TÀ DẠ VÔ HỐI

Dạ Hối không thích ngự yến, bất kể là trước kia hay hiện tại, y đều không thích nơi lá mặt lá trái này.

Không để ý tới Dạ Hạo Thiên tức giận, chạy đến viện tử của Diệp Nhiên, ngồi cùng hắn cả ngày, chỉ tới lúc tiệc tối sắp bắt đầu, mới bị Cẩm Thành mời về cung.

Một thân trang phục tinh mỹ hoa lệ ôm lấy dáng người thon dài, khí chất hoa quý, ngũ quan trên mặt tương tự Dạ Hạo Thiên, một đôi mắt đen thản nhiên lạnh lùng, càng lộ vẻ cao quý không thể với tới.

Đây không phải là lần đầu tiên Dạ Hối tham gia loại yến tiệc này, y đã thành thói quen, nhưng Diệp Nhiên bên cạnh lại bị một đoàn các cung nữ vây quanh thay đổi một thân trường bào nguyệt nha, thắt lên ngọc quan, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Hắn lúc còn ở trong Ngạo Hàn cung đồ dùng ăn mặc cũng đều là tinh xảo, nhưng lại tùy ý hơn nhiều, cái dáng vẻ trong cung này, ngay cả ngọc bài treo trên lưng dùng hình dạng gì màu gì cũng đều có yêu cầu nhất định.

Hắn nhìn Dạ Hối, cười nói:" Khổ cực cho ngươi."" Có thể thích ứng sinh hoạt trong loại địa phương này, đối với người sống ở thế kỷ 20 như bọn họ, thật sự là quá không dễ dàng.

Dạ Hối cũng cười cười với hắn, Dạ Hạo Thiên một bên sắc mặt lại trầm thêm vài phần, vung tay lên, nói:""Đi thôi.""

Hắn dẫn đầu đi, khí thế bức người, một thân long bào màu vàng tựa như thiên nhân, mà Dạ Hối cùng Diệp Nhiên đi theo phía sau hắn, hạ xuống từng bước đi tới một nơi khá xa.

Thẩm Ngọc Hạ hai năm qua đều cáo ốm, rất ít khi bước ra đại môn Phượng Nghi điện, huống chi là cùng Dạ Hạo Thiên đi dự loại yến tiệc như thế này. Mặc dù Dạ Hối cũng không để ý.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Chúng đại thần quỳ trên mặt đất, Dạ Hạo Thiên thẳng tắp đi đến chính giữa đại điện ngồi xuống trên thượng vị (*), chỉ vị trí đầu tiên bên tay phải cho Diệp Nhiên.

(*) vị trí ở trên cao, thường dành cho người có quyền lực lớn hoặc địa vị cao ngồi

"Ngồi đi Nhiên nhi.""

Diệp Nhiên cười khẽ, cũng không đa lễ, chậm rãi đi đến phía sau trường kỷ đặt đầy mỹ tửu giai hào (*) ngồi xuống.

(*) rượu ngon + cao lương mỹ vị

Dạ Hối cũng thuận theo ngồi vị trí thứ hai sau Diệp Nhiên.

Văn võ bá quan vẫn đang quỳ cúi đầu xuống đất, trong lòng lại đang ồn ào suy đoán người "Nhiên nhi" trong miệng bệ hạ là ai, lại nghe người trên thượng vị trầm thấp cười.

"Hôm nay trẫm nói muốn dẫn An Dật vương đến cho chúng khanh gia nhận thức, quân vô hí ngôn, chúng khanh gia có thể hảo hảo nhìn rõ, nếu như về sau vị đại nhân nào "không cẩn thận" đắc tội An Dật vương, chỉ sợ đến lúc đó trẫm cũng cứu không được a! Bình thân!"

"Tạ vạn tuế!"

Mọi người nhao nhao ngẩng đầu, quan sát Diệp Nhiên, Diệp Nhiên cũng không câu nệ, tự nhiên hào phóng nhất nhất nhìn lại những ánh mắt kia, sâu trong đáy mắt có vài phần bất đắc dĩ.

Dạ Hối kéo tay áo của hắn, lại gần nhỏ giọng nói: "Một đám bệnh tâm thần, không cần để ý đến bọn hắn!"

Diệp Nhiên lắc đầu cười yếu ớt: "Không sao." Tốt xấu hắn cũng không thể ném mặt mũi Dạ Hạo Thiên đi.

Dạ Hối có chút trách móc nhìn thoáng qua Dạ Hạo Thiên. Mặc dù biết đây là ý của sư phụ Dạ Hạo Thiên, nhưng mà rõ ràng Diệp Nhiên cũng không thích.

Dạ Hạo Thiên nhíu mày: ""Được rồi, các khanh nhìn cũng đã nhìn rồi, nhìn xong rồi thì có thể tuyên sứ giả U quốc vào điện!""

Đám đại thần thu hồi ánh mắt, lúc này mới có thái giám cao giọng quát:"" Sứ thần U quốc đến! Thái tử U quốc, Cửu công chúa U quốc tiến vào diện thánh!""

Nói đến U quốc, năm đó có một đoạn thời gian mâu thuẫn với Tề quốc, cuối cùng Dạ Hạo Thiên vốn định ngồi chờ ngư ông đắc lợi nhưng vẫn là thất sách, U quốc quốc quân không thừa dịp thời điểm hoàng thất Tề quốc đấu đến xuất binh đi xuống, trái lại tỏ ra nhượng bộ vấn đề mà Tề quốc tranh chấp, khiến Dạ Hạo Thiên tiếc nuối rất lâu.

Nhưng mà thông qua mấy năm cố gắng của Dạ Hạo Thiên, U quốc trở thành nước phụ thuộc của Huyền quốc cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Chỉ sợ lần này ngay cả thái tử U quốc cũng đến, chắc cũng có ý này.

Chỉ là...

Nhìn một nam một nữ chậm rãi đến gần, nữ tử dùng một bộ lụa mỏng che mặt, đôi mắt lay động kín đáo, mơ hồ nhìn ra được hẳn là sắc nước hương trời, tư thái ung dung, đi lại từ tốn kiên định, nhìn sang người nam tử bên cạnh tuy cố gắng đứng thẳng, nhưng lại bó tay bó chân, vẻ mặt khiếp nhược.

Phế vật!

Dạ Hối bĩu môi khinh thường, đối với vị thái tử U quốc này, Dạ Hối thật sự là không thích nổi, chỉ biết quan hệ thông gia, cắt đất, đền tiền, cũng không biết ánh mắt U quốc quốc quân không biết chọn như thế nào, lại đi chọn một người như vậy kế thừa sự nghiệp đại thống.

Ngược lại Cửu công chúa Tuyết Yên bên cạnh hắn, thật là lại để cho Dạ Hối có vài phần kính trọng. Y không chỉ một lần nghe Dạ Hạo Thiên nói qua, mặc dù lúc mới nghe, cảm thấy có chút ghen ghét, nhưng khi nhìn thấy nữ tử này, Dạ Hối cũng không khỏi tán thưởng một tiếng.

Chỉ với diện mạo của nàng, cùng với tác phong giơ tay nhấc chân, nàng so với tất cả nữ nhân mà Dạ Hối từng gặp, càng khiến cho người khác khắc sâu ấn tượng.

"U quốc thái tử Tuyết Vân "

"U quốc Cửu công chúa Tuyết Yên "

"Tham kiến Huyền quốc bệ hạ! Bệ hạ vạn phúc!" Hai người đồng thời khom người hành lễ, lại nghe trong đám quần thần có người tức giận mở miệng nói:" Lớn mật! Gặp quốc quân của chúng ta mà không lộ diện mạo, rõ ràng là xem thường Huyền quốc ta!"" ""Đúng vậy!""

Dạ Hối cùng Diệp Nhiên đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng người lên tiếng, sau đó lại nhìn nhau cười cười.

Dạ Hạo Thiên không nói gì, mặc kệ bọn họ tùy ý mở miệng, thật sự là đủ ngu xuẩn.

Ngồi ở phía trên, ánh mắt Dạ Hạo Thiên quét qua mấy người vừa mở miệng kia, trên mặt không rõ hỉ nộ.

Bị người chất vấn, Cửu công chúa Tuyết Yên không chút hoang mang, sau khi xoay người phúc thân thi lễ, mới mở miệng nói:"" Kính xin bệ hạ thứ tội, Tuyết Yên không phải là khinh thường Huyền quốc, chỉ là Tuyết Yên sớm đã phát thệ lời thề độc, chỉ có người làm cho Tuyết Yên tâm phục mới có thể được nhìn dung mạo Tuyết Yên, từ lâu đã nghe qua bệ hạ là minh quân chi đức, hẳn sẽ có thể thành toàn cho một tâm nguyện nho nhỏ này của tiểu nữ tử!""

Dạ Hạo Thiên nhíu mày, tuy nói hắn đối với khuôn mặt của nữ nhân không phải rất hứng thú, nhưng nghe nàng nói như vậy, hắn lại càng hiếu kỳ. Minh quân chi đức? Hắn là người sẽ quan tâm những cái này?

Khóe môi cong lên, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, nói:"" Từ lâu nghe nói Cửu công chúa dung nhan tuyệt sắc, trẫm vẫn luôn tò mò, nếu như hôm nay trẫm nhất định phải mở mang kiến thức một phen thì sao? Công chúa sẽ làm như thế nào?""

Không ngờ tới Dạ Hạo Thiên sẽ nói ra lời này, Tuyết Yên hơi kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt một lúc, lại thi lễ:" Có thể được bệ hạ thưởng thức, là phúc phận của Tuyết Yên! Nói như vậy ngày hôm nay đến đều là trụ cột của Huyền quốc, nếu vị đại nhân nào ơ đây có thể đàn một khúc cho tiểu nữ nghe, trong khúc đó có thể nghe ra một câu chuyện xưa, mà chuyện xưa ấy đả động được tiểu nữ, tiểu nữ sẽ tháo khăn che xuống, nếu như không, kính xin bệ hạ thành toàn."

Ngụ ý, ta cho các ngươi cơ hội, nếu các ngươi làm không được thì cũng không thể trách ta!

Một lời vừa ra, cả yến hội sôi trào.

"" Cửu công chúa rõ ràng là cố ý làm khó mọi người mà!""

"Phải a phải a, ai chẳng biết danh tiếng Cầm Tiên? Còn cho ra điều kiện thế này, không phải làm khó người thì là cái gì?"

" Đúng vậy a, U quốc này quả thật không biết sống chết, nếu như bệ hạ giận dữ...""

Thái tử U quốc sau khi nghe chúng đại thần nói, vẻ mặt nôn nóng kéo tay áo Cửu công chúa, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng đứng đó, không nói một lời, trong mắt khó giấu ngạo khí.

Diệp Nhiên nhìn về phía Dạ Hạo Thiên, chỉ thấy người ngồi trên cao tựa nửa người vào long ỷ, ánh mắt nhìn xuống dưới tựa như đang xem một vở kịch hay, quay đầu nhìn Dạ Hối bên cạnh, vậy mà y cũng thế.

Diệp Nhiên lắc đầu bật cười, thật không hổ là phụ tử!

Thật ra Dạ Hối ở bên người Dạ Hạo Thiên nhiều năm như vậy, loại chuyện giống hôm nay, y không biết đã thấy bao nhiêu lần, giống như Thẩm Ngọc Hạ nói, những người này giống như những diễn viên trên sân khấu, y chỉ cần xem, không cần phải tham dự.

Theo lời từ trong miệng Tuyết Yên, Dạ Hối biết rõ hôm nay màn sa của nàng không thể bị kéo xuống, cũng chỉ là đánh đàn mà thôi, cho nên danh tiếng Cầm Tiên, Dạ Hối cũng không được chứng kiến, nhưng cũng có chút không cho là đúng.

Đang chờ không biết vị đại thần có tài nào sẽ ôm việc này, chợt nghe thanh âm Diệp Nhiên bên cạnh nói:"" Ta đến thử xem!" Dạ Hối cùng Dạ Hạo Thiên đồng thời nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là kinh ngạc.

Dạ Hạo Thiên có chút hoài nghi nhíu mày, mà Dạ Hối sau khi kinh ngạc cũng bình thường trở lại. Dùng tính cách của Diệp Nhiên, nếu như không nắm chắc hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng mở miệng.

Dạ Hạo Thiên nhìn Diệp Nhiên, thấy hắn khẽ gật đầu một cái, một bộ dáng không chút lo lắng, liền đồng ý.

Hơi ngẩng đầu, Dạ Hạo Thiên phân phó nói: "Người đâu, mang cầm tới.""

Trong đám đại thần có người muốn khích lệ, dù sao ai cũng không biết cầm kỹ của Diệp Nhiên như thế nào, nếu như thất bại, chẳng phải là hắn đã ném đi mặt mũi trước mặt sứ thần sao? Bị ánh mắt lạnh lùng của Dạ Hạo Thiên quét qua, mọi người thức thời câm miệng.

Cầm là hảo cầm, khúc cũng là hảo khúc, giọng hát của Diệp Nhiên cũng là thấp nhậm nhu hòa. Tuy Dạ Hối không rành cái này, nhưng thấy biểu cảm say mê của mọi người trong lúc Diệp Nhiên đàn cũng nhìn ra được cầm kỹ của hắn quả thật không tệ.

Mà từ ngữ ở bên trong bài hát của Diệp Nhiên, Dạ Hối cảm giác có vài phần không thuộc về thời đại này. Trong mắt nhiều thêm một chút hoài niệm, Dạ Hối khó có lúc dụng tâm, lắng nghe ca khúc đến từ ngàn năm sau kia.

"Tại hạ bêu xấu! Không biết công chúa nghĩ như thế nào?"

Ai cũng không biết tiếng đàn của Diệp Nhiên dừng lại lúc nào, chỉ thấy thiếu niên mở miệng, mới phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.

Trong đại điện thanh âm tán thưởng nối liền không dứt, mà Tuyết Yên sau khi lấy lại tinh thần, thản nhiên cười nói với Diệp Nhiên:"" Vương gia cầm kỹ thật tốt, Tuyết Yên mặc cảm!"" Tay khẽ nâng, khăn che mặt từ từ rơi xuống đất, chung quanh lập tức chỉ còn lại tiếng hít sâu.

Ngay cả Dạ Hối trong nháy mắt cũng thất thần.

Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hình dung đại khái chính là hình dạng như vậy đi.

Lại không biết trong khi chính mình nhìn Tuyết Yên, Dạ Hạo Thiên bên đó lại nhìn y, thời điểm thấy trong mắt y lóe lên kinh diễm rồi biến mất, sắc mặt Dạ Hạo Thiên bỗng lạnh lẽo.

Ngay cả thanh âm cũng thấp hơn vài phần:"" Khai yến, ban ghế ngồi!""

"Vâng!"

Trong khi yến tiệc đang diễn ra, chúng đại thần liều mạng nhìn chằm chằm vào Tuyết Yên, cho dù nàng đã đeo lại lụa mỏng, mọi người vẫn nhìn không chuyển mắt.

Mà thời điểm Tuyết Yên chú ý hoàng huynh nhà mình đang nói chuyện với Dạ Hạo Thiên, thỉnh thoảng cũng sẽ dịch chuyển đường nhìn về phía Diệp Nhiên.

Dạ Hối dùng tay chọt hắn, nói:"" Nàng vừa ý ngươi rồi."

Diệp Nhiên lắc đầu, không đồng ý nói: "Chớ nói lung tung, nữ tử nơi này đặt nặng danh tiếng."" Nói xong, ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên, ánh mắt tương giao, Diệp Nhiên gật đầu đáp lễ, thu hồi ánh mắt, đường nhìn xuyên thấu qua đám người nhìn về phía xa xa.

Dạ Hối bĩu môi, nhưng cũng chú ý tới sau khi Diệp Nhiên nhìn thấy dung nhan Tuyết Yên, hắn cũng có chút thất thần, ánh mắt nhìn phía xa mang theo một chút hoài niệm, cùng tình cảm nồng nàn.

Dạ Hối nghĩ, đại khái là Diệp Nhiên đang tưởng niệm phụ thân ở Ngạo Hàn cung của hắn a!

Thần sắc trên mặt Dạ Hối ảm đạm đi một ít, y không biết nên nói như thế nào với Diệp Nhiên về tình hình gần đây của Diệp Minh Hàn mà y nghe được từ chỗ Dạ Hạo Thiên.

Bởi vì Diệp Minh Hàn đã... đoạn tình, tuyệt yêu!

Bình luận

Truyện đang đọc