TA KHIÊU KHÍCH TOÀN THÚ THẾ


"Ha.

Đừng tưởng chúng ta không biết ý đồ của ngươi."Sâm Lữ tiến lên, giọng điệu ghét bỏ.
Kỷ Tán Cẩm đầy đầu dấu chấm hỏi.
"Ngươi nhất định là thấy đại tư tế của chúng ta quá đẹp, muốn nhân cơ hội nạp làm bạn lữ chứ gì!"
Kỷ Tán Cẩm:...
Cái quỷ gì vậy?!!
Na Tư cả người tràn ngập sắc bén lạnh lẽo hơi thở: "Cẩm nhi không cần thứ gì từ các ngươi."
Sâm Lữ hoàn toàn làm lơ.
"Nói trước với nàng ta một tiếng, không cần phải tỏ ra hiểu biết trước đại tư tế.

Đến giống cái trong thành cũng chưa xứng đâu."
Dùng ánh mắt dò xét nhìn cả nàng càng khiến Na Tư tức giận, đang muốn xông lên đánh cho Sâm Lữ một trận, Sử Khuynh đã vươn tay ngăn lại.

Ánh mắt ra hiệu:
"Đủ rồi, không cần phí lời, trở về thôi"
Sâm Lữ hướng về nàng làm mặt quỷ.

Thời điểm hắn xoay lưng lại, một kích hướng hắn mà đến.
Xoẹt!
Dù chỉ thoáng một cái nghiêng đầu nhưng thật sự đã cứu Sâm Lữ một cái mạng.


Hắn nhìn phía sau, Kỷ Tán Cẩm đang nắm một cục đá, vừa bay qua mặt hắn là một mảnh vỡ sắc nhọn nằm trên mặt đất.
Vốn dĩ vẫn luôn đều thờ ơ lạnh nhạt, nàng mới đến cũng không tưởng gây chuyện thị phi.

Chính là nàng điệu thấp vẫn là có người cho nàng mang đến phiền toái.
Ai cũng không nghĩ tới như thế nhỏ gầy giống cái ngay tại đây bỗng nhiên động thủ.

Nàng xoay xoay cục đá trên tay, thanh âm lạnh đến làm người rùng mình:
"Xúc phạm ta, ngươi nghĩ cứ thế yên ổn rời đi sao?"
Nhìn trước mắt xấu xí giống cái, Sâm Lữ trong mắt hiện lên một tia khinh thường, đang chuẩn bị mở miệng lại châm chọc vài câu, thuận tiện cảnh cáo nàng xằng bậy mơ tưởng.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại đột nhiên biến thành một tiếng hét thảm!
Chỉ nghe rầm một tiếng!
Cục đá vỡ nát trong tay Kỷ Tán Cẩm.

Nàng chuẩn xác ném ra mảnh đá sắc nhọn ba lần.

Nhanh đến mức không kịp làm cho tất cả mọi người ở đây phản ứng.

Một cái tiếp một cái trực tiếp rạch ra ba đạo vết máu trên mặt, hắn đau đến oa oa thẳng kêu, nước mắt đều chảy ra.
Ở liên tiếp vài tiếng kêu thảm thiết qua đi, mấy người tất cả nhìn Sâm Lữ hoảng sợ ngã xuống trên mặt đất, nhìn về phía nàng ánh mắt cũng tràn ngập sợ hãi.
"Cẩm nhi..."
"Ngươi..ngươi..." Ập vào đầu hắn là một cỗ tức giận đến muốn thiêu cháy.
Mặc kệ lời tư tế, luật lệ của thú thế, đều bị hắn quên hết sau đầu.

Sâm Lữ thực sự động sát niệm.
Kỷ Tán Cẩm cười khẩy một tiếng.

Xem đi, chẳng phải tức giận lên thì cái gì cũng dám làm sao?
Nhưng cũng không phải nàng tùy tiện ra tay, nàng đã biết rõ Sâm Lữ đang là thú nhân cấp 3.

Những ngày ăn mệt ở chỗ Na Tư cũng không phải vô ích.

Nếu đánh lên nàng hoàn toàn có thể đem hắn xử tại chỗ.
Chính mình là nhược kê, có người còn nhược kê hơn.
Câu lên môi, đưa tay ra ngoắc khiêu khích.

"Tức giận? Vậy đến đây đi"
"Ta gi..."

Sâm Lữ chưa kịp gào lên.

Những thú nhân phía sau đã phục hồi tinh thần chạy đến bịt miệng, kìm tay chân hắn lại.
"Ngươi điên rồi? Muốn bị đuổi ra bộ lạc trở thành ác thú?" Sử Khuynh lạnh giọng chất vấn.
"A..."
Sâm Lữ ngay lập tức bị tỉnh táo lại vì hoảng sợ.
Sử Khuynh tiến đến trước mặt nàng.

Kỷ Tán Cẩm lạnh lùng nhìn hắn, thủ sẵn súng lục trong ống tay áo.
Thành kính mà cúi đầu, vẻ mặt như cũ điềm tĩnh.
"Ta hướng đến vị này giống cái thay mặt tộc nhân xin lỗi, xúc phạm đến người.

Nếu người muốn yêu cầu trừng phạt hắn cái gì, có thể đề ra."
Sử Khuynh lời nói không có gì để bắt bẻ.

Theo những gì mà giống cái được hưởng quyền lợi, quyền sống chết của Sâm Lữ được giao vào tay nàng.

Sử Khuynh cũng nghĩ rằng Kỷ Tán Cẩm sẽ ra lệnh giết hắn như những giống cái thường làm.
Trầm ngâm suy nghĩ.

Nàng cũng chỉ muốn giáo huấn tên kia một chút, không có ý định giết hắn.
"Bỏ đi"
"Hả?" Sử Khuynh nhìn nàng, không thể tin vào tai.
"Hắn xúc phạm ta, ta cũng đã đánh hắn.

Vậy đủ rồi"
Nàng không do dự quay người rời đi.

Sử Khuynh phức tạp nhìn.

Hắn không rõ mà gọi lại một tiếng:
"Người có thể cho ta biết tên không?"
Nàng hơi khựng lại, dừng một lúc.

Sử Khuynh tưởng rằng nàng sẽ không trả lời.
"Kỷ Tán Cẩm"
"Ta là Sử Khuynh.

Về vấn đề thiên tai, rất vui lòng cùng người trao đổi."Hắn mỉm cười.
Nàng gật gật đầu.

Na Tư bỗng nhiên nắm tay nàng siết chặt, mắt tím không thể thấy ngày càng lạnh lẽo nhìn Sử Khuynh.
"Đi thôi" Na Tư trầm giọng kéo nàng đi.
Bóng lưng hai người vừa khuất, khóe miệng Sử Khuynh hạ xuống, thoáng suy tư một lát, chính mình lẩm bẩm không rõ, đáy mắt hỗn loạn một tia quỷ dị.
Làm sao đây, hình như hắn vừa phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị~
Tác giả có lời muốn nói: Con ta đúng là biế.n thái.

Nhưng đây là hình tượng ta thích.( ̄་། ̄*).


Bình luận

Truyện đang đọc