TA Ở HIỆN ĐẠI LÀM ĐẠI BOSS


Có thể hình dung rằng ngay khi Nam Tương Uyển đăng Weibo này, nó đã ngay lập tức bắt đầu một lượt theo dõi mất kiểm soát.
Bình luận-
: Hảo! Người hâm mộ của bạn đang thuyết phục bạn học tập chăm chỉ, bạn có thấy nôn nao không? Thiết lập người học tập chăm chỉ ban đầu sụp đổ rồi? Không thể giữ hình tượng nữa à?
: Mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên nhìn thấy loại sao này! Tam quan trắng trợn!
: Kiêu quá, không hổ danh là con nhà giàu ăn chơi trong làng giải trí.
: [Bẻ gạch bằng tay không].gif
: [Bẻ gạch bằng tay không].gif
: [Bẻ gạch bằng tay không].gif

Những viên gạch đã choáng váng khi nhìn thấy Weibo này, họ chưa nghĩ ra cách xử lý ngay từ đầu, nội dung của bình luận đã bị những kẻ anti trên Internet chiếm ưu thế, vì vậy những bây giờ họ chỉ có thể đăng các biểu tượng cảm xúc nhằm ngăn chặn những bình luận đó.
Còn lại đều là thảo luận điên cuồng trong nhóm, trước hết Vạn Bảo nhất định điên rồi, điên đến mức nào bọn họ cũng không biết.
Đăng một nội dung như vậy vào thời điểm này thực sự là quá điên rồi!
[Nhóm phân phối gạch độc quyền của Nam Tương Uyển]
Quý Lưu: Run rẩy, Vạn Bảo khiến tôi trở nên ngu ngốc! ’
Tri Lê: Tôi nên làm gì đây? Tôi nên làm gì! Tôi sắp phát điên mất! Tôi thậm chí không biết phải nói gì! Rất nhiều người mắng tôi, tôi chưa bao giờ bị nhiều người mắng như vậy, tôi chỉ là fan của một thần tượng, tôi đã làm gì sai sao? ’
Quý Lưu: Bình tĩnh, chúng ta không thể hoảng loạn, nếu không toàn bộ các fan sẽ sụp đổ! ’
Trách tôi quá ít nói: Đúng rồi, không thể kiểm tra điểm thi đại học của Vạn Bảo sao? Giáo viên trong trường của cô ấy có thể tra không? Chúng ta tra điểm thi là được mà? ’
Tử tước Celtic: Tôi đã thử cách đây rất lâu rồi.

Tôi đã kiểm tra điểm bằng cách liên hệ với các giáo viên trong trường, nhưng họ cũng không tìm thấy nó.


Không chỉ người của tôi không tìm thấy mà cả trường trung học thực nghiệm Tinh Hải ở Tô Châu.

Giáo viên toàn trường không kiểm tra được.

Điểm thi không hiển thị trên hệ thống.


Tử tước Celtic: Thật kỳ lạ, điểm số của cô ấy đã bị chặn.


Quý Lưu: Chuyện gì vậy? Trong trường hợp nào nó sẽ bị chặn? ’
Tri Lê: Top 50 tỉnh? ’
’ Tử tước Celtic: Có hai tình huống, một là lọt vào top 50 của tỉnh, hai là trúng tuyển vào một trường đại học đặc biệt, chính sách bảo vệ ngăn chặn điểm số.


Trách tôi quá ít nói: Xái gì gọi là trường đại học đặc biệt? Tại sao phải bảo vệ? Nói rõ đi ông! ’
Tử tước Celtic: … Tôi đã không tiếp tục tra sâu ’
Celtic Tử tước: Ta không thể làm chuyện phạm pháp, Vạn Bảo chúng ta là công dân tốt, cho nên chúng ta không thể tiếp tục điều tra.


Quý Lưu: Rất tốt, thực sự tốt! Đại ca, bạn đã cho chúng tôi một liều thuốc trấn an! ’
‘Tri Lê: Tôi đột nhiên hiểu rồi! Vì vậy, Vạn Bảo là tuyệt vời hoặc rất tuyệt vời? ’
‘Tử tước Celtic: Đừng truyền miệng linh tinh, Vạn Bảo nhất định có lý do của cô ấy nếu cô ấy không nói, có lẽ đó là điều không thể nói …’’
‘Tri Lê: Nhưng họ vẫn tiếp tục mắng mỏ! ’
’ A Tuyệt Giác: Đừng hoảng sợ! Từ những lời của Tử tước và giọng điệu của Vạn Bảo, tôi đã rút ra một kết luận đáng kinh ngạc [Đẩy kính].jpg’
Tri Lê: Cái gì? ’
Trách tôi quá ít nói: Nói đi! ’
‘A Tuyệt Giác: Vạn Bảo rất tự tin’
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.

Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Một khu bệnh viện ở thủ đô.
Lão gia họ Khâu lại phải nhập viện, bệnh tình ngày càng trầm trọng theo năm tháng.

Trừ khi ông tìm thấy một tủy xương hoàn toàn phù hợp và bên kia sẵn sàng đóng góp.
Nhưng rất khó, ông ấy đã không tìm thấy trong nhiều năm.
Khâu Xương hôm nay đến thăm ông cụ, nhưng cả ngày ngồi bên giường bệnh cười với điện thoại di động.
Nam Tương Uyển đúng là chậm phát triển! Sao cô dám tuyên bố như vậy!
Bây giờ anh ta thậm chí không cần làm gì, Nam Tương Uyển liền đang tự sát, nhìn những cư dân mạng này, cô gần như bị dìm trong nước bọt phỉ nhổ.
Khâu Xương rất vui mừng, anh ta đã tiến thêm một bước trên con đường giết Nam Tương Uyển.
Khâu Lão bị mắc nhiều ống trong cơ thể, ông nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình với vẻ miễn cưỡng.
Khâu Lão: “Xương Xướng, sau này đừng gây chuyện lớn như vậy, mấy nữa rồi ông nội cũng không bảo vệ được cháu.”
Khâu Xương ngẩng đầu lên: “Lần này cảm ơn ông nội, bọn họ sẽ không quấy rầy cháu trong tương lai nữa, phải không?”
Khâu Lão: “Cháu hãy là người tốt và hứa với ông đi.”
Khâu Xương mỉm cười: “Đương nhiên rồi, ông nội.”
Khâu lão thở dài, ông biết Khâu Xương không nghe, những lời này chỉ là để đối phó với ông.
Sau khi vẫy tay, Khâu lão nhắm mắt lại, ông mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi.
Khâu Xương bước ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc gặp bác sĩ điều trị của Khâu Lão đang chạy tới.
Khâu Xương nắm lấy đối phương: “Có chuyện gì vậy?”
Bác sĩ vui vẻ nói: “Tìm được người tương hợp với ông nội cậu rồi!”
Khâu Xương cau mày: “Nhiều năm như vậy cũng không tìm được, sao bây giờ đột nhiên lại tìm được, không phải là nói dối đúng không?"
Câu hỏi không chuyên nghiệp này khiến bác sĩ có chút á khẩu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
Khâu Xương sau khi nghe xong gật đầu: “Ồ, đúng vậy, cứu ông nội tôi là tốt nhất.”
Ngụ ý là không cứu được cũng không sao.
Khâu Xương không quan tâ m đến những người còn lại, tự mình rời khỏi bệnh viện, cuộc sống về đêm của anh sắp bắt đầu.
Là một thế hệ thứ ba giàu có, tất nhiên anh ta muốn sống một cuộc sống xa hoa.
Bác sĩ điều trị nhìn theo bóng lưng của Khâu Xương và lắc đầu, hồi đó, dù là Khâu lão hay cha của Khâu Xương là Khâu Hoà Minh, Khâu Xương đều từ chối cấy ghép vì như vậy sẽ làm tổn thương cơ thể.
Thật là một người ích kỷ!
Không cần suy nghĩ nhiều, bác sĩ điều trị đã mở cửa phòng bệnh và báo tin vui cho Khâu Lão.

Thật bất ngờ, Khâu lão không vui lắm mà chỉ nhẹ gật đầu, bày tỏ sẽ hợp tác phẫu thuật, đồng thời cũng hy vọng bệnh viện sẽ đứng ra thay ông đứng ra cảm ơn đối phương.
Cho dù bằng tài chính hay bất kì cách nào khác.
Ở một khu vực khác của bệnh viện, Ngộ Diệp đang được rút máu, xung quanh là một nhóm đông bác sĩ và y tá.

Ngộ Diệp cảm thấy da đầu có chút tê dại khi nhìn, anh ấy không thể không nói: “Làm sao, bạn chưa từng thấy một người nổi tiếng trên mạng nào sao?”
Kiếm đủ cơm ăn áo mặc với anh không thành vấn đề, cũng chưa đến mức nghèo đói.

Tại sao mấy người này lại nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ như vậy, điều đó khiến anh ấy cảm thấy xấu hổ!
Bác sĩ điều trị của Khâu lão mỉm cười và nói: “Không, chúng tôi chỉ tò mò về bạn, một người chu đáo và tốt bụng, bạn đã đặc biệt đến kinh đô.

Cảm ơn bạn.”
Ngộ Diệp xua tay: “Không có gì, chỉ là truyền chút máu.”
Y tá bên cạnh tiến lên, lấy ra rất nhiều túi truyền dịch rỗng: “Không chỉ vậy thôi đâu!”
Ngộ Diệp: “Nhiều như vậy? Bạn muốn tôi mất nhiều máu và chết đúng không?”
Y tá: “Không, không! Không, thêm một túi nữa là xong hôm nay.”
Ngộ Diệp: “Bao gồm thức ăn và chỗ ở?”
Y tá: “Tất nhiên! Bạn những ngày này cần tăng cân, và chúng ta sẽ bắt đầu khi gần đến lúc ghép tủy.”
Ngộ Diệp: “Được rồi, may mắn là tôi có sức khỏe tốt, không có vấn đề gì.”
Dù sao cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, Ngộ Diệp luôn tin rằng làm việc thiện sẽ được đền đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc