TA KHIÊU KHÍCH TOÀN THÚ THẾ


Cơ Mễ trộm ngắm một bên sườn mặt Sử Khuynh.

Nàng nhìn đến không tự chủ mà si mê, dù là nhìn từ góc độ nào đều rất hoàn hảo, hoàn toàn phù hợp với hình tượng bạn lữ trong mơ của nàng.
Cơ Mễ mới đánh bạo hỏi: "Đại tư tế...ngươi đã có giống cái muốn tặng lễ vật sao?" Ngoài nàng ra còn có thể có giống cái nào đẹp hơn? Cơ Mễ tưởng.

Âm điệu còn không tự giác phấn khích lên.
Sử Khuynh từ đầu đến cuối còn không liếc mắt một lần: "Không có"
"Là vậy sao? Ta cũng không tìm được bạn lữ vừa ý.

Kỳ thật ta cũng không quá kén chọn lễ vật gì đó"
Cơ Mễ cắn cắn môi, tiếp tục kiên trì.

Đại tư tế bị sao vậy, nàng ám chỉ còn không đủ rõ ràng sao?
"Nga".

Ngữ khí thờ ơ không chút để tâm.


Liên quan chuyện gì đến hắn.
Cơ Mễ tâm căng cứng.

Trước mặt người của hai bộ lạc, phản ứng lạnh nhạt của Sử Khuynh giống như ném mặt mũi nàng.

Cơ Mễ cảm thấy nóng rát túng quẫn, bầu không khí có chút trầm mặc yên tĩnh, nàng muốn tiếp lời đánh tan cảm giác bức bối trong lòng.
Nhưng Sử Khuynh không hợp tác.
Cơ Mễ nhìn thấy trong đoàn người có một giống cái báo tộc đang ôm một đoàn lông cáo da thú màu đỏ, bên cạnh đứng kim vũ điểu thú nhân, nàng nhận ra người này.
Chỉ một chút đó cũng làm Cơ Mễ cảm thấy chói mắt.

Báo tộc giống cái là cỡ gì cũng có thể tùy tiện câu dẫn bọn họ tộc kim vũ.

Không lẽ vì giống cái này tư tế mới không chịu đến trụ ở bọn họ bộ lạc.
"Ngươi! Thứ giống cái xấu xí cũng dám câu dẫn người của kim vũ điểu" Cơ Mễ nói đến hùng hổ, cười nhạo hướng về Nhã Đồ làm nàng ta nháy mắt cứng đờ.
Đột nhiên bị chỉ thẳng mặt mắng, Nhã Đồ hận, giống cái đẹp nhất kim vũ bộ lạc thì sao, có quyền gì mà ở đây mắng nàng ta.
Hai người chi gian không khí mãnh liệt.

Nhã Đồ sợ ồn ào cùng Cơ Mễ, khả năng chỉ có nàng bị mất mặt, quyết định đẩy nồi này về người khác.
"Không liên quan đến ta, ta thấy được, nàng ta mới là người đi gần nhất với đại tư tế"
Cơ Mễ dùng ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn nàng ta.
Hả? Người đâu?
Còn Kỷ Tán Cẩm, từ khi Cơ Mễ bắt đầu cùng Nhã Đồ nháo lên, nàng xem đủ rồi, không một tiếng động rời đi.

Hoàn toàn không biết nàng sắp bị Cơ Mễ tìm kiếm.
"Cẩm, ta vừa nướng một ít khoai lang, cho ngươi!" Thú nhân nhỏ tuổi đang cắp một rổ khoai lang trên đường đi nhìn thấy nàng, vui vẻ ném lại khoai lang nướng.

Kỷ Tán Cẩm bắt được, nàng nói một tiếng cảm ơn sau đó lột ra vỏ khoai.


Bên cạnh Na Tư thấy vậy nhẹ gầm gừ.

Nàng thuận tay chia ra đem đến miệng hắn.
Na Tư không quen ăn thực vật.

Ý của hắn không phải vậy.

Nhưng hắn vẫn ăn lên, chỉ là lại tiếp tục ra hiệu với nàng.
"Nói tiếng người, ta nghe không hiểu"
Về đến cửa động, Na Tư lập tức nằm sấp xuống không có phản ứng.
Kỷ Tán Cẩm nhướng mày, tên này lại đang giận dỗi cái gì.

Nàng ngồi xuống nhìn hắn, Na Tư lảng tránh quay đầu về phía cửa hang.
"Sao vậy? Giận ta rồi?"
Na Tư lắc mình liền biến thành hình người, hắn vẫn cứ ủ rũ.
"Nàng nhận đồ vật của hắn".

Giọng nói rơi xuống có chút ủy khuất lên án.
Không biết chừng sau này nàng còn có thể nhận đồ của con chim đó.

Kim vũ điểu tộc tập tục rõ ràng trong mắt hắn.

À, là ghen tuông vớ vẩn, giấm của đứa trẻ cũng có thể ăn.

Nàng trầm mặc cười.
Cho ngươi buồn nguyên ngày đi, nàng đã nói bao nhiêu lần rồi nhưng đầu óc hắn chỉ toàn lo lắng thái quá.
Đột nhiên Na Tư chú ý vào miệng của nàng."Cẩm nhi, miệng ngươi dính cái gì?".

Nàng theo bản năng vươn ra ngón tay sờ lên khóe miệng.
Nhìn hồng nhuận cánh môi, dưới mái tóc hạ, cặp kia tử sắc đôi mắt bỗng nhiên sâu thẳm lên, kìm lòng không đậu dựa vào thiếu nữ u hương thân thể, mặt cách mặt liếm lên môi nàng.
Nàng giãy giụa một cái chớp mắt liền rời đi, thanh đạm âm vừa chuyển, đôi mắt hàm chứa ý cười:"Nha, ta lấy ra giúp nàng rồi".

Trên đầu lưỡi còn lưu lại mảnh vụn thừa.
Kỷ Tán Cẩm ngây ra, mặt đã bị lớp hóa trang bôi sạm đi vẫn bị nhiệt độ thiêu đến hồng thấu.

Dùng tức giận che đi sự xấu hổ, âm trầm đi đến, một quyền đánh vào Na Tư bụng khiến hắn đau đớn nhăn lại mi.
Thật giỏi a, từ khi nào còn biết học hư rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc