TA THÂN ÁI PHÁP Y TIỂU THƯ

Phòng thẩm vấn.

Chỉ là hình thức lấy khẩu cung thông thường nên người ngồi đối diện không mang còng tay, thậm chí còn được phục vụ nước.

Tống Dư Hàng kéo ghế ra ngồi xuống, Lâm Yêm cùng Trịnh Thành Duệ ở phòng bên cạnh chăm chú quan sát màn hình theo dõi.

Nhân viên cảnh sát theo sau Tống Dư Hàng mở ra quyển sổ bắt đầu ghi chép: "Rạng sáng 4 - 5h sáng hôm qua anh đã ở đâu?"

Người ngồi đối diện mặc áo khoác da màu đen, trên cổ mang sợi dây chuyền vàng, ngón tay đeo nhẫn vàng, y rằng sợ người khác không biết hắn giàu có, ngồi nhịp chân đáp.

"Uống rượu ở Rain, sao vậy?"

Tống Dư Hàng đẩy bức ảnh chụp đến trước mặt hắn, là Cao Cường: "Anh biết người này không?"

Nhà giàu mới nổi đeo dây chuyền vàng hút thuốc liếc mắt nhìn tấm hình, ừm một tiếng: "Biết, chả phải tên thiếu gia nợ ngập đầu đó sao?"

Tống Dư Hàng nghiêm túc nhìn hắn: "Biết anh ta thiếu nợ đầy mình nhưng vẫn giao du uống rượu với hắn?"

Dây xích vàng cười hắc hắc, dúi điếu xì gà vào trong gạt tàn: "Luật pháp không có quy định không được phép giao du với mấy con nợ đi? Hơn nữa, cảnh sát, Ngài không biết tên ranh đó đâu, tuy hắn nghèo nhưng dù gì cũng là nhị công tử của một công ty lớn, tài sản kế thừa còn đó, ít nhìu gì cũng moi ra được chút ít, Ngài nói có phải không?"

Nhân viên điều tra hỏi hắn: "Hắn đã nợ anh bao nhiêu tiền?"

Dây xích vàng nhíu mày tính toán: "Nợ trước nợ sau cộng thêm tiền lời, cũng tầm mười mấy vạn."

"Anh ta bắt đầu vay tiền anh từ khi nào?"

"Lúc gia đình hắn gặp chuyện." Hút thuốc khiến miệng khô, dây xích vàng tựa vào ghế, cầm ly giấy dùng một lần nâng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó gọi người.

"Cho một ly nữa, một ly nữa, pha trà nhá."

Cảnh sát đi cùng Tống Dư Hàng liếc mắt nhìn cô, Tống Dư Hàng gật đầu, hắn liền cầm ly giấy bước ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, một ly trà nóng đã được đưa đến trong tay hắn.

Tống Dư Hàng đùa nghịch chiếc bút máy trong tay, nhàn hạ nói: "Tiền của anh khả năng không lấy lại được rồi, hắn đã chết."

Người đối diện ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống đã phun ra hết.

"Khụ, khụ.... mẹ nó.... không đâu? Khăn giấy, khăn giấy, áo da của lão tử...." Dây xích vàng vừa nói vừa rút khăn giấy thấm nước văng trên áo.

Hai người đối diện đều đang nhìn hắn, hắn cảnh giác chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Các người hôm nay mời tôi đến đừng nói là nghi ngờ tôi giết cậu ta a!"

Dây xích vàng giơ hai ngón tay lên trời thề thốt: "Trời đất chứng giám cảnh sát a, tối qua lúc cậu ta rời đi tôi vẫn còn ở lại Rain uống rượu với bạn, uống đến gần sáng, không hề ra ngoài! Không tin các người cứ điều tra sẽ rõ."

Camera theo dõi các nàng sớm đã đưa về cục, xác thực Cao Cường một mình vào trong một mình rời đi, nếu hắn có theo đuôi Cao Cường thì bây giờ sẽ không ngồi ở đây nhàn nhã hút thuốc uống trà, mà là chiếc còng bạc phục vụ anh ta.

Tống Dư Hàng nhếch môi: "Cùng hai người uống rượu còn có những ai? Để lại tên họ cùng số điện thoại của tất cả bọn họ, uống bao nhiêu, nhiều ít anh nhớ chứ? Trong lúc uống rượu có hành vi xô xác hay ẩu đả gì không?"

Nhân viên điều tra đưa giấy bút đến cho hắn, dây xích vàng lắc đầu: "Uống bao nhiêu tôi không nhớ, mời rượu? Chắc là không, tên tiểu tử kia đột nhiên giống như bị ai nhập, như tám đời nhà hắn chưa được uống, chuốc bọn tôi gục ngã hết cả."

Ở một gian phòng thẩm vấn khác, mấy đồng bọn đêm đó cũng không khác gì hắn, toàn là mấy câu trả lời thoái thác không khác gì nhau mấy.

Lâm Yêm cầm ly cà phê trên tay tựa vào bàn nhìn màn hình lớn, suy nghĩ gì đó.

Cửa sắt mở ra, dây xích vàng vuốt vuốt quần áo bước ra ngoài, lúc lướt ngang người Lâm Yêm, hắn liếc mắt như vô tình mà quan sát nàng, Tống Dư Hàng theo sát phía sau hắn, lập tức ngăn chặn tầm mắt của hắn.

"Trong khoảng thời gian này tạm thời anh đừng xuất ngoại, có phát hiện gì mới chúng tôi sẽ mời anh đến hỗ trợ điều tra."

"Được được được." Dây xích vàng không sao cả nhún nhún vai, vừa ra ngoài đã muốn hút thuốc, hắn từ trong túi lấy ra một hộp xì gà đốt thuốc: "Ha, sở cảnh sát các cô mà cũng nhiều mỹ nữ đến vậy a."

Căn bản không ai để ý đến hắn, một cảnh sát bước đến dẫn hắn ra ngoài.

Hình ảnh liếc mắt cuối cùng mà hắn bắt được chính là vị nữ cảnh sát vừa rồi đang ôm Lâm Yêm, che chắn cho nàng đi về hướng ngược lại, không phải ôm vai câu cánh tay như bằng hữu đồng nghiệp mà là trực tiếp ôm eo nàng, âm thầm tuyên cáo chủ quyền.

Dây xích vàng sờ sờ mũi, nghênh ngang bước ra ngoài.



Tống Dư Hàng lái xe đưa nàng về nhà, Lâm Yêm vừa uống một ly cà phê vậy mà tinh thần vẫn không cách nào phấn chấn nỗi, có chút uể oải muốn ngủ.

Nàng che miệng đánh ngáp: "Chị cảm thấy hiềm nghi dành cho hắn có thể rửa sạch không?"

"Trước mắt không có gì đáng ngờ, thời gian, bằng chứng, camera giám sát cũng không có sơ hở gì."

Dừng lại chờ đèn xanh, Tống Dư Hàng vuốt vuốt tay nàng: "Đừng ngủ trên xe, dễ bị cảm lạnh."

Lâm Yêm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn nghê hồng chảy xuôi, có chút tịch liêu đơn điệu: "Cao Cường chết cũng hay, sống cũng chưa chắc bị tuyên phán tử hình, người tổn thương người khác luôn phải trả đại giới."

Tống Dư Hàng không muốn thảo luận vấn đề này với nàng, tình cảm cô có thể hoàn toàn đứng theo góc nhìn của Lâm Yêm, nhưng đối với chức nghiệp cùng thân phận cô không thể nào xử sự theo cảm tính.

Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng, sẽ không vì trước đó ngươi là người tốt mà giơ cao đánh khẽ, càng sẽ không vì ngươi xấu xa mà bỏ đá xuống giếng, huống chi ranh giới giữa thiện và ác rất mong manh, trên thế giời này người không chính ắt sẽ tà.

Đèn xanh bật lên, Tống Dư Hàng dẫm ga: "Có lẽ thật sự chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, tôi cũng tin rằng thiện ác chung quy sẽ có báo ứng."



Rời khỏi cục cảnh sát, dây xích vàng rất nhanh hoà vào dòng người đi đường, hắn nhìn thấy thông qua kính chiếu hậu của chiếc xe đỗ ven đường có hai người mặc thường phục đang theo dõi hắn.

Hắn bước đi nhanh hơn, vượt qua đèn đỏ, lúc đứng được bên kia đường thì đèn đỏ chuyển xanh, xe cộ trên đường chắn mấy người mặc thường phục đó ở phía sau.

Dây xích vàng quẹo vào con hẻm nhỏ, hoàn toàn biến mất trước tầm mắt của hai người thường phục.

Trong buồn điện thoại bên đường, hắn gọi một dãy số, rất nhanh cuộc gọi được tiếp chuyển.

"Uy?" Hắn thở hồng hộc: "Tôi bị theo dõi."

Giọng nói bên kia rất bình thản, không chút dao động.

"Yên tâm đi, cứ để họ theo dõi, bây giờ phá án đều dựa vào khẩu cung cùng chứng cứ, qua vài hôm nếu không bắt được nhược điểm bọn họ sẽ từ bỏ thôi."

Có điều, điều khiến hắn không ngờ đến là cho dù không có bất kỳ vân tay hay chứng cứ gì bỏ lại hiện trường thì các nàng cũng quyết theo đuổi đến cùng, cứ nghĩ rằng Lâm Yêm sẽ hận Cao Cường đến thấu xương.

Bên kia hồ như cười nhẹ một tiếng.

Dây xích vàng nuốt nước miếng: "Tôi thì sao...."

"Bây giờ cậu ra ngoài, mấy hôm này muốn ăn gì thì ăn, thích uống gì cứ uống, bình thường sống thế nào thì cứ tiếp tục, cố tình lẫn trốn ngược lại sẽ khiến họ càng hoài nghi hơn."

Dây xích vàng gật đầu, che ống nghe: "Còn có.... các nàng hình như thật ở cùng nhau."

Bên kia trầm mặc ba giây, người đàn ông ngẩng đầu, nâng ly rượu vang lên uống sạch.

"Tôi biết rồi."



Trước cổng nhà Lâm Yêm.

Tống Dư Hàng mở đai an toàn: "Khi nào em gọi điện hẹn Lâm Khả ra ngoài dùng cơm?"

Lâm Yêm nhìn đồng hồ: "Bây giờ đi, mới hơn 9h, chắc anh ta còn chưa ngủ đâu."

Tống Dư Hàng có chuyện chưa thể làm rõ.

"Được, mở loa ngoài đi, tôi sẽ im lặng."

Lâm Yêm ách một tiếng: "Có phải cũng muốn thẩm vấn em hay không?"

"Cũng tốt, thẩm vấn trên giường đi."

Lâm Yêm ném túi xách về phía cô: "Nói chị béo chị còn chối."

Điện thoại đúng lúc tiếp chuyển, Tống Dư Hàng nhìn nàng thanh giọng nói, ấn loa.

"Uy, Lâm Khả, là em, ngày mai anh rảnh không? Em đến thăm thím, nếu tiện thì cùng nhau dùng bữa đi."

Giọng nói của Lâm Khả có chút lạ: "Không có việc gì đâu em khoan hẳn đến, mẹ hiện tại đang nằm trong phòng vô trùng, thứ sáu mới có thể về nhà, đến lúc đó gặp nhau ở nhà đi."

Lâm Yêm nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Tống Dư Hàng: "Được, vậy ngày mai cùng nhau ăn cơm, thế nào, đã lâu rồi...."

Lâm Khả cười khẽ một tiếng: "Hiếm lắm em mới mời anh, được, đi đâu?"

"Em bạc tình vậy sao?" Lâm Yêm hờn dỗi kháng nghị: "Đâu cũng được, lâu rồi không ăn ẩu, ăn lẩu đi."

Lâm Khả gật đầu: "Ừm, địa điểm em chọn đi."

"Vậy 8h tối mai, em sẽ nhắn tin cho anh, không gặp không về."

"Không gặp không về."

Tắt điện thoại được một lúc mà Tống Dư Hàng vẫn cứ nhìn nàng chăm chăm.

Tống Dư Hàng mổ mổ môi nàng: "Xác thực bạc tình."

"Chị nói nhăng nói cuội gì vậy." Lâm Yêm cười cười đẩy cửa ra muốn xuống xe, nhưng đẩy mãi cánh cửa cũng không chút sứt mẻ.

Nàng quay đầu lại nhìn Tống Dư Hàng.

Ánh mắt cô trở nên sáng quắc.

Lâm Yêm hơi cong môi: "Chị không định về nhà sao?"

Tống Dư Hàng lắc đầu: "Lâm Pháp y không muốn mời tôi vào nhà ngồi chơi một lát sao?"

Da mặt mỏng bị đâm thủng, Lâm Yêm càng không kiêng nể gì, tựa vào lưng ghế giương mắt nhìn cô, khoé môi ẩn hiện ý cười.

""Ngồi" thế nào đây?"

Môi nàng khẽ nhếch, ánh mắt liếc gợi đưa tình chọc người khó nhịn.

Tống Dư Hàng cúi đầu qua hôn nàng: "Dù sao cũng chỉ là động từ, không có gì khác nhau."

Tống Dư Hàng tuy là tay mơ nhưng học rất nhanh, hai người kẻ xô người đẩy, chẳng phân biệt trên dưới.

Tư thế này có chút không tiện, Tống Dư Hàng vươn tay ôm nàng nhấc khỏi ghế phụ.

Lâm Yêm thở dốc chống đỡ vai cô, trực giác nói với nàng rằng nếu tiếp tục thế này ngày mai nhất định không thể đứng vững nổi nữa.

"Ngủ ở nhà em, có thể, nhưng không được động tay động chân."

Tống Dư Hàng đang cao hứng, cắn mở nút áo sơ mi nàng: "Vậy không ngủ nữa, ở trong xe đi."

"Chị ---!" Lâm Yêm thật bị cô chọc tức chết, ôm siết vai cô tức giận mắng: "Chị muốn mệt chết em mới vừa lòng phải không?"

Tống Dư Hàng cười cười, chống đỡ trán nàng: "Được được, không làm, chúng ta lên nhà đi."

Lâm Yêm lục tung phòng ốc tìm đồ dùng vệ sinh cá nhân cho cô: "Sau này nếu chị muốn ở lại, chúng ta phải mua thêm vài thứ vì dù sao thì mỗi ngày chị đều mặc quần áo của em đi làm cũng không tốt."

Mấy ngày nay Phùng Kiến Quốc luôn phùng râu trợn mắt nhìn nàng, nhưng thật ra Lâm Yêm nàng không sao cả, điều nàng đi thì tổ kỹ trinh Cục cảnh sát Giang Thành đóng cửa luôn là vừa.

Tống Dư Hàng mỉm cười: "Vẫn là em chu đáo."

Lâm Yêm đưa quần áo ngủ mới cho cô: "Em đi tắm trước, chị tuỳ ý đi."

"Không tắm chung sao?" Tống Dư Hàng hỏi.

Lâm Yêm trừng mắt ném khăn lông vào mặt cô, phẫn nộ đóng chặt cửa phòng tắm: "Cút đi!!!"

Tống Dư Hàng bất đắc dĩ nhún vai, đặt khăn lông cùng áo ngủ lên sô pha, đợi lát nữa tắm xong rồi mặc, cô đứng dậy đánh giá vòng quanh căn biệt thự.

Mỗi ngày đều sẽ có người hầu đến quét dọn, sàn nhà sạch bóng không chút bụi bẩn có thể soi bóng người, một sợi tóc nhỏ cũng không thừa.

Ánh đèn phản chiếu xuống nền đá vân cẩm thạch lạnh băng.

Tống Dư Hàng lắc đầu, sờ vào công tắc đèn trên tường, tắt đi, bật mở ánh đèn màu vàng nhạt, không gian có vẻ ấm hơn nhiều, cô mở điều hoà, máy sưởi duy trì nhiệt độ 28 độ C.

Không biết Lâm Yêm đã sống thế nào trong không gian kín bưng bí bách thế này.

Cô nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua bức tường hoàn toàn bằng kính, ngoài hiên mấy chậu hoa nguyệt quí tịch liêu đung đưa trong gió.

Tống Dư Hàng mang dép lê bước ra ngoài, ngắt mấy cành hoa trở vào rồi lại đến góc tường nhặt vài nhánh hoa cúc dại để trang trí.

Cô đi một vòng trong phòng sau đó bước đến quầy rượu âm tường đủ loại màu sắc, chọn một chiếc bình tương thích với mấy nhành hoa, rửa sạch, cắt lá sạch sẽ sau đó cắm vào trong lọ đặt trên quầy rượu.

Tấm khăn trải bàn trắng được trải ra, cảnh vật xung quanh lập tức có một màu sắc khác.

Tống Dư Hàng lui về sau hai bước thưởng thức kiệt tác của mình, rất hài lòng, cô lấy điện thoại ra chụp lại toàn cảnh.

Lâm Yêm hiện tại còn chưa tắm xong, cô nhanh chóng rửa tay chuẩn bị hâm nóng sữa bò cho nàng uống trước khi ngủ, nhân tiện nhìn xem tủ lạnh có gì để ăn không, biết đâu mai có thể làm một bữa sáng dinh dưỡng cho nàng.

Tuy là nàng không nấu cơm, nhưng đầu bếp vẫn thường xuyên đến đây, thức ăn trữ trong tủ lạnh xem ra rất phong phú.

Tống Dư Hàng lấy hộp ức gà ra rã đông, rửa sạch cà chua bi để lát nữa xem như món trái cây trán miệng, cô còn tìm được một quả xoài còn mới.

Nghĩ nghĩ vẫn là làm món trứng hấp với sữa cho nàng đi, vừa bổ lại ngon, Lâm Yêm rất kén ăn, nếu là sữa nguyên chất sợ là không vừa miệng nàng.

Lâm Yêm tắm xong lau tóc bước ra, Tống Dư Hàng lúc này đang đánh trứng, sau một khoảng thời gian học trù nghệ, cô có phần thuần thục hơn nhiều.

Nhìn thấy ánh đèn vàng ấm, khăn trải bàn được trải thẳng thớm, một bình hoa nhỏ đặt trên quầy rượu, Lâm Yêm còn tưởng mình vào nhầm nhà rồi.

Tống Dư Hàng nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn nàng: "Làm món ăn khuya, em hong tóc đi, lát nữa có thể ăn rồi."

"Chị làm gì đấy? Em không ăn được nhiều đâu ---" Lâm Yêm nói, bước đến gần Tống Dư Hàng, nhón chân gác cằm lên vai cô.

Tống Dư Hàng hơi nghiêng đầu cười với nàng: "Cần phải ăn, phải vỗ béo em lên một chút."

Lâm Yêm nhăn mũi: "Không muốn, em phân nữa là người của công chúng, phải giữ gìn vóc dáng."

Tống Dư Hàng khịt mũi, ghim miếng xoài đã được cắt ra uy nàng.

"Em đứng ngoài đường mắng chửi, ôm hôn người ta nồng nhiệt sao không nghĩ tới mình là người của công chúng đi."

Không hiểu sao, những gì cô làm nàng lại đặc biết muốn ăn, Lâm Yêm ăn một miếng lại há miệng muốn ăn nữa: "A ---"

Tống Dư Hàng bất lực che chén lại, cô cắt không nhiều lắm, uy nàng miếng cuối cùng.

"Được rồi, không ăn nữa, lát nữa còn món trứng hấp."

Lâm Yêm thuận theo gật đầu, nhưng thật ra ngón tay nàng đã quét nước sốt đưa lên miệng liếm sạch sẽ.

Tống Dư Hàng lập tức nhớ đến cảm giác mềm mại trong thân thể nàng, ánh mắt tối sầm, mất tự nhiên quay mặt đi, cô sắp phát hoả rồi.

"Mười phút nữa tắt lửa, nhớ đó, mà thôi đi, tôi đi tắm, lát nữa trở ra tôi sẽ tự mình tắt."

Vừa dứt lời cô cởi tạp dề ra đặt trên bàn bếp, vội chạy vào phòng tắm.

Nhìn bộ dạng chạy trối chết của cô, Lâm Yêm nhịn không được bật cười.

Bình thường khi trở về hoặc là ngâm mình trong phòng thí nghiệm hoặc là uống rượu rồi lên giường ngủ, còn thì chính là cả đêm không về nhà ngủ, thật hiếm khi có được một đêm yên tĩnh thế này.

Lâm Yêm tựa vào ghế sô pha lau tóc, rèm cửa kéo ra, nồi hấp trên bếp sôi ùng ục rung động, lúc vừa nấu Tống Dư Hàng đã mở TV, vặn nhỏ âm thanh, xem một bộ phim điện ảnh.

Trên bàn là khay đựng cà chua bi được rửa sạch, nàng ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa xem vừa cầm quả cà chua bỏ vào trong miệng, xem ra rất thích thú.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh nắp nồi va với thành nồi vì bị đun sôi vang lên, Lâm Yêm ám đạo không tốt, chưa kịp mang dép lê đã đi chân trần chạy vội vào trong.

Tống Dư Hàng đang từ trong phòng tắm bước ra: "Đừng ---"

Lâm Yêm nhanh như chớp thu tay lại, bị nhiệt khí năng đến đỏ ửng, nước mắt cũng sắp trào ra.

Tống Dư Hàng chạy tới lập tức tắt lửa, vặn mở vòi nước, kéo ngón tay bị bỏng của nàng đặt dưới vòi nước.

"Đã nói chờ tôi ra tắt lửa rồi mà?"

"Ưm, em sốt ruột quá...." Lâm Yêm nhỏ giọng, dùng đầu ngón tay nắm vành tai để giảm nhiệt, lại mặc bên ngoài chiếc áo ngủ rộng thùng thình, nhìn nàng lúc này thật yếu đuối nhỏ bé.

"Không sao, sát nước một lát ngày mai sẽ ổn thôi."

Tống Dư Hàng nhìn xuống đôi chân trần của nàng, nhanh gọn ôm bế nàng lên, Lâm Yêm rất nghe lời hai tay câu cổ cô.

Cô vừa đi vừa oán trách: "Khi nào em mới có thể để tôi yên tâm được đây, về sau trước khi mở nắp nồi phải tắt lửa, đã biết chưa?"

Lâm Yêm gật đầu, kéo lỗ tai cô rống lớn: "Biết - rồi!"

Tống Dư Hàng ném nàng lên ghế sô pha, tai đỏ lựng, lạnh mặt đi thu dọn bãi chiến trường nàng bỏ lại.



Nửa đời trước ngắn ngủi của Lâm Yêm, nàng chưa từng có đêm nào yên tĩnh lại nhu hoà như lúc này.

Hơn phân nửa cuộc sống của nàng là nguy cơ chập trùng, tràn ngập khúc chiết, tuổi trẻ kiêu ngạo khó thuần, trêu chọc rất nhiều đám lưu manh, lại không thích kéo bè kéo phái nên lúc đi học nguy hiểm có ở khắp nơi.

Việc nàng mang theo cặp sách trên vai chạy khắp các ngõ ngách là việc xảy ra thường xuyên, còn không sẽ bị chặn trong ngõ cụt đánh đập.

Nàng đánh người với lý do rất đơn giản, vì không vừa mắt, còn người khác đánh nàng cũng có duy nhất một lý do đơn giản không kém chính là thích khiêu khích mấy anh trai vẻ ngoài đạo mạo.

Nếu đông người nàng sẽ không địch lại nhưng nếu người đó đi riêng lẻ, nàng sẽ tìm viên gạch nào đó ném hắn đến vỡ đầu chảy máu.

Ném xong thì chạy, nàng cũng không thích đấm đá gì.

Bởi vậy mà đám lưu manh ở Giang Thành hận nàng đến thấu xương.

Nàng thường xuyên trốn học, đi trễ về sớm nên thành tích tuột dốc không phanh, hút thuốc đánh bạc, lên mạng không chuyện xấu gì không làm, vì nàng ra xã hội sớm, cho nên cuộc sống của nàng rất muôn hình vạn trạng.

Lần đầu tiên cùng ai đó nhàn nhã xem phim thế này chắc vẫn là lúc quen biết Sơ Nam không lâu.

Bất quá lúc đó không thân mật như lúc này, nàng quên mất Lâm Hựu Nguyên đã ngưng chu cấp tiền tiêu vặt cho nàng, nàng không có tiền cho nên đã cùng Sơ Nam trốn vé vào rạp chiếu phim.

Hôm đó xem gì nàng cũng không nhớ nổi.

Nàng chỉ nhớ gương mặt tò mò hứng khởi của Sơ Nam khi nhìn màn ảnh rộng.

Hai bàn tay nhỏ vô tình đan lại cùng nhau.

Các nàng ngồi trước màn hình máy chiếu.

Sơ Nam không giấu được sự kích động: "Lâm Yêm, đây là lần đầu tiên mình xem phim chiếu rạp đó."

"Vậy sao? Vậy sau này chúng ta thường xuyên đi xem đi." Lâm Yêm trẻ tuổi sờ sờ cái mũi, nàng không nói cho Sơ Nam biết đây cũng chính là lần đầu tiên của nàng.

Ở Lâm gia nàng không được sủng ái, cũng sẽ không ai đưa nàng đi xem phim.

Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, các nàng bị quản lý rạp phim phát hiện đuổi ra ngoài, đuổi tới một con phố nhỏ, còn tuyên bố muốn báo cảnh sát, muốn đưa các nàng vào tù, còn doạ sẽ ân cần thăm hỏi gia đình các nàng.

Sơ Nam lúc đó sợ đến phát khóc.

Lâm Yêm nắm một nắm cát ném về phía bọn chúng, đánh gã đàn ông ngã xuống bãi rác, dùng thùng giấy cạc tông trùm đầu hắn, tay đấm chân đá, đặc biệt là tấn công nửa thân dưới, trước khi cảnh sát đến nàng nhanh chóng kéo Sơ Nam chạy như bay.



Tống Dư Hàng ôm nàng, hai người nằm trên sô pha, nhìn hai cô gái mặc âu phục trên TV đang nắm tay nhau chạy, cô hôn lên tóc nàng, hỏi:

"Còn chưa hỏi em, Sơ Nam có phải là mối tình đầu của em không?"

Nếu phải, Lâm Yêm không ngừng truy lùng hung thủ suốt 14 năm, tình cảm đó khắc cốt ghi tâm nhiều đến vậy sao có thể dễ dàng đón nhận cô, kỳ thật đây luôn là mối trắc trở trong lòng Tống Dư Hàng, chỉ là cô chưa có dịp nói ra.

Hiện tại vừa lúc, cảm xúc của Lâm Yêm đang trong trạng thái bình thản nhất.

Cô cuối cùng cũng hỏi ra miệng.

Lâm Yêm ngước mắt nhìn cô, kiên định lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Là bởi vì không phải mối tình đầu cho nên mới canh cánh mãi trong lòng, phải vì nàng tìm ra hung thủ."

"Cuộc sống khi đó của em rất loạn, nếu không có cô ấy, khả năng bây giờ em đang ở trong ngục giam chứ đừng nói sống trong ngôi nhà rộng lớn thế này, trở thành Pháp y, có thân phận địa vị như hiện tại."

"Cô ấy kéo em ra khỏi ngõ hốc tăm tối, là hy vọng của em, là sự cứu rỗi của em."

Nhiều năm trôi qua nhưng khi nhắc đến nàng, Lâm Yêm vẫn không kìm được xúc động đỏ mắt, giọng nói có chút lạc đi.

"Nhưng giữa em và cô ấy không phải mối quan hệ như chị nghĩ, lúc đó em còn quá ngây thơ nào biết đến thứ tình cảm đó."

"Chờ đến khi em biết được thì đã muộn rồi."

Có lẽ trong cuộc sống của mỗi người luôn tồn tại một người như vậy, không phải tình nhân, không phải bạn bè, cũng chưa từng ôm - hôn, không có bất luận hành vi ái muội gì, thậm chí rất ít khi gặp nhau, chỉ liên lạc thường xuyên qua điện thoại nhưng không cản trở đến mối quan hệ của hai người hoặc trí tuệ, hoặc bạn bè, hoặc ấm áp hoặc ban phát hy vọng.

Bất kể khi nào nghĩ đến, chỉ cần bên cạnh ngươi tồn tại một người như vậy thì thế giới sẽ tồn tại một tầng sắc màu rực rỡ khiến những tháng ngày trẻ tuổi bồng bột cũng trở nên đáng yêu với những ký ức khó quên.

Trần Sơ Nam đã tồn tại như vậy.

Tình cảm mà nàng dành cho cô ấy bao hàm tất cả, nhưng không tồn tại tình dục và tình yêu.

Như vậy, sao có thể xưng là "Mối tình đầu" được đây.

Đấy chỉ là một phần thời gian trong chuỗi thanh xuân ngắn ngủi của một người.

Còn đối với Lâm Yêm, cái chết bi thảm của Sơ Nam là nỗi tiếc hận trong lòng nàng, giống như nàng đã từng nói, dựa vào cái gì những thứ tốt đẹp không thể bảo tồn hậu thế, còn những thứ đen tối lại cắn nuốt nhân gian?

Điều này vốn dĩ không công bằng, mỗi đêm trong giấc mơ, hình ảnh về cái chết thảm khốc của người bạn thân nhất khiến Lâm Yêm trằn trọc không yên, nó dần biến thành gai của dây tầm xuân quấn chặt tim nàng, khiến nàng đau đớn đến muốn chết đi.

Tống Dư Hàng đã hiểu.

Cô ôm đầu Lâm Yêm ấn vào trong ngực mình, vuốt ve mái tóc nàng: "Là tôi đã đến chậm."

Chậm một bước trở thành thanh mai trúc mã của nàng, chậm một bước không cùng nàng trải qua thời niên thiếu, cũng chưa thể cùng nàng vượt qua đại tây dương.

Tống Dư Hàng thậm chí cảm thấy hối hận khi nhắc đến vấn đề này: "Thực xin lỗi, tôi...."

Người ở trong lòng ngọ ngoạy, ngẩng đầu nhìn cô, khoé mắt ngấn nước nhưng môi lại mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cổ cô kéo xuống.

"Không muộn, hiện tại rất đúng lúc."

Mỗi khi nàng sa ngã rơi vào đáy cốc, luôn có một đôi tay vững chắc kéo nàng ra khỏi đó, thời niên thiếu là Trần Sơ Nam, lúc trưởng thành là Tống Dư Hàng, trên thế giới này có mấy ai được may mắn như nàng, không ngừng gặp được người đối xử tốt với mình.

Trước đó nàng không hiểu tình trải đầy gai gốc, Tống Dư Hàng không hiểu yêu là gì, ngây thơ vô tri chưa hẳn là kết cuộc tốt nhất.

Nhưng giờ cả hai đều bước qua tuổi 30, vô cùng rõ ràng những gì mà đối phương muốn, đương nhiên cũng có thể cấp những gì mà đối phương nàng muốn.

Lâm Yêm cho cô, không chỉ môi, mà là trái tim bị muôn vàng vết xước nhưng không dính chút bụi trần.

Tống Dư Hàng cho nàng, chính là lòng trung thành và tín ngưỡng, một tình yêu không chút sợ hãi và con tim thuần khiết đời đời khắc cốt ghi tâm.

Thanh âm tiếng vải vóc ma sát, Tống Dư Hàng ôn nhu đáp lại nàng, TV hiện tại đang nói gì đã dần không nghe thấy rõ nữa.

Bên ngoài trời, không biết tuyết đã rơi từ khi nào, là đợt tuyết đông đầu mùa.

Người ta nói nếu cùng nhau trải qua trận tuyết đầu mùa thì cả năm sẽ được may mắn.

Bức rèm ngăn cách bầu không khí ấm áp dễ chịu bên trong phòng, Lâm Yêm lướt qua góc áo cô nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy qua khe hở bức rèm những bông tuyết lất phất dưới ánh đèn đường, mơ hồ không rõ: "Ah.... tuyết rơi."

Tống Dư Hàng quay đầu nhìn theo hướng nàng, tiếp tục vùi đầu: "Ừm.... Lạnh quá, không ra ngoài đâu."

Nói thì nói vậy nhưng vẫn không chịu nổi việc nàng năn nỉ ỉ ôi, hai người mặc y phục chỉnh tề bước ra ngoài chơi chốc lát.

Buổi tối đó, Lâm Yêm sau khi nghịch tuyết trở vào nhà ngâm chân xong thì ngủ rất trầm, lần đầu tiên không uống rượu không uống thuốc, càng không vận động tiêu hao kalo trước khi ngủ.

Tống Dư Hàng bế nàng lên trên giường, cô bật đèn ngủ ám trầm, oa vào trong chăn, ôm nàng.

Một người cũng không ham thích khi phải chia sẽ sinh hoạt cá nhân như cô cũng có được sự khởi sắc đầu tiên.

- -- I will always be loyal to the ideal and you. (Tôi sẽ luôn trung thành với lý tưởng, và em.)



Leng keng.... tiếng điện thoại di động trên đầu giường vang lên, nghe âm thanh thì có vẻ rất vội.

Quý Cảnh Hành cầm điện thoại, mở màn hình, nhìn thấy có người gửi qua hộp thư đến, lập tức khó chịu ra mặt.

Dưới ánh đèn mờ nhạt cùng bình hoa cắm trên tủ, sắc mặt nàng chưa khi nào khó coi như lúc này.

Hai đôi dép lê tình nhân được xếp cạnh nhau.

Và Lâm Yêm, người đang đội mũ len đứng dưới ánh đèn đường đang thổi tuyết.

Quý Cảnh Hành híp mắt, ngón tay ấn nút xoá chuyển vào icon thùng rác.

"Bạn có chắc muốn xoá bức ảnh này?"

Nàng tức giận bấm xoá, xác nhận, hai hàng thanh lệ rơi xuống khoé mắt, xoay người ôm chặt đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng nó đi vào giấc ngủ.



Những ngày sau đó, Tống Dư Hàng có thế nào cũng không nghĩ tới, cô cùng Lâm Yêm chính là dựa vào những lời này để chịu đựng sự chửi rủa công kích, sự phản đối khó hiểu của người thân trong gia đình, sự khiêu khích ly gián của đối thủ, sự tan vỡ của tình cảm, cùng với mưa bom bão đạn, năm tháng chông gai, tìm được đường sống trong cõi chết hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đạt được điều huyền diệu tiên cơ.

Cô cả đời chỉ đăng "ba dòng trạng thái", và mỗi một trạng thái điều liên quan đến Lâm Yêm.



Sáng ngày kế tiếp, Lâm Yêm dậy muộn được như ý nguyện, Tống Dư Hàng đã làm xong bữa sáng.

"Mau ăn đi, không lát nữa lại đến muộn."

Tối qua không bị cô lăn lộn, Lâm Yêm thật sự ngủ rất ngon, ăn uống cũng được lắm, ăn một cái sandwich, nửa chén salad, Tống Dư Hàng không cho nàng ăn nữa, đưa ly sữa bò cho nàng.

"Salad lạnh rồi, em đừng ăn nữa, uống sữa xong chúng ta đi làm."

Lâm Yêm kháng nghị, thanh âm to nhỏ không đều, lại bị người sáng tinh mơ ấn lên trên bàn hảo hảo "giáo huấn" một phen.

Giờ thì thật sự đến muộn rồi.

Bất quá đến trễ về sớm đối với Lâm Yêm đã là chuyện thường như cơm bữa, còn Tống Dư Hàng tốt xấu gì cũng là lãnh đạo cấp cao, ai cũng không dám nói gì cô.

Hai người rất ăn ý bước vào cảnh cục liền tách ra, không ai thèm liếc mắt nhìn đối phương.

Lúc dự họp, Lâm Yêm luôn thổi râu trừng mắt nói móc cô, Tống Dư Hàng cũng không cam lòng yếu thế phản pháo ngược trở lại, nước miếng bắn văng tung toé, chỉ khổ những ai ngồi xung quanh các nàng đều hứng chịu.

Ngoài mặt nhìn như nước với lửa, lúc giữa trưa vào giờ ăn cơm, hai người cũng rất ăn ý cùng nhau biến mất, không phải Tống Dư Hàng ra khỏi văn phòng với cổ áo xốc xếch thì chính là Lâm Yêm đỡ eo từ văn phòng nàng bước ra.

Đến giờ tan tầm buổi chiều, Lâm Yêm cứ đúng giờ sẽ xách túi xách rời đi, Tống Dư Hàng tay cắm vào túi quần, mặt không cảm xúc lướt qua người nàng.

Các nàng không ai nhìn ai, lười để mắt đến đối phương. Trên thực tế, Tống Dư Hàng đã trộm dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: "Buổi tối đến nhà em."

Lâm Yêm nhướng mày, hé môi nở nụ cười lạnh, giẫm lên giày cao gót bước đi.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Yêm ngồi ở trong xe có chút buồn bực, Tống Dư Hàng mới thay quần áo kéo cửa xe ra bước vào trong.

Nàng liếc mắt nhìn cô: "Không ai theo dõi chị đi?"

Tống Dư Hàng cười cười, thắt đai an toàn: "Người có thể theo dõi mà không khiến tôi phát hiện phỏng chừng chắc chưa được sinh ra đâu."

Lâm Yêm nhếch môi, giẫm ga: "Điểm đến đã chọn, thời gian còn sớm, dưới lầu có một trung tâm thương mại, chúng ta đi dạo mua ít đồ đi."

Tống Dư Hàng trước giờ đối với nàng nói gì nghe nấy, ngoại trừ lúc ở Cảnh cục, cô phải giữ hình tượng tôn nghiêm cùng thể diện của một lãnh đạo cấp cao.

(Vu Mỗ: nói ngắn gọn là thê nô chứ còn gì nữa:)))

"Được, đi thôi, mua chút nước rửa tay, miễn cho mỗi lần hứng khởi phải chạy đi kiếm bồn rửa...."

Lâm Yêm xoay tay lái vòng qua đường khác, tức muốn hộc máu: "Tống Dư Hàng, chị cả ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện đó thôi sao?"

Tới trung tâm thương mại mua xong những thứ cần thiết, Tống Dư Hàng háo hức rạo rực mang theo chai nước rửa tay mà mình muốn, cùng với mấy túi lớn nhỏ cùng bỏ chung vào cốp xe, khoá xe lại.

Hai người cùng nhau bước lên quán ăn trên lầu.

Trăm triệu lần không nghĩ đến, Lâm Khả đang chờ các nàng.

Bếp đã bật, Lâm Khả biết nàng không thể ăn quá cay, cho nên đã gọi một nồi lẩu uyên ương.

Nghe thấy ngoài cửa ra vào có động tĩnh, Lâm Khả đứng dậy, không nghĩ tới hai người lại cùng nhau bước vào.

Tống Dư Hàng tay choàng qua vai nàng, không giống như mối quan hệ giữa hai vị bằng hữu chung vai sát cánh, mà hơi nhích xuống một chút, che chắn phía trước để nàng đi vào, thậm chí còn ân cần giúp nàng kéo ghế ra.

Lâm Khả kéo ghế dựa, Lâm Yêm vẫn chưa ngồi xuống, mà nhích ra ngoài ngồi xa một chút..

Hai người ngồi ở phía đối diện anh.

Lâm Yêm mở miệng: "Anh, trên đường đi tình cơ gặp cảnh sát Tống, không ngại có thêm một người đi?"

Lâm Khả mỉm cười, phân phó phục vụ mang lên thêm một bộ chén đũa: "Có gì đâu, dù gì anh cùng Tống tiểu thư cũng là bạn, thêm người càng náo nhiệt chứ sao?"

Anh đưa thực đơn cho nàng: "Tôi đã gọi thức ăn, hai người muốn ăn thêm gì cứ gọi đi."

Lâm Yêm nhận lấy bảng thực đơn, gọi ít salad cùng vài món thịt, đó là món mà ai đó thích ăn.

Lâm Khả trả menu cho người phục vụ: "Xong rồi, lên món đi."

"Vâng, Lâm tiên sinh."

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, bắt đầu từ việc bệnh tình của mẹ Lâm Khả, Lâm Khả duỗi tay rót rượu, Tống Dư Hàng bất ngờ bịt kín miệng ly của Lâm Yêm.

"Chúng tôi không uống, gọi nước trái cây thôi, ngày mai còn phải đi làm."

Lâm Yêm dùng ánh mắt rạch gió nhìn nàng: • Em muốn uống chị hai à.

Tống Dư Hàng dưới bàn ăn nhéo nhéo tay nàng: • Em nín liền, muốn uống về nhà rồi uống.

Lâm Khả hơi giật mình, xoay ngược tay tự rót cho mình: "Vậy sao, vậy tôi uống."

Tống Dư Hàng giơ ly: "Nước trái cây thay rượu, mời anh."

Khoé môi Lâm Yêm giật giật, trợn trắng mắt gắp thức ăn.

Qua ba vòng rượu, ăn uống ngũ vị, các nàng cuối cùng không quên nói đến chuyện chính.

"Anh, hình như anh quen biết người tên Cao Cường có phải không?" Lâm Yêm thử thăm dò mở miệng.

Lâm Khả hơi nhíu mày: "Là ai?"

Anh theo bản năng hỏi lại.

Tống Dư Hàng cùng nàng liếc mắt nhìn nhau.

Lâm Yêm cắn đũa chậm rãi giúp anh nhớ lại: "Chính là cái người ở bữa tiệc sinh nhật đã khiêu vũ với em, muốn quấy rối em ấy."

Lâm Khả như nhớ lại: "Hửm, là hắn sao, em không nói anh cũng quên mất, không biết người bạn nào của anh đã đưa hắn đến, anh cũng chỉ gặp hắn vào hôm đó thôi, sao vậy? Gần đây không phải báo đài có đưa tin gia đình hắn phá sản? Hay là, hắn lại đến quấy rầy em?"

Lâm Khả siết chặt ly rượu: "Ai dám quấy rối em, anh đánh gãy chân hắn."

Lâm Yêm cười cười: "Làm gì có ai khi dễ được em, người như hắn chỉ một chiêu đã có thể đánh gục, không có gì đâu, chỉ tò mò nên tuỳ tiện hỏi chút thôi."

Tống Dư Hàng quan sát nét mặt của hai người, không chê vào đâu được, Lâm Yêm lại nói bóng gió hỏi xem tối ngày 15 tháng 01 anh đã ở đâu, lúc đó anh đang ở bệnh viện kiểm tra sức khoẻ của mẹ mình.

Nói như vậy anh không có thời gian để gây án.

Lâm Yêm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nâng ly nước trái cây chạm vào ly Lâm Khả: "Uống đi."

Tống Dư Hàng cũng uống cùng hai người, vừa ngồi xuống điện thoại đã reo lên, nhìn thấy cái tên phát sáng trên màn hình, cô không muốn bắt máy.

Lâm Yêm liếc mắt, nụ cười trên môi dần chuyển lạnh.

Tống Dư Hàng tắt máy.

Quý Cảnh Hành gọi cho cô đến ba lần.

Lâm Khả dường như không sao cả quay mặt đi: "Nghe đi, vạn nhất thực sự có việc gấp gì thì sao."

Lâm Khả dừng đũa nhìn hai người.

Tống Dư Hàng nghĩ nghĩ, chuẩn bị nghe máy thì cuộc trò chuyện bị cắt đứt, ngay sau đó là cuộc gọi đến từ Cục cảnh sát.

Đối phương vừa nói một câu, Tống Dư Hàng lập tức đứng dậy: "Cái gì? Tiểu Duy mất tích?!"

Trong lòng nôn nóng, cô không quên thoáng liếc nhìn Lâm Yêm, Lâm Yêm mím môi, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu bảo cô đi trước đi.

Tống Dư Hàng mới nhanh chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói chuyện: "Báo án khi nào? Ai báo? Đã tìm được tung tích hay chưa?"

Giọng nói của nhân viên trực ban có phần nôn nóng: "Mất tích bốn tiếng trước, là mẹ của đương sự đến báo án, chúng tôi đã kiểm tra hệ thống dân sự, phát hiện là người thân của Ngài.... nên nhanh chóng báo cho Ngài."

Tống Dư Hàng nhắm mắt thở dài, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, đẩy ra cửa lớn.

"Theo dõi đi, tôi lập tức về ngay."

---------------

---------------

Bình luận

Truyện đang đọc