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên thì là sư huynh đệ, đồng dạng đều không biết tình ái.

Nghĩ đến câu kia của Diệp Nhiên:""Không cần để ý đến người khác, chính ngươi vui vẻ là được rồi."" Nhưng mà, như thế nào sẽ thật sự không để ý?

Người bên ngoài Dạ Hối không quan tâm, nhưng nếu như nói Thẩm Ngọc Hạ và Diệp Nhiên một mực không tán thành thì...

"Hối nhi đang suy nghĩ gì?" Ánh mắt bắt đầu trở nên nguy hiểm, Dạ Hạo Thiên gián đoạn suy nghĩ lo lắng vớ vẩn của y.

Không có biện pháp, ở trước mặt hắn Dạ Hối thường xuyên thất thần, hơn nữa toàn nghĩ những chuyện hắn chán ghét, Dạ Hạo Thiên đã thành thói quen mỗi khi ở bên cạnh y, để tâm chú ý đến mỗi một tiếng nói cử động của y, hơn nữa kịp thời gọi lực chú ý của y quay trở lại, miễn cho người này lại làm hắn tức giận.

"Không có gì." Tựa vào trong lòng hắn, ánh mắt Dạ Hối nhu hòa, y nắm lọn tóc rơi lả tả trên người Dạ Hạo Thiên, loan loan khóe môi, nói:"" Thật tốt."

Y có cơ hội được trọng sinh một đời, lại gặp được những người quý trọng mình, bên người còn có Dạ Hạo Thiên vẫn luôn trông coi mình, thật tốt!

Y duỗi đầu ngón tay chọc chọc Dạ Hạo Thiên:""Thì ra ngươi nói Tuyết Yên có thể thay đổi mệnh cách của Diệp Nhiên là ý tứ này."" Nếu như không phải vị Cửu công chúa này trợ giúp, Minh Hàn cùng Diệp Nhiên chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.

Dạ Hạo Thiên nhếch miệng, ánh mắt sâu thẳm.

Vì Diệp Nhiên, vị sư phụ kia của hắn coi như là tận hết sức lực rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc