TA RẤT MỸ VỊ

Con dâu mang thai, sẽ sinh cháu trai cháu gái!

...

Có khả năng con dâu đang mang thai một quả trứng! Sinh xong còn phải ấp nữa!

...

Tâm trạng của ba Chu và mẹ Chu có thể nói là thay đổi rất nhanh, trong vòng một phút, từ mừng như điên đến khó tin, rồi đến khó có thể diễn tả được, nhưng mà tổng thể lại thì vẫn hài lòng, có thể nói là vô cùng kích động.

Mẹ Chu suy nghĩ một lúc lâu, yếu ớt nói: "Mẹ cần phải chuẩn bị quần áo cho đứa nhỏ, hay là chuẩn bị hộp giữ nhiệt chứ, còn nữa, có cần bổ sung dinh dưỡng giúp vỏ trứng cứng cáp hơn không..."

Chu Sâm: "..."

Ba Chu cũng hơi mơ màng nói: "Chuyện này, vậy lúc nào sẽ sinh, cần phải ấp bao lâu chứ?"

Hạ Thì khổ não nói: "Cũng không biết, bọn con cũng mới đẻ trứng lần đầu, không có đối tượng nào có thể tham khảo được."

Ba Chu và mẹ Chu càng mơ màng hơn, cái trứng này sẽ lớn đến mức nào? Nếu như lớn quá thì sao mà sinh? Sinh như bình thường sao? Hay là nói sẽ là một cái trứng khá nhỏ, sau đó cháu trai hoặc cháu gái sẽ đi ra từ trong đó sao?

Ấp trứng, làm sao mà ấp, Tiểu Hạ ôm trứng trong lòng sao? Con bé cũng đâu phải dị thú, hay là để A Sâm ấp trứng? Đúng là hộp giữ nhiệt có vẻ phù hợp hơn...

Hơn nữa nếu vậy thì sẽ rất khó giữ bí mật.

Quá nhiều vấn đề quấy rầy họ, nếu như là gia đình bình thường có lẽ đã vô cùng vui vẻ mua sản phẩm dinh dưỡng và chuẩn bị phòng cho con nít rồi, nhưng mà bọn họ thì phải nghĩ đủ thứ vấn đề trước.

Nếu nói là chuẩn bị phòng cho em bé, đến lúc đó Hạ Thì sinh ra một trái trứng thì cũng không phù hợp để ở cho lắm, không lẽ đặt hộp giữ nhiệt ấp trứng trên giường sao?

Dù sao nếu không công bố việc Hạ Thì mang thai ra ngoài thì cũng là một điều phiền phức, không biết trứng lớn đến mức nào mới có thể sinh ra, nếu như tiểu Hạ lộ bụng thì không phải là mọi người chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra sao. Nhưng mà cũng không biết quá trình mang thai dài bao lâu, nếu như bụng xẹp mà vẫn chưa thấy đứa bé thì phải nói thế nào?

"Vậy bây giờ con nói..." Mẹ Chu nói đến đây thì dừng lại, vô cùng phiền muộn, bà cũng không biết làm thế nào để nuôi trứng mà, cũng không thể căn dặn Hạ Thì nên cẩn thận cái gì, về vấn đề này bà cũng không phải là người từng trải.

"Không cần lo lắng, đến thời gian thì cứ tuyên bố là đưa Hạ Thì đến nơi khác chờ sinh." Chu Sâm nghĩ vậy, có thể đưa Hạ Thì đến Nam Sơn sinh, dù sao ở bệnh viện cũng không thể giúp được gì.

Hạ Thì gật đầu nói: "Đúng vậy, tránh mọi người là được."

Cô vốn cũng muốn nhờ đến sự giúp đỡ của dị thú ở Nam Sơn, hơn nữa chắc chắn lúc đó ba mẹ cô cũng sẽ đến, nói không chừng lúc đó sẽ hiện nguyên hình, đúng là không tiện ở chỗ đông người.

Ba Chu và mẹ Chu đều vô cùng cảm động, không ngờ là Tiểu Hạ lại rất bình tĩnh, nếu người bình thường biết chồng mình là quái thú, mình cũng đang mang thai quái thú nhỏ thì sợ là sẽ bị hù chết, Tiểu Hạ còn nghĩ làm sao để có thể giấu được, đúng là quá lương thiện.

May là quan hệ giữa Chu Sâm và Tiểu Hạ rất tốt, nếu không hai người đúng là thật xin lỗi Tiểu Hạ.

...

Sắp đến hôn lễ, cả nhà bàn bạc xong cũng không có ý định hủy bỏ, nếu như trứng lớn lên để lộ việc mang thai thì cứ nói là mang thai là được.

Lúc này mọi người cũng không biết làm sao có thể chăm sóc Hạ Thì, mẹ Chu cần thận tìm một số sách khoa học, xem thử những động vật gần giống vậy mang thai cần chú ý những gì, mỗi lần cho Hạ Thì ăn gì đó đều hoảng hốt lo sợ, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Chu Sâm rất muốn nói vốn không cần cẩn thận nhiều như vậy, Hạ Thì ăn rất nhiều thuốc có tác dụng mạnh như vậy cũng chỉ té xỉu thôi, tuy là có người nói bộ tộc của bọn họ rất khó sinh sôi, nhưng mà chỉ cần mang thai thì khó khăn gì cũng không còn.

Trong lúc mẹ Chu cẩn thận chăm sóc thì còn phát hiện ra một chuyện.

"Con trai, lại đây, đây là đồ ăn khuya, con đưa lên lầu đi." Mẹ Chu cầm một đống rất nhiều thức ăn đưa cho Chu Sâm.

Chu Sâm: "Nhiều vậy sao?"

Mẹ Chu oán trách nhìn anh một cái: "Còn không phải đều tại con sao, đứa bé kia cần dinh dưỡng mới sinh ra được, bây giờ ngày nào Hạ Thì cũng kêu đói, nhưng mà bụng lại không lớn lên, trứng này chắc phải vất vả rất lâu đấy! Mẹ nghĩ có khi phải mất mấy năm."

Chu Sâm: "..."

Gì mà vì mang thai nên ngày nào cũng kêu đói, Hạ Thì cô ấy lúc nào cũng kêu đói mà, lúc trước chỉ là giấu không cho mẹ Chu biết thôi. Bây giờ thì tốt rồi, có lý do quang minh chính đại, muốn ăn bao nhiêu cũng không sao, cô rất vui vẻ nhỉ!

Không phải Chu Sâm muốn phân bua, chỉ là dù lúc anh ở trạng thái nguyên hình thì trước giờ vẫn chưa bao giờ ăn nhiều đồ như vậy, đây chắc chắn không phải là tại anh mà ra...

Chu Sâm bưng một đống thức ăn khuya lên phòng Hạ Thì, đặt chồng chất trên bàn cạnh mép giường.

Hạ Thì đang dựa vào một chiếc gối mềm nhũn xem thế giới động vật.

Đây cũng là yêu cầu của mẹ Chu, đã rất lâu rồi thế giới loài người chưa từng xuất hiện giao long, những sách

cổ về dược liệu bọn họ cũng đã tham khảo rất nhiều, làm gì có mục chú ý khi mang thai giao long.

Mẹ Chu cảm thấy chi bằng xem chương trình thế giới động vật, quan sát các loài sinh vật sinh con thế nào, biết đâu được lại có gợi ý...

Hạ Thì cũng không thấy có vấn đề gì, cô xem thế giới động vật thì cũng như là xem chương trình đồ ăn ngon mà thôi, thấy Chu Sâm bưng đồ đến thì cô vô cùng vui vẻ cầm lấy bánh gato hạt dẻ.

Vì ở đây không có người ngoài nên Hạ Thì cũng không che giấu, ăn một lần hết hai cái.

Chu Sâm cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, nói: "Trước khi đi ngủ đừng ăn nhiều quá."

Ăn no quá lại bắt anh xoa bụng, bây giờ anh cũng đã bị bắt chia phòng ngủ với Hạ Thì, nhưng mà Hạ Thì cứ bắt anh ở cạnh, khiến ngày nào buổi tối anh cũng phải hầu hạ xong mới được về phòng mình ngủ.

"Không sao, hệ tiêu hóa của em rất tốt, anh cũng ăn gì đó đi." Hạ Thì kéo Chu Sâm lại, Chu Sâm bỗng ngã xuống giường.

Chu Sâm: "..."

Hạ Thì kinh ngạc nhìn anh: "Em cũng đâu dùng sức đâu."

Chu Sâm ngồi dậy: "Có lẽ là sức của em giờ đã mạnh hơn, rất nhiều loài sau khi mang thai đều sẽ mạnh hơn."

Nhưng mà việc mạnh hơn này thực sự cần cho Hạ Thì sao? Dù sao cô cũng đã mạnh ở mức cao nhất rồi, có mạnh hơn nữa thì cũng có ý nghĩa gì? Lẽ nào sẽ có dị thú không có mắt nhân lúc này tấn công cô sao?

Hạ Thì có vẻ như suy nghĩ gì đó: "Có khi là vậy thật, mang thai cũng không tệ lắm."

Trong lòng Chu Sâm phức tạp nhìn Hạ Thì, không thể ngờ tới là hai "người" như họ lại có nhân duyên đến mức này, bây giờ anh cũng không chắc sau khi Hạ Thì nhớ lại thì sẽ có thái độ thế nào.

Chu Sâm rời khỏi phòng Hạ Thì, sau đó gọi điện cho Lâm đại sư, nói cho ông ấy biết chuyện Hạ Thì mang thai.

Lâm đại sư: "... Khâm phục, khâm phục."

Chu Sâm: "..."

Lâm đại sư: "A Sâm, cháu nhất định phải quan tâm đứa trẻ cho tốt, dù sao cũng có dòng máu của cháu, ít nhiều sẽ hướng về cháu, cố gắng làm cho đứa bé ỷ lại vào cháu."

Có mối liên hệ như vậy, dù sau khi Hạ Thì nhớ lại có tức giận thì cũng không tiện giết chết Chu Sâm.

Chu Sâm yếu ớt thở dài nói: "Cháu thấy quan tâm đứa bé thà là quan tâm Hạ Thì để cô ấy làm chỗ dựa, bọn họ không có nhân tính, khi còn bé suýt chút nữa Hạ Thì đã cắn mất ngón tay của ba cô ấy, cháu làm thế nào để đứa bé ỷ lại vào cháu chứ..."

Lâm đại sư: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc