TA THÂN ÁI PHÁP Y TIỂU THƯ

Ánh mắt Lâm Hựu Nguyên dừng nơi đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay.

"Tự con qua đây hay để ta cho người lôi con đến?"

Ông ta căn bản không để mắt đến Tống Dư Hàng, câu nói này hiển nhiên là hướng về Lâm Yêm.

Lâm Yêm hếch cằm, nhìn thẳng vào mắt ông: "Ông tự mình lết tới hay muốn bị tôi đánh đến rụng hết răng bò tới?"

Lời nói suồng sã đầy tính ngạo mạn, ngay cả Đoạn Thành cũng nhịn không được trợn mắt nhìn nàng.

Lợi hại, quá tuyệt.

Đổi lại là cậu nếu nói chuyện kiểu đó với ba mình phỏng chừng đã sớm ăn hai bạt tay.

Vẻ mặt Lâm Hựu Nguyên lúc nào cũng nhân hậu tốt bụng, nhưng thực chất vừa xảo quyệt lại đầy bụng âm hiểm, nó ẩn giấu sau làn da nhăn nhúm lấm tấm đốm đồi mồi.

Ông khẽ nhướng mày, động tác xoay nhẫn dừng lại, ngay sau đó, hai bảo vệ đứng phía sau các nàng lập tức hành động.

Lâm Yêm bị Tống Dư Hàng đẩy về sau một bước, dùng tay không nghênh tiếp, màn so chiêu diễn ra ngay trước mắt, Lâm Yêm nhìn không chớp mắt, chỉ thấy hai tên bao vệ kia bị đánh lùi về sau mấy bước, một tên trong đó ôm bụng không ngốc dậy nổi, người còn lại bị Tống Dư Hàng tước vũ khí, dùng côn điện chỉ thẳng vào hắn.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn, hắn giơ tay đầu hàng tỏ vẻ nhận thua.

Lâm Hựu Nguyên lúc này mới lười nhác ngước mắt nhìn nàng: "Khá lắm, thân thủ không tồi."

Tống Dư Hàng buông lỏng nắm tay, côn rơi xuống đất, cô trở lại bên người Lâm Yêm nắm tay nàng, vẫn là mười ngón đan vào nhau.

"Đa tạ, tôi cũng đã có chút cố sức."

Cảm nhận lòng bàn tay ấm áp, cô kiên định đứng thẳng bên cạnh nàng, khoé môi Lâm Yêm cong cong, nét ngọt ngào dịu dàng hiện rõ lên trên mặt nàng không tránh khỏi ánh mắt của Lâm Hựu Nguyên.

Nghe thấy tiếng còi hú xe cảnh sát ở dưới lầu, nhớ đến lô hàng lúc sáng nay bị hải quan chặn lại, Lâm Hựu Nguyên ngoài cười nhưng trong lòng thì không, vô thức xoay xoay chiếc nhẫn ngọc.

"Hôm nay cô dùng thân phận gì đến đây?"

Câu này là hỏi Tống Dư Hàng.

Tống Dư Hàng tiến lên một bước, tháo mặt nạ cất cao giọng: "Con người tôi trước giờ công tư phân minh, tra án là công, đưa Lâm Yêm đi, là tư."

Lâm Hựu Nguyên phì cười nhếch môi: "Tốt lắm, nói như vậy, hiện tại cô không phải dùng thân phận tổ điều tra hình sự để điều tra tội phạm?"

Cái gì công cái gì tư, hồi chuông cảnh báo trong đầu Lâm Yêm vang lên, nàng đấu tranh gay gắt với ba ruột mấy mươi năm, đã quá hiểu tính khí của ông, việc này hoàn toàn không đơn giản vậy.

Lâm Hựu Nguyên đang gài bẫy Tống Dư Hàng.

Lâm Yêm kích động túm chặt ống tay áo cô: "Tống Dư Hàng ---"

Tống Dư Hàng phóng cho nàng ánh mắt bảo nàng cứ yên tâm, vết thương trên người Lâm Yêm còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cô liếc mắt nhìn Đoạn Thành, Đoạn Thành lặng lẽ đi đến che chở Lâm Yêm, phòng ngừa phía sau.

"Đúng, hôm nay tôi tới, chính là ---" Cô thoáng nhìn Lâm Yêm: "Dùng thân phận người thân của nàng đến đưa nàng đi."

"Người thân?" Lâm Hựu Nguyên nhấm nuốt hai chữ này, cười nhạo một tiếng, dừng động tác xoay nhẫn, sắc mặt trở nên lạnh băng.

"Lâm gia tôi không chứa chấp loại người như cô, cũng sẽ không cho phép chuyện bại hoại này phát sinh."

"Nếu cô che mặt, lại không mặc đồng phục cảnh sát, cũng không mang quân hàm vậy thì tốt, ai biết tên nhãi nào đến đây, không những trộm đồ còn bắt luôn con tin, Lâm gia ta bất đắc dĩ chỉ là tự vệ, đánh cho ta, mặc kệ chết hay tàn phế, xông lên!"

Một giây trước ông còn bình thản nói chuyện, nhưng một giây sau đã lập tức thay đổi sắc mặt, sự trở mặt của ông chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.

Bảo vệ ở phía sau lập tức xông đến, lướt đi như một cơn gió, xoẹt một tiếng rút dao găm lao thẳng về phía Tống Dư Hàng, một tiếng thở dốc hay nói chuyện cũng không hề có.

Áp lực bên này dành cho Lâm Yêm cũng không nhỏ, Đoạn Thành xem như giữa chừng biến thành hoà thượng, đối phó đám lưu manh còn đỡ, nhưng đây là bảo vệ của Lâm gia, kinh nghiệm giao chiến phong phú, đao thật kiếm thật khiến cậu muốn hoa cả mắt.

Thêm một vệ sĩ cầm dao từ phía sau xông tới, Lâm Yêm dùng roi sắt chắn đòn dùm cậu, kim loại va chạm xoẹt lên những ánh lửa, tên áo đen rất mạnh, sức lực của Lâm Yêm không thể chống chịu, dần bị áp đến cong eo, vai đau nhức phịch một tiếng khuỵ xuống đất.

Tống Dư Hàng nhấc chân chạy tới đá văng tên áo đen, đỡ nàng dậy: "Em không sao chứ?"

Lâm Yêm thở dốc, ôm bả vai, sắc mặt trắng bệch lắc đầu: "Không.... không sao..."

Đoạn Thành cũng bị mưa dao khứa trúng chảy máu, nhanh chóng lui về đứng cạnh các nàng.

"Tống đội...." Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.

Đoạn Thành ấn nút tai nghe: "Lão Trịnh, chuẩn bị."

Cậu vừa nói xong, cả toàn nhà đều chìm vào bóng tối, tên áo đen nhất thời ngơ ngác.

Chỉ cần chút giây phút mất cảnh giác này thôi, Tống Dư Hàng đẩy nàng giao cho Đoạn Thành.

"Đưa nàng đi, chị sẽ cản họ lại."

Lâm Yêm cắn chặt răng, tính nói gì đó thì Quản gia cũng đã sớm dựa theo kế hoạch mang vài người mò mẫm chạy tới, bắt được Lâm Yêm, đôi tay giao nắm giữa hai người bị buộc kéo ra.

"Đi mau, tiểu thư!"

Trong bóng tối, chút ánh sáng cuối cùng chính là Tống Dư Hàng bị vây khốn trong vòng vây của đoàn người, tứ cố vô thân, cô bị đám vệ sĩ ý đông hiếp yếu, một lần lại một lần bò dậy, ngoan cường bám trụ kéo chân tên nào đuổi theo.

"Tiểu thư, thang máy ngừng hoạt động rồi, đi bên này, xuống bên dưới là có thể hội họp với bằng hữu của Ngài."

Quản gia nói, dẫn đường đi phía trước, lúc sắp xuống cầu thang, Lâm Yêm chợt nhíu mày, đột nhiên dừng bước.

"Chờ đã, ai nói với ông sẽ có người đến tiếp ứng?"

Hồi chuông cảnh báo trong đầu nàng lại vang lên, một phen nắm tay Đoạn Thành chạy lên trên: "Đi!"

Đoạn Thành còn chưa kịp khôi phục tinh thần: "A?"

Còn chưa kịp nói xong, tên vệ sĩ đứng phía sau Đoạn Thành đã đánh cậu bất tỉnh, cậu lập tức mềm ngoặc ngã xuống.

"Đoạn Thành, Đoạn Thành, tỉnh tỉnh...." Lâm Yêm lắc người cậu, không chút động đậy, nàng tựa vào chân tường siết chặt roi sắt, thở hổn hển.

Quản gia bước lên phía trước, hơi cong người: "Xin lỗi tiểu thư."

Lâm Yêm phi một tiếng nhổ nước bọt lên mặt ông: "Chết tiệt, bán chủ cầu vinh, phế vật."

Lâm quản gia không chút dao động, thong thả ung dung lấy khăn lau mặt: "Còn chờ gì nữa, hành động đi, lão gia còn đang chờ."

Mấy tên mặc áo đen im lặng xông lên, bịt kín đường thối lui.



"Lão Trịnh, sao bọn họ còn chưa ra tới nữa a?" Phương Tân núp vào trong bụi cỏ, dùng ống nhòm quan sát bệnh viện tối om cùng lối thoát hiểm.

Trịnh Thành Duệ vừa định trả lời chợt cảm giác phía cổ lành lạnh, cậu nuốt nước miếng giơ tay lên.

Tên áo đen đạp cậu gục xuống bàn phím: "Mở điện."

Ánh đèn sáng lên có chút chói mắt, Tống Dư Hàng hơi nheo mắt lại đã bị một gậy đập vào sau ót, cô cố chống muốn bò dậy.

Lâm Hựu Nguyên giẫm lên tay cô, chống gậy vào đầu cô: "Cô có phải cảm thấy bản thân rất có năng lực? Bất quá cũng chỉ là đám cảnh sát quèn lại dám giở trò trước mặt tôi, Cục trưởng của các người còn phải cung kính chào hỏi mỗi khi gặp tôi nữa là."

"Cô thì là cái thá gì?"

Đầu nhọn của cây gậy cắm thẳng vào huyệt thái dương cô, ông ta dùng sức đè ép khiến cô bong da chảy máu.

Tống Dư Hàng cắn răng chống người dậy, lại bị người dùng chân đá thẳng vào eo, toàn thân cô nháy mắt sụp xuống, kịch liệt ho khan.

Lâm Hựu Nguyên nhấc cái chân đang giẫm lên chân cô, dùng cây gậy nhấc đầu cô lên, nhìn trái ngó phải, tấm tắc khó hiểu.

"Thế nào, có phải cảm thấy kỳ quái lắm đúng không, vì sao không có lấy một ai đến tiếp ứng các người?"

Lâm Hựu Nguyên ý vị thâm thường cười cười, sắc mặt Tống Dư Hàng nhất thời nhăn nhó khó coi, ánh mắt cương ngạnh không khác gì Lâm Yêm, lãnh ngạo lại bất khuất.

Điểm khác biệt chính là, Lâm Yêm hận ông, muốn giết ông, còn Tống Dư Hàng chỉ muốn chế trụ ông, để Lâm Yêm có cơ hội chạy thoát.

Cô rũ mắt bật cười.

Đồng tử Lâm Hựu Nguyên co rút lại, đã quá muộn thu hồi cây gậy, Tống Dư Hàng kéo nó, đám vệ sĩ bên cạnh tưởng ngăn lại nhưng cô đảo một cái đã đá hắn văng ra ngoài, tóm lấy cây gậy kéo Lâm Hựu Nguyên bò lăn xuống đất, tay chắn ngang cổ ông, nhấc ông ta lên.

"Tôi thấy ông làm gian thương quen rồi nên quên mất đánh nhau phải thế nào đi, ông nên biết rằng, trên sa trường muốn bức giặc thì phải bắt vua."

"Thả Lâm đổng ra!" Một tên vệ sĩ kích động muốn nhào tới đoạt người.

Tống Dư Hàng kéo ông ta lui về sau, khuỷu tay vẫn giữ nguyên tư thế không thả: "Được, chỉ cần bạn tôi xác nhận Lâm Yêm an toàn tôi sẽ tự nhiên thả người, vì dù gì thì tôi cũng phải gọi Ngài một tiếng nhạc phụ không phải sao?"

Lâm Hựu Nguyên không có cây gậy trong tay, bị kéo lê thất tha thất thểu, ông từng bước lùi theo Tống Dư Hàng nhưng không mấy hoảng loạn, giống như mọi việc đều nằm trong tính toán của ông ta.

Tống Dư Hàng thoáng giật mình, cảm giác mọi chuyện không ổn.

"Phải không? Dẫn tới."

Ông không dám ra tay quá nặng với Tống Dư Hàng là vì cố kỵ Cục cảnh sát, nhưng với đứa con gái thân sinh thì ông không cần thiết lưu chút tình cảm gì.

Lâm Yêm bị trói đưa lên, miệng bị băng dính dán lại, hai vệ sĩ một trái một phải đưa nàng lên, vết thương trên người nàng chưa khỏi hẳn, giờ sắc mặt trắng bệch không khác gì tờ giấy, trán chảy mồ hôi đầm đìa.

Roi sắt cùng Lâm Yêm bị ném đến trước mặt cô.

Tống Dư Hàng cắn chặt khớp hàm: "Hổ dữ không ăn thịt con."

Lâm Hựu Nguyên mặc cô siết chặt cổ mình, vẻ mặt không chút sợ sệt.

"Lão hổ tuy là chúa tể muôn thú, nhưng tuyệt chủng gần hết rồi, nếu muốn săn mồi phải học bản năng của loài linh cẩu lục thân bất nhận, phải biết âm hiểu xảo quyệt."

Mấy vệ sĩ túm tóc Lâm Yêm buộc nàng ngửa đầu lên quỳ trên đất, Tống Dư Hàng nghiến răng nghiến lợi: "Đừng động nàng!"

"Nhìn xem, điểm yếu mệnh lại bị người chế trụ, chó không cắn người suốt ngày sẽ chỉ biết sủa, chả có chút tiền đồ, trách không được cô cùng Lâm Yêm lại đến với nhau, cá mè một lứa."

Tống Dư Hàng nuốt khan, nhìn nàng lại nhìn Lâm Hựu Nguyên, mím môi: "Thả cô ấy, tôi thả ông."

"Đây là cách mà cô đánh đổi tự do cho Lâm Yêm sao?" Lâm Hựu Nguyên khụ khụ hai tiếng, vệ sĩ muốn chạy tới lại bị ông xua tay bảo dừng lại.

"Bạn của cô hiện tại đang nằm trong tay tôi, cô không thả tôi không sao cả, dù sao thì chỉ cần một cái nháy mắt của tôi thì bọn chúng đều phải chết."

"Giang Thành quá rộng, giáp ranh là biển, mấy cảnh sát quèn vô tình chết đuối thì ai mà thèm để ý, cô nói có phải không, Tống đội trưởng?"

Lâm Hựu Nguyên nhẹ nhàng gỡ cánh tay cô ra khỏi người mình, được Lâm quản gia dìu dắt trở lại xe lăn.

Tống Dư Hàng không phản kháng, cũng không thể phản khán, người yêu của cô cùng bằng hữu đều nằm trong tay ông ta.

Đối mặt với lão nhân đạo mạo nhân từ này, cô rốt cuộc không khác gì Lâm Yêm, một cổ hàn ý lạnh lẽo từ chân xông thẳng đến đỉnh đầu.

Mấy vệ sĩ chế trụ ấn cô xuống đất, Lâm Hựu Nguyên ném đến một khẩu súng.

"Đừng nói tôi không cho lớp trẻ cơ hội, trong khẩu súng đó chỉ có một viên đạn, xem ai sẽ cướp được trước, Lâm Yêm muốn tự do, cô muốn nó được tự do, vậy thì phải xem các người ai mới là người nhẫn tâm đây."

Ngụ ý chính là, hôm nay chỉ một trong hai người toàn mạng bước ra ngoài, hoặc là dùng súng giết chết đối phương, hoặc là tự sát cho đối phương cơ hội.

Hai người nhìn nhau, hơi thở dồn dập, đồng thời vươn tay đoạt lấy, Lâm Yêm gần hơn nên đoạt trước, Tống Dư Hàng lại nhào tới, bẻ cổ tay nàng dùng sức giành lấy, đem khẩu súng chỉa về phía mình.

Lâm Hựu Nguyên quả thực muốn vỗ tay cười to, xuất sắc, rất xuất sắc.

"Lâm Yêm, cho tôi!" Hai người như dã thú cắn xé, liều mạng hướng khẩu súng về phía mình.

Lâm Yêm lắc đầu, đáy mắt chảy ra một dòng nước ấm.

Tống Dư Hàng giơ tay hạ chiêu sau gáy nàng, cô xuống tay có chừng mực, chỉ đủ khiến nàng thoát lực chứ không đến mức tổn thương nàng.

Lâm Yêm ngã vào trong ngực cô, súng bị cô đoạt đi, lúc ánh mắt hai người chạm khẽ vào nhau, môi Lâm Yêm run giật.

Tống Dư Hàng hiểu ý gật đầu.

Lâm Yêm nắm tay cô, ngón tay trong lòng bàn tay cô khẽ cong lên.

Động tác rất nhỏ người khác khó lòng phát hiện.

Lâm Yêm rất nhanh bị kéo ra, Tống Dư Hàng đưa khẩu súng chỉa thẳng vào huyệt thái dương mình.

Lâm Yêm dùng đầu gối di chuyển, vệ sĩ không chế trụ được nàng, nàng bổ nhào đến bên chân Lâm Hựu Nguyên, miệng vẫn còn dán băng dính liều mạng lắc đầu.

Đầu ngón tay Lâm Hựu Nguyên gõ gõ lên tay vịn, thấy nàng có chuyện muốn nói, ông bảo quản gia tới tháo băng.

Quản gia xé rách băng dính, Lâm Yêm thở hổn hển, nhưng ngữ khí lại vội: "Để chị ấy đi, tôi lưu lại!"

Lâm Hựu Nguyên rất hài lòng, nâng cằm nhìn về phía Tống Dư Hàng: "Còn cô?"

Lòng bàn tay Tống Dư Hàng đổ đầy mồ hôi không nắm chắc được khẩu súng, cô nhìn Lâm Yêm, tựa như không đành lòng, đưa ánh mắt trở về.

"Ông sẽ tuân thủ lời hứa để nàng tự do?"

Lâm Hựu Nguyên vuốt ve chiếc nhẫn ngọc: "Đương nhiên, cái đó còn phải xem cô có dũng khí hay không."

"Ông thề đi."

Tống Dư Hàng muốn chắc chắn.

Lâm Hựu Nguyên có chút không kiên nhẫn: "Tốt xấu gì ta cũng là chủ tịch một tập đoàn đa quốc gia, chút danh dự này chẳng lẽ để người chà đạp."

"Đảm bảo không được tổn thương nàng, không được xâm phạm quyền tự do hay giam giữ nàng bằng bất kỳ hình thức nào?"

Lâm Hựu Nguyên cười nhạo một tiếng: "Có cần viết một phần thoả thuận cho cô hay không? Lâm Yêm không quan tâm thân phận của nó thì thôi, vẫn còn rất nhiều người cố sức đầu mẻ trán mơ tưởng đến chiếc ghế của nó đấy."

Tống Dư Hàng hơi nhếch môi mỉm cười, giống như nụ cười của sự giải thoát, kỳ thật Lâm Hựu Nguyên lại nhìn ra được sự giảo hoạt trong ánh mắt của cô.

Ám đạo không tốt, Lâm Yêm từ trên đất bò dậy, ai cũng không biết nàng tự giải thoát dây thừng từ lúc nào, hoặc là căn bản trói không hề chặt.

Chỉ thoáng trong tích tắc, điện của toà nhà lại bị ngắt.



Trịnh Thành Duệ thở dốc ngã ngồi trên đất, viên gạch trong tay cũng rơi xuống đất.

Phương Tân trong lòng cũng không khỏi run sợ: "Sẽ.... sẽ không chết chứ."

Lão Trịnh lắc đầu, nuốt nước miếng: "Sẽ không, Tống đội đã dạy phía sau cổ là điểm chết, chỉ ngất thôi, tới phụ một tay, kéo hắn sang một bên đi."

"Được được được."

Một loạt âm thanh sột soạt qua đi, hoa viên khôi phục yên tĩnh.



Roi sắt gõ vào xe lăn, cuối cùng chỉa thẳng vào yết hầu ông.

Đám vệ sĩ bên cạnh Lâm Hựu Nguyên vờ như không thấy, thậm chí còn bắt giữ Lâm quản gia.

Lâm Yêm giống như một cô mèo ba tư kiêu ngạo xinh đẹp đi qua đi lại, cười hai tiếng: "Ông đang phí lời gì với chị ấy vậy, có biết việc chị ấy am hiểu nhất chính là thẩm vấn không?"

Tống Dư Hàng từ trên đất bò dậy, mấy vệ sĩ vừa rồi khống chế nàng đã bị ném đi xó xỉnh nào rồi, còn đám vệ sĩ vừa rồi vung đao loạn muá trước mặt các nàng nhất thời phản tướng, chỉ trong nháy mắt, cục diện hoàn toàn thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tống Dư Hàng lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt ông: "Lâm đổng, từ bỏ đi, ông không thể chống đối lại được đâu."

Toàn bộ cơ mặt Lâm Hựu Nguyên co quắp, rốt cuộc xé toạt bộ mặt giả nhân giả nghĩa, trong đêm tối toát lên vài phần hung tợn.

"Mày rốt cuộc cài người vào từ khi nào?"

Lâm Yêm hơi cúi người tiến gần đến xe lăn, roi sắt cắm vào yết hầu buộc ông phải ngẩng đầu, giọng nói trầm hạ có vài phần lạnh lẽo.

"Rất lâu trước kia, từ 14 năm trước đã bắt đầu."

Trong mắt Lâm Yêm loé lên chút bi ai: "Lâm Hựu Nguyên, chấp nhận đi, ông đã già rồi, cho dù có là linh cẩu thì đến khi già cõi cũng chỉ là loài súc sinh vô dụng vô năng."

Lâm Hựu Nguyên rũ mắt, ông đúng đã già rồi, nếp nhăn vương đầy mặt, cho dù có nhuộm tóc nguỵ trang cũng không giấu được mái tóc bạc phơ đang trổ ra từng ngày, cũng có thể vì lớn tuổi mà những ngón tay của ông dần phát run, động tác không còn linh hoạt được như xưa.

"Ha ha..... ha ha...." Bả vai ông kịch liệt run rẩy, như đang cười lại giống như đang khóc, giọng nói thô lịch, giống như cọ xát vào tờ giấy nhám, khiến người ta rít tai.

Lâm Yêm quay mặt đi không muốn nghe nữa. Tống Dư Hàng tiến đến thu roi sắt của nàng, lần đầu tiên cô cung kính khom người trước mặt ông, sau đó đưa Lâm Yêm rời đi.

"Lâm thúc, đắc tội rồi, nhưng tôi vẫn phải mang nàng đi."

"Mày nghĩ kỹ chưa?" Lâm Hựu Nguyên lại bắt đầu xoay chiếc nhẫn ngọc.

"Hôm nay các người rời khỏi đây, chuyện của mày sẽ không còn bất cứ liên quan Lâm gia nữa, tập đoàn Cảnh Thái cũng sẽ không còn là chỗ dựa của mày, thậm chí ---"

Lão nhân ngẩng đầu, trong mắt nhất thời loé tinh quang: "Chỉ cần chắn con đường sinh lộ của Cảnh Thái thì chính là địch nhân, linh cẩu tuy già nhưng tuyệt đối không nương tay với kẻ thù."

Lâm Yêm nhẹ cong môi mỉm cười: "Cầu còn không được."

Dứt lời nàng kéo tay Tống Dư Hàng xoay người rời đi, cầm khẩu súng trong tay cô ném vào trong ngực Lâm Hựu Nguyên.

"Lão đông tây để dành mà tự sát đi."

Mấy vệ sĩ thấy nàng rời đi mới hì hục lui ra mở cửa, che chắn các nàng bước xuống lầu.

Lâm Yêm quyết tuyệt bỏ đi, không hề quay đầu lại.

Nàng không biết được rằng câu nói sinh ý ác độc vô tình vừa rồi tương lai lại trở thành lời sấm truyền.

Chờ hai người đi rồi, Lâm Hựu Nguyên mới chạm nhẹ vào khẩu súng mà nàng vứt lại, nét mặt có chút cảm khái.

Quản gia đẩy xe lăn đưa ông trở lại phòng bệnh: "Lão gia, tiểu thư đã trưởng thành rồi."

Lâm Hựu Nguyên cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, lau sạch khẩu súng trong tay, dần dần mím chặt môi: "Hiểu được nhẫn, hiểu được trừu tính, có điều vẫn còn kém xa lắm."



"Tống đội, Lâm tỷ...." Nhóm người Phương Tân nhìn thấy các nàng bước ra có chút kích động, đặc biệt là Đoạn Thành, vừa mới bị đánh xong muốn đứng dậy chợt nhe răng trợn mắt ôm cái ót ngồi phịch xuống.

Tống Dư Hàng ôm từng người một tỏ lòng biết ơn: "Vất vả rồi."

Lâm Yêm laị hơi cứng nhắc, nàng ít khi tiếp xúc hay ôm ai, miễn cưỡng lắm chỉ là cái bắt tay.

"Đúng thật vất vả cho mọi người, tính luôn việc cứu tôi ở sân thượng lần đó, chờ đến kỳ nghỉ đông mọi người muốn đi đâu tôi sẽ lo tất."

Hai mắt Phương Tân lập tức sáng lấp lánh: "Châu Úc, đảo Bali, đảo Hawai."

Lâm Yêm sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề, ngồi máy bay khoang hạng nhất, ở khách sạn 5 sao, tính thêm dịch vụ Spa bãi biễn cao cấp, tiệc nướng ngoài trời BBQ, lặn biển câu cá, chơi đùa với cá heo thích gì có đấy."

"A a a a a Lâm tỷ, yêu chị quá đi!" Giờ phút này trong mắt mọi người Lâm Yêm chính là máy tạo ước mơ.

Phương Tân hăng hái chạy về trước, Đoạn Thành cũng muốn xem náo nhiệt đã bị Tống Dư Hàng nắm cổ áo xách đi: "Cậu thì khỏi đi."

Nhìn thấy các nàng bình an, tên vệ sĩ vẫn luôn theo sau các nàng cũng chuẩn bị rời đi, Tống Dư Hàng đưa cho hắn một điếu thuốc.

"Giới thiệu một chút, tôi là...."

Hắn chính là người mà Lâm Yêm muốn cô tìm.

Người áo đen che kín mặt, áo hoodie phủ qua đầu lại đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai nhìn không rõ nhân dạng.

Không chờ cô nói xong hắn đã xoay người lập tức rời đi.

Tay Tống Dư Hàng lơ lửng giữa không trung, nét tươi cười dần phai nhạt.

Lâm Yêm vỗ vỗ vai cô: "Đừng nghĩ nhiều, tính cách của hắn vốn kỳ quái."

"Trong vụ án của Đinh Tuyết, hắn là người đã cứu em?" Tống Dư Hàng xoay người ôm nàng bước vào trong xe.

Lâm Yêm nhớ lại cảnh tượng các nàng lần đầu giao thủ, trong lúc rơi vào đường cùng bị nhóm người của Tống Dư Hàng bao vây, khẽ mỉm cười.

"Ừm, nếu không thì sao em có thể thoát thân."

Tống Dư Hàng hơi chút lưỡng lự: "Hai người có quan hệ gì?"

Lâm Yêm giương mắt nhìn cô, khoé môi ngậm cười: "Đừng nói ai chị cũng nhận định thành kình địch a??"

Tống Dư Hàng mở cửa xe, nhét nàng vào trong hận đến nghiến răng: "Đúng vậy, ai bảo em quá ưu tú, khắp nơi gieo rắc khiến cả thế giới đều biến thành tình địch của tôi làm chi."

Nhân lúc những người khác còn chưa đuổi tới, Lâm Yêm vươn tay túm lấy cổ áo cô, kéo người lại gần mình.

Tống Dư Hàng nép vào kính cửa xe nhìn nàng.

"Vừa rồi, chị thật sự không có suy nghĩ bỏ em lại một mình rời đi sao?"

Có lẽ vì chứng rối loạn lưỡng cực ảnh hưởng, hoặc có lẽ từ nhỏ nàng đã quen cô độc hoặc chứng kiến quá nhiều người phản bội mình.

Sâu thẳm nội tâm Lâm Yêm luôn cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn nên nàng luôn lặp lại những vấn đề chất vấn Tống Dư Hàng, vì dụ như lúc này vậy.

Tống Dư Hàng cười cười xoa đầu nàng, rõ ràng chỉ nhỏ hơn mình 3 tuổi hơn nữa mang trong mình tâm trí của một nữ nhân thành thục, nhưng những khi ở riêng với nhau thế này, ngoại trừ lúc làm việc, cô luôn xem nàng như đứa nhỏ 3 tuổi hay núp sau lưng Lâm Khả mút viên kẹo ngọt mà đối đãi.

Vì thế mà động tác thân mật của cô càng thêm thuận buồm xuôi gió, không cần biết trong lòng nàng có vui hay không.

Dù sao thì cô gái này trước giờ đều khẩu thị tâm phi không phải sao.

"Em tin tôi, đương nhiên tôi cũng phải đáp trả sự tín nhiệm của em, chỉ mới gặp chút khó khăn mà bỏ em lại thì giống thứ bại hoại gì, Lâm Yêm, tôi 35 tuổi, không còn trẻ nữa, chuyện yêu đương không còn là trò chơi học đòi của con nít, tôi thật sự rất muốn sánh vai cùng em, đối mặt tương lai mưa gió đang chờ ở phía trước."

Giọng nói nhẹ nhàng lưu loát, bốn bề yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang, mùa đông phong thanh ánh trăng sáng tỏ, làn gió nhẹ thổi phất những sợi tóc mảnh mai trước trán cô, hết thảy đều thổi vào tâm hồn nàng.

Màu mắt cô khá nhạt càng tô điểm cho đôi đồng tử trong trẻo, đáy mắt hàm chứa ý cười, trong mắt hoàn toàn là hình ảnh phản chiếu của Lâm Yêm.

Từ trước đến giờ, những chuyện hàm súc thế này cô khó lòng mà thốt ra miệng, cũng may những người khác còn chưa đến, gương mặt Tống Dư Hàng đỏ bừng muốn phát sốt.

Ánh mắt Lâm Yêm chăm chú nhìn cô, càng nhìn càng khiến cô ngượng ngùng, lắp bắp gãi gãi tóc.

"Sao.... sao em không trả lời tôi vậy?"

Lâm Yêm cúi đầu bật cười, Tống Dư Hàng ngơ ngác nhìn nàng: "Ah ---"

"Tống Dư Hàng." Nàng bỗng dưng gọi tên cô.

"Ừm?" Tống Dư Hàng còn đang đắm chìm vào bể mất mát vì nàng không đáp trả lời thổ lộ của mình, rầu rĩ lên tiếng.

Lâm Yêm kéo cổ áo cô, từng chút một mỗi lúc mỗi thấp xuống, một người ngồi một người đứng.

Áo khoác tuột khỏi đầu vai Lâm Yêm, nàng khẽ nhắm mắt, dâng tặng chính bản thân mình.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn Tống Dư Hàng.

Tống Dư Hàng sửng sờ mở to mắt, hoàn toàn quên việc khi hôn phải nhắm mắt hưởng thụ, chờ đến khi kịp phản ứng muốn làm thêm chút chuyện đã bị nàng một phen đẩy ra.

Lâm Yêm ngước cằm, đỏ mặt, ngạo nghễ nhìn cô: "Đây là đáp lại."

---------------

---------------

Bình luận

Truyện đang đọc