Bản thân Nam Tương Uyển không biết gì về Internet, cô ấy hoàn toàn không nhìn vào điện thoại, sau khi biểu diễn xong, cô ấy quay lại ăn vặt và trò chuyện với mọi người.
Những người khác cũng không nhìn vào điện thoại của họ, họ đang bận thảo luận về bữa ăn tối!
Dương Dung Quân: “Đi thôi, ăn thịt cừu nha?”
Nói xong liền muốn thu dọn hành lý rời đi.
Chung Linh Phi nắm lấy anh ta và nói: “Anh Dương, chúng ta vẫn chưa trở lại sân khấu.”
Dương Dung Quân liếc nhìn thời gian: “Ồ, tối nay tôi còn phải ghi hình cho các chương trình tạp kỹ khác, chútthời gian này không đủ để uống rượu, bọn họ có thể nhanh lên được không?”
Vệ Sa: “Bài cuối cùng cũng đã hát rồi, chúng ta sẽ quay lại sân khâu ngay, Dương lão sư, đừng lo lắng!”
Cố Bắc Hoài: “Thịt cừu sao, tôi biết một quán bán rất súp thịt cừu ngon.”
Dương Dung Quân: “Bạn cũng đi hả?”
Cố Bắc Hoài: “?”
Nam Tương Uyển: “Có thịt cừu nướng nguyên con không?”
Đột nhiên cô nhớ thiên thạch, cô sẽ đến nhà Hoàng Thạch để chơi khi cô có thời gian.
Cố Bắc Hoài: “Không phải nhà hàng chuyên thịt nướng.
Có canh thịt cừu, lẩu thịt cừu, gan cừu trắng cắt miếng… Dù sao cũng rất ngon.”
Nam Tương Uyển: “Ăn, ăn!”
Đúng lúc này, Hiểu Đông mở cửa và bước vào: “Mọi người, đã đến lúc trở về sân khấu.”
Dương Dung Quân là người đầu tiên đứng dậy: “Nhanh lên, nhanh lên, đi ăn thịt cừu sau khi ghi hình xong!”
Một nhóm người nhanh chóng chạy lên sân khấu.
Vạn Mộng sửng sốt: “Oa, hôm nay mọi người đều rất tích cực!”
Dương Dung Quân: “Đếm xong hết chưa?”
Quan Lương Triết: “Đang đếm!”
Dương Dung Quân sốt ruột nói: “Mau lên! Đi ăn khuya với chúng ta?”
Quan Lương Triết vẻ mặt khổ sở: "Không được, tôi phải trở về công ty chuyển phát nhanh kiểm tra xong đơn hàng, làm xong chắc cũng đến lúc quay “Phòng kinh dị.”
Mọi người: “…”
Vất vả quá rồi!
May mắn thay, tốc độ kiểm phiếu hôm nay rất nhanh, chủ yếu là do Trương Duệ rất tức giận và nhìn chằm chằm vào các nhân viên bận rộn ở đó, điều này khiến một nhóm người sợ hãi tăng tốc.
Không mất nhiều thời gian để kiểm phiếu!
Nam Tương Uyển tiếp tục giữ vị trí số 1.
Âm trầm khiến toàn bộ mạng ngạc nhiên, vì vậy họ đã bỏ phiếu cho cô ấy mà không cần suy nghĩ.
Dương Dung Quân và Chung Linh Phi đồng hạng 2.
Đây là một tình huống rất hiếm khi có cùng số phiếu bầu!
Bình luận——.
ngôn tình hài
: Chúc mừng Nam Vương lần nữa giành được vị trí đầu tiên!
: Cố Thiên Vương ở đâu? Sao Thiên Vương không quay lại?
: Ta đến yết kiến Thiên Vương, sao lại không lên?
: Thiên vương là vũ công phụ hoạ! Vũ công phụ hoạ! Không phải khách mời!
: Quên đi, xem không được thiên vương, liền xem Nam Tương Uyển đi!
…
Sau khi ghi hình xong chương trình, Quan Lương Triết trong nháy mắt bỏ chạy.
Anh ấy đang lo lắng!
Cũng may chỉ còn có ba tập cuối cùng của “Ca sĩ”, nếu không anh thật sự gánh không nổi nhiều công việc như này.
Quan Lương Triết cũng rất thích, tuy vất vả nhưng cũng có nhiều vấn đề khác nhau, đặc biệt là trong chương trình tạp kỹ “Trải nghiệm cuộc sống”, luôn có một đống nhiệm vụ anh không thể hoàn thành.
Nhưng có thể kiếm tiền!
Kiếm nhiều tiền!
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Nam Tương Uyển thay quần áo và bảo Hiểu Đông cất kỹ bộ đồ thời trang quốc phục này, sau đó bước ra khỏi phòng thu âm để đi ăn.
Không ngạc nhiên, Cố Bắc Hoài lại đến để đi nhờ xe.
Theo sau là hai cái đuôi nhỏ, Công Tấn và Tạ Khâu.
Hai người khoác vai nhau đi đến xe của Nam Tương Uyển mới tách ra, Công Tấn ngồi ở ghế sau, Tạ Khâu ngồi ở phụ lái.
Nam Tương Uyển hai mắt tỏa sáng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Cố Bắc Hoài vươn tay, gõ một cái trên trán của cô: “Đừng nghĩ tới những thứ kia, đều là trai thẳng.”
Nam Tương Uyển thật sự rất thất vọng!
Công Tấn ở hàng sau quay sang: “Cái gì? Cậu đang nói cái gì vậy?”
Cố Bắc Hoài: “Không có gì, phổ biến khoa học.”
Tạ Khâu cũng quay lại: “Mình đã quen thuộc với việc phổ biến khoa học! Nhân tiện, Nam Tương Uyển cười đi, tôi chụp một bức ảnh.”
Công Tấn nhanh chóng rút lui về vị trí của mình, ra khỏi bức ảnh.
Cố Bắc Hoài cũng quay sang một bên, để lại một khoảng trống lớn cho Nam Tương Uyển.
Tạ Khâu mỉm cười và bật chế độ chụp ảnh tự sướng của điện thoại: “Nào!”
Ngay khi anh nhấn nút chụp, Nam Tương Uyển đã móc cổ Cố Bắc Hoài, dùng sức kéo anh qua, đặt tay sau lưng, đẩy đầu Công Tấn, người đang ngồi ở hàng ghế sau của cô tiến về phía trước.
Tách!
Máy ảnh được nhấn.
Trong ảnh, khuôn mặt phóng ta của Tạ Khâu, cũng Nam Tương Uyển với Cố Bắc Hoài bên phải và Công Tấn bên trái ở ghế ngồi sau.
Biểu cảm của Cố Bắc Hoài lộ ra một tia kinh ngạc, mặt nghiêng hướng về phía máy ảnh, ánh mắt trìu mến nhìn Nam Tương Uyển.
Công Tấn ở hàng cuối cùng khổ sở, vẻ mặt phóng đại, miệng há hốc, luống cuống đến mức hai chân như bay lên.
Không ai ngờ rằng Nam Tương Uyển sẽ đột nhiên kéo hai người họ vào, một bức ảnh nhóm đã ra đời!
Nam Tương Uyển: “Gửi ảnh cho tôi.”
Tạ Khâu: “Được, đây sẽ là ảnh nhóm của chúng ta!”
Một vài người lái xe đến cửa hàng thịt cừu, khi họ đến, những người khác đã ngồi xuống.
Dương Dung Quân vươn tay nói: “Nam Tương Uyển, mau tới đi, ta gọi cho ngươi một phần cừu nguyên con!”
Nam Tương Uyển chạy lon ton chạy tới, ngồi xuống ăn!
Bên cạnh, Cố Bắc Hoài mắt tinh nhanh tay, bưng một cái đ ĩa nhỏ, đổ nước tương cùng tương ớt lên: “Gan cừu cắt trắng nên ăn với nước chấm.”
Nam Tương Uyển nếm thử, kinh ngạc không thôi.
Cứ tưởng thịt cừu làm kiểu này sẽ có mùi, nhưng không những không hơi có mà còn rất ngon!
Cừu ngon quá!
Sau bữa ăn, đã là 11:28.
Dương Dung Quân lên xe và vội vã đi ghi hình cho chương trình tạp kĩ.
Thịt cừu rất ngon, nhưng phòng kinh dị cũng rất thú vị!
Cố Bắc Hoài nhìn đồng hồ và dán mắt vào Nam Tương Uyển.
Tạ Khâu và Công Tấn không biết gì vẫn đang xỉa răng.
Công Tấn: “Mình sống ở nhà Fox, ngày mai cậu có đi làm không?”
Tạ Khâu: “Về thôi, đã muộn rồi, Hiểu Đông sẽ tiễn mình.”
Công Tấn: “Không biết xấu hổ.”
Sau khi ăn uống xong, một nhóm mọi người rời đi.
Cố Bắc Hoài nhìn Hiểu Đông lái xe tới, rồi liếc nhìn Công Tấn và Tạ Khâu đang đi về phía trước một cách có ý thức.
nh đột nhiên nói: “Hai người.”
Công Tấn đã một chân bước lên xe, quay đầu lại: “Hả?”
Tạ Khâu ngồi ở phụ lái cũng nhìn sang: “Sao vậy?”
Cố Bắc Hoài: “Hai người bắt taxi quay về đi.”
Công Tấn: “???”
Hiểu Đông phản ứng lại, lo lắng lăn xuống cửa sổ: “Thiên Vương! Không sao, tôi có thể chở tất cả! Tôi sẽ đưa từng người một về!”
Chà, đừng nghĩ rằng cô ấy không biết rằng sắp tới là một ngày rất đặc biệt.
Cô ấy sẽ không bao giờ cho phép bất cứ điều gì xảy ra!
Nam Tương Uyển đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô ấy không để ý những người khác.
Cố Bắc Hoài liếc nhìn Hiểu Đông, nhưng không nói gì.
Hiểu Đông đột nhiên khí thế yếu đi một chút, nhưng địch không động ta không động, cô liền đạp phanh đứng tại chỗ.
Công Tấn chết lặng, nhìn trái nhìn phải với những dấu chấm hỏi trên đầu, anh tự hỏi liệu có nên đặt chiếc chân đang giơ lên xuống hay không.
Tạ Khâu đã ngồi ở vị trí phụ lái, anh thắt chặt dây an toàn: “Mình không chịu! Mình muốn Hiểu Đông đưa mình về!”
Lúc này, thời gian đã điểm đến 0 giờ ngày 22.
Bùm!
Những chùm pháo hoa nổ tung trên bầu trời, rất lộng lẫy.
Hiểu Đông, Tạ Khâu và Công Tấn đồng thời ngẩng đầu lên, sửng sốt.
Ba người há to miệng, ngửa đầu nhìn trời.
Thật là một màn pháo hoa đẹp!
Họ chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa lớn như vậy, sau khi nổ tung, vẫn còn những tia lửa!
Cố Bắc Hoài nhìn Nam Tương Uyển và mỉm cười, “Chúc mừng sinh nhật, sói nhỏ.”
Giọng anh nhỏ đến mức Nam Tương Uyển hoàn toàn không nghe thấy.
Nam Tương Uyển liếc nhìn pháo hoa xong, vội vàng cúi đầu bấm nút gửi trên màn hình điện thoại.
Ting!
Một làn sóng lớn những viên gạch tràn lên, Nam Tương Uyển đã đăng một blog!
Đi! Đẩy hotsearch!
[Nam Tương Uyển: [Picture] Tôi là người lớn rồi! Tôi đã có thể đến tiệm net! hahaha! 】
Bình luận——
: [Bẻ gạch bằng tay không].gif
: Chúc mừng bạn đã trở thành người lớn! Vạn Bảo đã trưởng thành! Rắc hoa!
: Đợi đã, bức ảnh này… tại sao Cố Thiên Vương lại ở đây?
: Nam Tương Uyển, bỏ tay xuống cho tôi! Đừng ôm cổ đàn ông khác!
:Ah!! Nam Tương Uyển! Tại sao bạn lại đăng một bức ảnh nhóm với Cố Thiên Vương vào thời điểm vừa trưởng thành?
: Trên lầu đừng kích động, trong ảnh còn có hai người khác, đây là ảnh nhóm bốn người!
: Tôi biết người ngồi trước, đây không phải là Âm Ca sao? Người có khuôn mặt phẳng lì ở phía sau là ai? Anh ấy sao lại có thể chụp ảnh với Vạn Bảo!
: Tự dưng chả biết nên ghen tị với ai!.