TA RẤT MỸ VỊ

Đản Đản là một đứa trẻ tràn đầy sức sống, chỉ cần thức dậy là sẽ bò tới bò lui trong phòng ngủ, hơn nữa cũng không có gì cản nổi cậu nhóc.

Mẹ Chu đôi lúc còn sợ mình giẫm phải Đản Đản, vậy nên trước khi Đản Đản vẫn chưa quen với hoàn cảnh của thế giới loài người, bà khoe cháu thì khoe chứ luôn tìm lý do để từ chối những người muốn đến thăm Đản Đản, nhất thời cũng không ai nhận ra có gì lạ.

Có một lần mẹ Chu định cho Đản Đản ăn gì đó, tìm tới tìm lui trong nhà cũng không thấy Đản Đản đâu, nhìn một lúc lâu, khi vừa nhìn ra ngoài thì suýt nữa đã bị dọa ngất, Đản Đản vậy mà lại bò ra ngoài, đang ở trong vườn hoa nhìn chằm chằm chó nhà hàng xóm.

Đó là một con chó lớn, mẹ Chu càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng chạy ra ngoài, đã thấy Đản Đản gào lên một tiếng về phía con chó, con chó nhanh chóng lùi lại, bị hù dọa chạy mất.

"Đứa trẻ này thật là..." Mẹ Chu cũng không biết nên nói gì mới đúng, nhìn xung quanh vắng lặng, vội vàng ôm Đản Đản lên.

...

Cũng may sau khi trải qua sự huấn luyện của Chu Sâm và Hạ Thì, tuy Đản Đản vẫn không hiểu ý nghĩa của một số hành vi nhưng mà vẫn có thể nghe theo.

Vậy nên Hạ Thì và Chu Sâm cũng tiến hành bước tiếp theo, đó là thử đưa Đản Đản đến những nơi công cộng.

Chu Sâm chuẩn bị xe đẩy trẻ con, che chắn cũng khá kỹ, bên trong còn đặt một con búp bê, bảo vệ với tinh thần đề phòng lỡ như.

Đản Đản ngồi trong xe, vô cùng háo hức, gào lên đúng nghĩa: “Ngao~”

Hạ Thì gõ lên đầu cậu nhóc một cái: "Bình thường một chút."

Vậy là Đản Đản lại đổi tiếng khóc, la ó như một đứa trẻ bình thường: "Oa, oa..."

Họ đưa Đản Đản đến trung tâm thương mại.

Đây là một trung tâm thương mại mới mở, khá là đông người, cũng không có ai đặc biệt chú ý đến họ.

Không thể không nói vận may của Tôn tiểu thư là xấu hay tốt, cô ta đang đợi bạn thân của mình ở đây thì bỗng nhìn thấy hai dáng người quen thuộc đang đẩy xe đẩy trẻ em.

Chu Sâm đẩy xe đẩy, Hạ Thì đang ở bên cạnh ăn gì đó, thỉnh thoảng còn đút cho Chu Sâm một miếng. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy nhất định là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Tôn tiểu thư nhìn thấy lại buồn nôn, bây giờ cô ta cũng không rõ mình ghét Hạ Thì hay là ghét Chu Sâm nữa.

Lúc Tôn tiểu thư đang định đi thì hai người đó lại nhìn thấy cô ta, vậy nên vẻ mặt cứng đờ hỏi: "Ha ha, anh Chu Sâm, Hạ tiểu thư, đây là con của hai người sao, đã lớn vậy rồi à?"

Hạ Thì: "Đúng vậy, Đản Đản, chào dì đi nào."

Tôn tiểu thư miễn cưỡng ngồi xuống sờ lên mặt của Đản Đản.

Chu Sâm nhíu mày nhưng mà vẫn có hơi tin tưởng, dù sao cũng đã giáo dục Đản Đản rồi.

Đản Đản ngậm lấy ngón tay của Tôn tiểu thư.

Tôn tiểu thư cảm thấy đứa trẻ này ngậm lấy ngón tay của mình, còn có răng cạ cạ vào tay, cái cảm giác nhớp nháp này khiến cô ta cảm giác rất không quen.

Tôn tiểu thư vừa định nói chuyện thì Đản Đản đã phun tay của cô ta ra, cô ta nhanh chóng đứng dậy, gượng cười rút khăn giấy ra lau sạch.

"Thật ngại quá." Hạ Thì híp mắt nói: "Con nít thấy gì cũng muốn nếm thử."

Tôn tiểu thư vẫn chưa nhận ra ngón tay của mình vừa gặp phải nguy hiểm, chỉ cảm thấy đứa con của hai người cũng đáng ghét một cách kỳ lạ: "Ha ha, không sao, đứa trẻ rất giống hai người đấy."

Tôn tiểu thư chỉ hy vọng việc hỏi han nhàm chán này nhanh chóng kết thúc, vội vàng nói phải đi, dưới chân bỗng nhiên nghiêng một cái, may mắn đã được Hạ Thì dùng một tay đỡ chắc lấy.

"... Cảm ơn." Tôn tiểu thư có hơi mù mờ: "Sao tôi lại cảm giác vừa rồi rung lên một cái, là ảo giác sao?"

Rất nhiều người trong trung tâm thương mại cũng dừng bước nghi ngờ nhìn xung quanh, xác nhận với người đi cùng mình.

Lúc này mặt đất lại chấn động một cái, hơn nữa biên độ rung lắc còn lớn hơn lần trước, đèn treo và đồ trang trí đều lung lay, có vài người thậm chí còn ngã xuống.

"Động đất!" Tôn tiểu thư biến sắc: "Xuống cầu thang."

Một lượng lớn người vọt về phía cầu thang, nhất thời xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn.

Tôn tiểu thư mang giày cao gót nên cũng không tiện chạy, Hạ Thì nắm lấy một tay cô ta: "Đừng vội, thay giày trước đã, nếu không... cô cũng không chen được."

Hôm nay thật sự rất đông người, đường thoát hiểm cũng chỉ có vài lối, cũng không ở gần chỗ bọn họ.

Không biết có phải là ảo giác của Tôn tiểu thư hay không, Hạ Thì nhúc nhích tai, chuyện này cũng khiến cô ta bình tĩnh hơn một chút, đi đến sạp hàng bên cạnh cầm lấy một đôi giày đế bằng, vẻ mặt của nhân viên trong cửa hàng vẫn có vẻ mơ màng, Tôn tiểu thư đặt tiền vào tay cô ta, nói: "Còn không mau chạy."

Lúc như thế này tất nhiên là phải nhanh chóng chạy đến khu đất trống.

Hạ Thì và Chu Sâm còn cả Tôn tiểu thư theo đoàn người đi vào lối thoát hiểm, có thể nghe thấy được nhân viên an ninh của trung tâm thương mại đang liều mạng quát lớn, sợ xảy ra tình huống giẫm đạp.

Lúc này một trận chấn động còn dài hơn lại xảy ra khiến cả trung tâm thương mại như ong vỡ tổ, tất cả điện đều tắt, trên tầng còn có tiếng sập đổ lớn vang lên, tiếng thét chói tai không ngừng truyền đến.

Dù Tôn tiểu thư đã đổi giày đế bằng cũng không đứng vững, ngồi chồm hổm dưới đất ôm lấy một chiếc ghế, cô ta liếc mắt nhìn Chu Sâm và Hạ Thì, lại nhận ra hình như hai người chẳng cần phải vịn hay dựa gì cả, có thì cũng chỉ vịn vào xe đẩy em bé.

Đứa bé trong xe đẩy hình như rất hoảng sợ, thậm chí khóc ầm lên.

Tôn tiểu thư không kịp suy nghĩ vì sao, chấn động bỗng dừng lại, cô ta đang định chạy về phía hành lang.

Chỉ nghe Hạ Thì ở phía sau chán nản nói: "Thành phố X này không nằm trong dải địa chấn, tần số này cũng không giống với động đất nhỉ..."

Tôn tiểu thư cứng người, kinh ngạc quay đầu nhìn Hạ Thì, không biết sao lúc này cô còn thắc mắc những điều này, nhưng mà Tôn tiểu thư cũng không quan tâm, tự chạy nhanh ra ngoài hành lang.

Chu Sâm ôm Đản Đản trong xe đẩy ra: "Vậy đây là chuyện gì?"

"Chỗ này do ai chịu trách nhiệm xây dựng, không lẽ không cho người xem xét trong lòng đất có gì sao?"

Hạ Thì đứng trong bóng tối nói, cô ngửi mùi trong không khí: "Hơn nữa còn có một... dị thú mạnh mẽ đã sống vô cùng vô cùng lâu."

Giả sử nếu chạy ra ngoài sẽ nhận ra không phải cả thành phố X chấn động mà chỉ có trung tâm thương mại này mà thôi.

Nếu như chỉ là động đất thì Chu Sâm cũng không quan tâm, nhưng mà Hạ Thì nói là dị thú mạnh mẽ khiến anh có hơi lo lắng: "Sao lại chạy ra chứ? Ở đây lại có nhiều người như vậy nữa."

Chu Sâm lại suy nghĩ một chút về lời của Hạ Thì: "Đợi đã, mạnh đến mức nào, em có thể đối phó không?"

Ánh mắt Hạ Thì chuyển động trong bóng đêm, giọng nói không đoán ra được tâm trạng: "Nếu không đối phó được thì phải làm sao?"

Chu Sâm ngẩn người, anh nghèn nghẹn nói: "Vậy em chạy đi, với tốc độ của em, có thể tự mình chạy trốn, hơn nữa có thể dẫn Đản Đản theo."

Trong lúc này, Chu Sâm cũng không hiểu tại sao phản ứng đầu tiên lại là Hạ Thì tự chạy mà không mong Hạ Thì đưa mình theo, vô cùng bi quan.

Nhưng mà anh cũng không cảm thấy mình sẽ oán hận nếu Hạ Thì chạy trốn một mình, thậm chí anh chỉ hy vọng Hạ Thì chạy trốn được. Không biết tại sao dù dưới tay Hạ Thì đã phải chịu nhiều trái đắng như vậy mà anh vẫn hoàn toàn bị thuần phục.

Hạ Thì sát lại gần Chu Sâm, hôn lên mặt anh một cái, nhẹ giọng nói: "Chỉ đùa chút thôi, nghĩ gì vậy chứ, tất nhiên là bà xã của anh ăn giỏi nhất."

Chu Sâm: "...?"

Hạ Thì ho nhẹ một tiếng, sửa lại nói: "Lợi hại nhất."

Bình luận

Truyện đang đọc