TA THÂN ÁI PHÁP Y TIỂU THƯ

Lâm Yêm xếp xong con hạc giấy bỏ vào lọ, đóng nắp lại, từ quầy rượu âm tường lấy ra một chai vang đỏ cùng chiếc ly đế cao, nàng chậm rãi dạo bước trở về phòng ngủ, ánh đèn huỳnh quang trên hành lang chiếu rọi lên nét âm trầm thiển lộ trên gương mặt nàng.

Nàng khép lại cửa phòng, tựa vào đầu giường nhấp một ngụm rượu, hơi nhíu mày, vẫn là kéo ngăn tủ lấy ra hộp thuốc, bẻ hai viên thả vào trong ly rượu, lắc lắc, ly rượu sôi bọt khí, nhanh chóng tan biến vô hình.

Lúc này nàng mới nâng ly lên một hơi uống cạn, chờ dược liệu phát huy tác dụng tựa vào đầu giường cầm lên điện thoại di động.

Không một tin nhắn.

--- Tống Dư Hàng chết tiệt! Đi thì đi cũng không để lại tin nhắn.

Nói không chừng về bồi hai mẹ con kia rồi đi, rốt cuộc thì người ta vẫn là người một nhà, nàng thì có là gì đâu, thân mật đến mấy chung quy cũng chỉ là người ngoài.

Huống chi trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, mỗi khi nhắc đến chị dâu cô thì Tống Dư Hàng luôn lẫn tránh, nhất định có mờ ám, không đơn thuần chỉ là mối quan hệ chị dâu em chồng đơn giản vậy.

Nàng không hỏi không đề cập đến không có nghĩa trong lòng nàng không gợn sóng.

Muốn xem nàng như ngốc tử sao.

Lâm Yêm càng suy nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, nàng dùng tay đỡ trán thở dài, cồn cộng thêm dược liệu của thuốc khiến nàng có chút mơ màng, thân thể rất mệt mỏi muốn ngủ nhưng tinh thần lại rất thanh tỉnh, thậm chí bởi vì tâm tình không tốt khiến nàng trở nên nôn nóng mà sản sinh ra một loại dục vọng khác thường.

Nàng cần phải tìm ai đó để phát tiết, giống như cọng rơm cứu sinh cầm lên điện thoại, số đầu tiên nàng gọi chính là Tống Dư Hàng.

"Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi...."

Lâm Yêm nhếch môi, lắc đầu cười khẽ, tuỳ tiện chọn một dãy số sau đó ra ngoài.



Sáng hôm sau, Tống Dư Hàng mới mang theo quầng thâm mắt to như gấu trúc bước ra khỏi phòng thẩm vấn, rửa mặt qua loa mới đến phòng trực ban tìm chiếc giường nào đấy ngã lưng, bắt đầu gọi điện thoại cho Lâm Yêm, điện thoại còn chưa chuyển được thì chủ nhân nó đã ngủ rồi.

Thẳng cho đến giờ làm việc, phòng trực ban lục đục có người ra vào, Tống Dư Hàng mới bừng tỉnh, cầm ly súc miệng rửa mặt, vừa đánh răng vừa treo điện thoại nhấn số gọi.

Một lúc lâu, vẫn không có người tiếp.

Tống Dư Hàng nhíu mày, cả đêm nàng làm gì mà không nghe điện thoại?

Cô nhìn đồng hồ, hôm nay là thứ hai, nàng nhất định sẽ đi làm, nếu không đến thì cô sẽ tới nhà nàng một chuyến.

Đồng sự đi đến: "Tống đội, Lão Trịnh ra ngoài mua cơm, hỏi chị muốn ăn gì?"

Tống Dư Hàng cầm khăn lông lau mặt: "Tôi đi, thẩm vấn hơn nửa đêm, muốn ra ngoài hoạt động gân cốt."

Người trong cảnh cục ai cũng biết cô ôn hoà nhã nhặn, cho dù thăng chức cũng không kiêu ngạo, lập tức cười nói: "Được rồi, lát nữa nếu cần mua gì tôi sẽ gọi cho Tống đội."

Tống Dư Hàng cười cười: "Không thành vấn đề, à phải, 9h sáng hôm nay mở họp tổng kết, Phùng cục cũng có mặt, thông báo xuống, Kỹ trinh, Hình sự, bất cứ ai cũng không được vắng họp."

"Vâng!" Đồng sự kính lễ xoay người rời đi.

Tống Dư Hàng cầm ví tiền cùng điện thoại bước ra cửa.

Đến trước quầy bán hàng rong bên kia đường mua bữa sáng, Tống Dư Hàng xách theo một túi lớn bánh quẫy, bánh bao cùng sữa đậu nành, lúc xoay người chợt nhìn thấy Lâm Yêm từ chiếc xe sang trọng bước xuống.

Nam nhân tây trang giày da, khoảng ngoài 30 giúp nàng mở cửa xe.

Lâm Yêm mặc trên người bộ sườn xám cách tân, mùa đông khắc nghiệt mà xẻ tà cao hơn nửa đùi, bọc lấy dáng người trước nộn kiều căn, trên vai khoác chiếc áo choàng lông thú, máy tóc nâu xoăn nhu thuận rũ trên vai, bất ngờ một cái liếc mắt chính là chọc tâm ngứa ngáy.

Tống Dư Hàng bị nàng hấp dẫn tầm mắt, trơ người nhìn người đàn ông kia đặt tay lên vai nàng, sau đó lần mò đi xuống cánh tay nàng, nói chuyện vui vẻ với nàng. Lâm Yêm thế nhưng cố tình không cự tuyệt, thậm chí vẫn đang cười đùa cùng hắn hàn huyên.

Chuyện này nàng cũng rất thường làm.

Tống Dư Hàng chỉ biết cổ dục hoả xông thẳng đến đáy mắt, oán hận nghiến răng.

Cô hùng hổ sải bước muốn giết người đi đến, người đàn ông kia đã lái xe rời đi, Lâm Yêm hừ một tiếng ném túi xách bước vào trong Cục.

Tống Dư Hàng đuổi theo nàng: "Tối qua em đi đâu? Tôi gọi cho em sao em không bắt máy?"

Lâm Yêm nghi hoặc nhìn cô: "Hửm, không phải Tống đội đây sao? Sao lại lưu lạc đến mức kiêm luôn chức vị nhân viên trực điện thoại? Gọi? Gọi gì? Tôi không nghe thấy."

Tống Dư Hàng hai bước đuổi kịp, chặn trước mặt nàng: "Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi, tối qua tôi rời đi là vì ---"

Lâm Yêm nghe cô nhắc đến chuyện tối qua lập tức tâm phiền muộn, đẩy người sang một bên: "Tránh ra, chó ngoan không cản đường."

Mấy đồng sự đi ngang qua thì thầm cười trộm, Tống Dư Hàng không biết làm gì, lại vô pháp ngăn cản nàng, mặt đỏ lên, đem túi thức ăn ném cho Đoạn Thành, đuổi đến phòng thay đồ.

Đoạn Thành ngẩn người: "Hơ --- cái này của ai a?"

Còn chưa nói xong thì không thấy bóng dáng của hai người kia đâu, một trước một sau vào phòng thay đồ."

Tống Dư Hàng nhất thời có chút nóng nảy, lúc đóng cửa có phần mạnh tay, khiến mấy nữ cảnh sát đang lấy đồng phục tò mò liếc mắt.

Lâm Yêm vờ như không thấy tiếp tục đi vào bên trong, đi đến khu của chính mình, Tống Dư Hàng vẫn lẽo đẽo sau lưng, vòng qua mấy đồng sự khác, thấp giọng nói: "Em đừng giận, tối qua tôi thật sự không trở lại tìm chị ấy...."

Lâm Yêm mở ra ngăn tủ, tháo bông tai, bắt đầu cởi nút thắt sườn xám: "Đây là phòng thay đồ, nếu không muốn thay thì mời chị ra ngoài."

Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, vừa đủ để người khác nghe thấy, một bên nói một bên thoáng ngửa đầu, giải khấu nút thắt nơi xương quai xanh, lộ ra phần cổ thon thả duyên dáng.

Những người khác ghé mắt tò mò.

Tống Dư Hàng đành phải lui một bước, đến tủ chứa đồ của cô mở ra tìm đồng phục để thay.

Cô vừa thay quần áo vừa trộm liếc nhìn Lâm Yêm, nhìn thấy nàng đang cởi bộ sườn xám, làn váy dài rơi xuống đất, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Nàng đang đưa lưng về phía cô, mỗi một động tác nhấc tay nhấc chân của Lâm Yêm đều mang đến sức hấp dẫn kỳ lạ.

Đặc biệt là xương bướm như sắp vỗ cánh bay đi, eo uốn nắn nhỏ nhắn một tay cũng có thể ôm trọn.

Ngón tay của Lâm Yêm câu lấy lọn tóc vén lên, lộ ra sau gáy nơi khiến cô mê đắm.

Da nàng thực trắng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi giống như được phủ lớp men sứ.

Tống Dư Hàng nhìn không chớp mắt.

Lâm Yêm đương nhiên nhận ra được cô đang nhìn mình, động tác càng lúc ung dung thả chậm, thậm chí lúc điều chỉnh dây áo bra, nàng hơi nghiêng đầu để lộ góc nghiêng như khắc hoạ.

Tống Dư Hàng quay đầu nép vào cửa tủ, hít sâu một hơi, nhanh chóng mặc cho xong.

Đến khi cô hoàn tất thay xong bộ y phục, Lâm Yêm chỉ vừa mới mặc vào chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, khấu từng nút một, sau đó thắt cà vạt, điều chỉnh ngay ngắn, lúc chuẩn bị nhét áo vào trong lưng quần thì tay bị người phía sau ngăn lại.

Những người khác đã sớm rời khỏi phòng, Tống Dư Hàng chống cằm lên vai nàng thì thầm: "Em đừng giận, tôi sai rồi, lúc đó ngăn cản em chỉ vì đứa nhỏ, không phải vì chị ta."

Lâm Yêm miệng cười nhưng lòng lại không: "Chị có nói gì cũng chỉ là biện minh, giấu tôi lâu như vậy, xem tôi như con ngốc mà trêu đùa."

"Tôi nào dám." Tống Dư Hàng ngửi hương nước hoa trên cổ nàng, cảm thấy khắp người thư thái.

Không giống cô xuyên suốt mặc quần tây áo sơ mi, hơn nửa lựa chọn của Lâm Yêm là đồng phục mùa hè thân váy, không chỉ đẹp mà còn để cô có cơ hội tận dụng thời cơ.

"Tôi chỉ không biết nên nói thế nào với em, dù sao thì việc này cũng vượt khỏi tầm nhận thức của tôi."

Tống Dư Hàng vừa nói vừa ôm sát nàng: "Tôi vốn định sẽ tự mình giải quyết, không muốn em phải lo lắng, nào ngờ...."

Lâm Yêm giãy giụa, đè lại đôi tay càng lúc càng càn rỡ của cô, nhịp thở rối loạn: "Giải quyết? Chị giải quyết thế nào? Cách giải quyết của chị chính là che chở người khác bỏ mặc tôi có phải không?"

"Đương nhiên không phải, tôi đã nói rõ với chị ta, sau này chị ta sẽ không dây dưa tôi, làm phiền em nữa, cũng sẽ bảo nàng nói lời xin lỗi với em"

Tống Dư Hàng dán sát vào da thịt nàng, xúc cảm mềm mại tinh tế, lại rất thơm, hôm nay nàng trang điểm rất thời thượng, đã đổi hương nước hoa, chợt nghĩ đến lúc nãy nàng dây dưa với người đàn ông kia, càng thêm ghen tức.

"Em còn chưa nói cho tôi biết, tối qua em đã đi đâu?"

Lâm Yêm cười lạnh, không thể đứng thẳng, cơ hồ đã bị trọng lượng cơ thể nàng đè ép trước cửa tủ.

"Lời xin lỗi nếu có tác dụng thì đầu cần đến cảnh sát các người, chị ta làm trò mắng tôi trước mặt mọi người, tôi tuyệt không bỏ qua."

Lâm Yêm nói, miễn cưỡng xoay người lại nhìn gương mặt Tống Dư Hàng gần trong gang tấc, giơ tay tóm cà vạt cô kéo gần đến bên môi mình.

"Còn về việc tối qua, tôi có thể làm gì đây a~" Lâm Yêm kéo dài thanh âm, phả khí như lan.

"Tôi cũng không phải không có chị thì không thể. Tống, cảnh, quan."

"Em...." Tống Dư Hàng bị nàng khiêu khích cơn giận lại sôi sục, ôm siết eo nàng ấn người vào vách tủ, muốn nàng nhìn rõ sắc mặt mình hiện tại thế nào.

Lâm Yêm hơi cong môi, cũng không biết nàng cười điều gì.

Tống Dư Hàng chợt giật mình, sau đó dưới chân liền truyền đến cơn đau nhức.

Gót giày của Lâm Yêm cắm thẳng vào mũi chân cô.

Sắc mặt Tống Dư Hàng nhất thời trắng bệch, cô cắn răng nói không nên lời.

Lâm Yêm nhân cơ hội đẩy cô ra, chỉnh trang lại quần áo, hừ lạnh một tiếng sải bước đến phòng họp.



Người trước giờ khoan thai đến muộn hôm nay hiếm thấy đã sớm ngồi vào vị trí, ngược lại Tống Dư Hàng chính là người cuối cùng bước vào trong, ngồi đối diện nàng.

Phùng Kiến Quốc nhìn thấy mọi người đã có mặt đông đủ, mở tài liệu: "Bắt đầu đi."

Hội nghị tổng kết, các phòng ban sẽ theo thứ tự báo cáo tiến trình điều tra phá án, đến lượt Lâm Yêm, nàng nhàn hạ giũa móng tay.

"Không có, mời người tiếp theo."

Cả căn phọng lặng ngắt như tờ.

"....." Phùng Kiến Quốc hậm hực tức giận đến râu cũng cử động theo.

Lâm Yêm giũa móng xong bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch, mắt thấy Phùng Kiến Quốc sắp nổi bão Tống Dư Hàng liền cầm lên microphone, đĩnh đạc nói.

Sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía cô.

Gân xanh trên thái dương của Phùng cục mới chậm rãi chìm xuống, nhấp một ngụm trà giải nhiệt hạ hoả.

Cô trình bài câu chữ rõ ràng, thanh âm tứ bình bát ổn, có chút khí khái không giận tự uy.

Tống Dư Hàng ngồi đối diện nàng cho nên Lâm Yêm có thể chuẩn xác bắt được mỗi cử chỉ nét mặt của cô, kể cả việc ánh mắt có phần mất tự nhiên mỗi khi quét trúng tầm mắt nàng.

Cùng nàng mỗi khi mặc cảnh phục hoàn toàn bất đồng, Tống Dư Hàng từ đầu đến chân rất tươm tất chỉnh tề, cà vạt ngay thẳng, áo được cài đến nút trên cùng, huân chương hình ngôi sao bốn cánh dưới ánh mặt trời phát quang rực rỡ.

Cô rất thích hợp làm lãnh đạo, cổ hủ như mấy ông già, nhưng là một người cổ xuý nghiêm túc giống như cô thế nhưng trên giường lại bộc lộ một mặt cuồng nhiệt.

Lâm Yêm nghĩ đến đây không khỏi cúi đầu trộm cười.

Tống Dư Hàng thoáng mắt nhìn qua lại rất nhanh dời đi, ai ngờ sau đó cô lại đọc sai từ, chợt dừng lại một lúc.

Cô hé môi, cảm thấy hô hấp như đình trệ.

Mu bàn chân của Lâm Yêm ở dưới bàn dọc theo ống quần của cô bò lên, từ từ va chạm, động tác thong thả ung dung, không nhanh không chậm.

Nàng tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, nhàn tĩnh nghịch điện thoại, ai nào biết bên dưới bàn họp lại phát sinh chuyện vô lý hoan đường gì.

Đây là phòng hội nghị tầm cỡ, mấy chục ánh mắt lướt nhìn, Phùng Kiến Quốc ngồi vị trí chủ toạ, hai người các nàng ngồi ngay bên cạnh.

Hiện tại rõ như ban ngày lại bị kích thích vô hình khiến khắp người Tống Dư Hàng nổi lên một tầng gai ốc.

Cô nuốt nước miếng, cổ họng run giật.

Có lẽ thời gian tạm dừng quá lâu, có người thoáng ho khan một tiếng, Tống Dư Hàng vờ như không biết gì lật qua một trang giấy, thuận lợi tiếp tục, kỳ thật chỉ có mình cô biết lớp mồ hôi mỏng nơi lòng bàn tay cô trơn ướt cỡ nào.

Lâm Yêm vẫn chưa chịu dừng lại, nàng căn bản không muốn buông tha cô.

Những ngón chân của nàng càng lúc càng hướng vào trong, ấn sâu vào điểm giữa hai chân cô.

Tống Dư Hàng thẳng tắp sống lưng, mượn cơ hội cúi đầu uống nước điều chỉnh hô hấp có phần rối loạn.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Lâm Yêm nhấp môi cười, cụ cười ý vị thâm thường, ẩn tình mang theo hương vị hàm xúc.

Nàng chính là muốn câu dẫn, muốn mê hoặc, muốn khiến cô thất thố.

Chỉ thiếu khắc ba chữ "Hồ ly tinh" lên trán nàng nữa mà thôi.

Tống Dư Hàng miễn cưỡng dời đi tầm mắt, bắt đầu thường xuyên uống nước.

Vậy mà cái chân không chịu an phận kia càng thêm càn quấy.

Chân nàng khá lạnh, nhưng bởi vì liên tục cọ xát với lớp vải dệt mà nổi lên một tầng nhiệt ý, cũng không biết bởi vì mồ hôi hay vì nguyên do nào khác.

Cả người Tống Dư Hàng ướt đẫm, vào những ngày đông âm độ thế này mà trán cô lại tuôn một lớp mồ hôi mỏng, cô bất an liếm môi, giơ tay nới lỏng cà vạt, cũng cởi phăng một cúc áo trên cùng.

Chữ cuối cùng bỏ lại, cả khán phòng vỗ tay như sấm.

Tống Dư Hàng thở phào một hơi, cô chưa bao giờ thấy bài diễn văn nào dài đến như vậy.

Lâm Yêm vô vị vỗ tay theo, bất quá trong nụ cười của nàng bồi thêm mấy phần chế nhạo.

Tống Dư Hàng hận đến nghiến răng, rốt cuộc cũng có thể rảnh tay thu thập nàng, nhìn thấy tay cô đặt xuống bàn.

Lâm Yêm hoả tốc thu chân về, xúc cảm da thịt trơn trượt du ngoạn vùng vẩy trong tay cô tích tắc lại đứt đoạn.

Tống Dư Hàng có chút tiếc nuối vì không thể tóm được nàng.

Khoảnh khắc ánh mắt giao hoà, nàng đắc ý nhướng mày nhìn cô, ngược lại là Tống Dư Hàng ngoài cười như lòng thì không.

--- Giỏi lắm, lá gan không nhỏ, khiêu khích xong liền bỏ chạy, không hổ là Pháp y Lâm.

Nửa phần sau buổi họp bởi vì vậy mà Tống Dư Hàng căn bản không nghe lọt bất cứ câu chữ nào, luôn trong trạng thái mơ hồ mà ngồi cho xong nhiệm vụ.

Buổi họp kết thúc, Lâm Yêm nghênh ngang trở về tổ kỹ trinh, một ánh mắt cũng không lưu lại cho cô.

Tống Dư Hàng trở lại văn phòng đi tới đi lui, đúng lúc có người mang tài liệu vào cho cô ký tên.

Cô gọi người nọ lại: "Gọi Pháp y Lâm tổ kỹ trinh đến phòng tôi, tôi có việc muốn tìm nàng."

Nhận được lệnh Lâm Yêm lập tức từ trên ghế đứng dậy, cởi áo blouse trắng vắt vào lưng ghế, bước đến chỗ Đoạn Thành gõ đầu cậu ấn cái cốc xuống bàn.

Mắt thấy quyển tạp chí mà mình yêu thích dính một mảng nước miếng lớn Đoạn Thành khóc không ra nước mắt: "Gì.... chuyện gì vậy, Lâm tỷ?"

"Năm phút sau đến gõ cửa văn phòng Tống Dư Hàng, nghe rõ chưa?"

Đoạn Thành không hiểu lắm: "Ah? Tại sao ạ?"

"Bảo cậu gõ thì cứ gõ." Ngón tay Lâm Yêm chỉ chỉ lên quyển tạp chí.

"Ấn bản mới nhất đầu tiên sẽ là của cậu."

"Thật vậy chăng?" Đoạn Thành vui mừng hớn hở.

Lâm Yêm ném cho cậu ta cái nhìn mị nhãn, thong thả rời đi.

"Lâm tỷ của cậu có khi nào gạt cậu chưa?"



Lâm Yêm nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi."

Tống Dư Hàng vươn tay kéo nàng tóm gọn vào trong, đè lên cánh cửa, trở tay khoá trái cửa, các bức rèm treo trong phòng không hề mở ra, một mảng tối tăm.

Lâm Yêm nhìn một loạt động tác của cô, biết ngay Tống Dư Hàng muốn tìm mình tính sổ đây mà.

Nàng mỉm cười thích thú, ngẩng đầu, vừa vặn chạm khẽ xương hàm của cô.

"Có việc gì sao? Tống đội."

Tống Dư Hàng cúi đầu nhìn nàng: "Đừng giả ngây nữa, em biết tôi gọi em tới là muốn làm gì."

Lâm Yêm câu lấy cổ cô, đẩy người về phía sau một bước: "Lạm dụng chức quyền để quấy rối, tôi có thể tố cáo chị."

Tống Dư Hàng ôm siết eo nàng lui tới bàn trà, hai người cùng nhau ngã ngồi trên sô pha.

"Em báo đi, tôi nhận tội." Cô nhẹ giọng cười một chút, đẩy tà váy của nàng lên cao đến hông.

"Cùng lắm thì, sau khi được thả tôi lại tiếp tục."

"Chậc, nhìn xem, đây mà là câu một cảnh sát nên nói sao?" Lâm Yêm vỗ vỗ mặt cô, phác hoạ dọc theo sườn mặt cô trượt xuống, nắm lấy cà vạt.

Tống Dư Hàng mỉm cười ngầm cho phép động tác của nàng.

"Chỉ cần em không giận nữa, muốn thế nào đều được."

"Phải không?" Đuôi cà vạt mềm nhẵn lướt ngang tầm mắt kéo đến một khoảng tối tăm, lại dời xuống xoẹt qua khoé môi, cuối cùng là quấn lên cổ Tống Dư Hàng.

Lâm Yêm tươi cười mị hoặc: "Theo như lời cảnh sát Tống nói, trói tay, che mắt, bịt miệng hết thảy đều không thành vấn đề?"

Tống Dư Hàng kéo chiếc cà vạt đang càng lúc quấn chặt nơi cổ mình xuống, siết chặt trong tay, ôm nàng trở mình đẩy hai cánh tay đang bắt chéo sau lưng của nàng lên đỉnh đầu.

"Đương nhiên có thể, có điều...."

Cô cười mang theo ý vị thâm thường: "Là đối với em."

Lâm Yêm cũng mỉm cười, khoé môi nhấc cong lộ ra tia hàm súc phong tình cùng đắc ý, giống như mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của nàng.

Tống Dư Hàng thoáng chốc giật mình, tiếng đập cửa liền vang lên.

Cô nghiến răng nghiến lợi: "Em...."

Lâm Yêm cởi bỏ chiếc cà vạt đang thắt nơi cổ tay mình, khinh phiêu đeo lại cho Tống Dư Hàng.

Nàng vẫn duy trì tư thế nằm không ngồi dậy, hôn hôn đỉnh cằm của cô, mị nhãn như tơ.

"Cảnh sát Tống có muốn mở cửa không đây, vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi bước vào đây, tôi thì không sao cả, dù sao thanh danh ô uế hết cả rồi, chỉ không biết Cảnh sát Tống ngài có vứt bỏ được tiền đồ xán lạn sa đoạ cùng tôi hay không mà thôi."

Đầu tiên là sáng sớm bước ra từ chiếc xe đắt tiền, sau đó ba lần bốn lượt trêu chọc cô, chờ cô mắc câu rồi lại cự tuyệt không chút lưu tình.

Lâm Yêm mới là người xoay Tống Dư Hàng đến chóng mặt.

Tống Dư Hàng cắn răng, bây giờ chỉ muốn xé toạt nàng ra khảm sâu vào xương cốt của chính mình.

Lâm Yêm nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngồi dậy, đẩy ngã người lên sô pha, ngón tay lần mò bắt đầu cởi cúc áo trên người cô.

"Ừm hửm, không sao à, muốn làm thì làm thôi, quản chi việc người đang gõ cửa là ai."

Tiếng đập cửa càng lúc càng gấp vội.

Tống Dư Hàng một phen đẩy nàng ra, sửa sang lại quần áo sai bước đi đến mở cửa, Lâm Yêm cũng ngồi dậy, váy cũng trở nên chỉnh chu.

Đoạn Thành vừa vào thì thấy sắc mặt Tống Dư Hàng đen như đít nồi, trực giác không ổn, ngượng ngùng gật đầu.

"Em tìm.... tìm Lâm tỷ."

Lâm Yêm đứng dậy, cùng cậu ta đi ra ngoài.

"Đi nha, Tống đội."

Nàng giống như chào hỏi theo thông lệ, Tống Dư Hàng thế nhưng không đáp lại nàng, lạnh mặt khép cửa lại.

Hai người đi rồi, cô trở lại bàn làm việc sờ soạng bao thuốc lá, ngậm một điếu bật lửa đốt thuốc.

--- Mẹ kiếp! Lại bị chơi rồi.

Ra khỏi cửa, sống lưng Đoạn Thành vẫn còn còn sở giác rợn người.

"Tống.... Tống đội.... thật sự không có việc gì đi?"

Lâm Yêm ôm bả vai cậu ta, bất ngờ kéo người khiến cậu loạng choạng: "Có thể có chuyện gì, bất quá chỉ là...."

--- Bất mãn thôi.

"Cậu yên tâm, ấn phẩm tạp chí ngày mai nhất định nằm trên bàn của cậu."

Đoạn Thành khoái chí cười hắc hắc: "Thích quá đi mất."

Từ sau màn khiêu khích giữa trưa, cả một buổi chiều Tống Dư Hàng cũng chưa hề gặp mặt Lâm Yêm.

Cô tự thúc ép bản thân bận rộn, mặt khác lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng phải cho cô chút thời gian để tiêu hoá.

Chờ đến giờ tan tầm, cô chạy tới văn phòng tổ kỹ trinh tìm Lâm Yêm.

Phương Tân nhìn đồng hồ: "Chị ấy về sớm rồi."

"Có biết đi đâu không?"

"Em nghe nói chị ấy đến quán Bar uống rượu, hơ, để em nhớ xem, quán bar đó tên gì ta.... tên là.... Green Island ý!"

Phương Tân vỗ trán, rốt cuộc nhớ ra cái tên mà trước khi rời đi nàng thuận miệng nhắc tới.

Tống Dư Hàng nói lời cảm tạ với nàng, lập tức lái xe đến địa điểm mục tiêu.



Bầu không khí bên trong vũ trường khác hẳn bên ngoài, vừa vào trong đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, ánh đèn trùm trên trần xoay vòng chiếu rọi đủ màu sắc, loá đến người ta gian nan mở mắt.

Tống Dư Hàng bị chèn ép lách người lướt qua sàn nhảy, thỉnh thoảng còn phải tránh né mấy cô gái hưng phấn muốn quấn lấy cô cùng nhau lộng vũ.

"Cởi! Cởi! Cởi!" Chiếc bàn tròn bên cạnh có một nhóm người đang chơi cờ bay, tiếng reo hò khí thế ngút trời.

Một bàn hồng nam lục nữ, Lâm Yêm ngồi vị trí chính giữa, nhìn người đàn ông phía đối diện thua cờ bị phạt rượu, cởi áo khoác.

Nàng nhướng mày, xoay vòng viên xúc sắc: "Tiếp tục."

Lần này gặp xui rồi, nước đi dừng lại ô vuông thứ tư, nội dung bên trong là bịt mắt để đối phương đút thức ăn rồi đoán xem đó là gì, không vượt qua thử thách sẽ bị phạt ba ly.

Cả đám người huýt sáo vỗ tay.

Người đàn ông tháo tháo cà vạt: "Thế nào, Lâm tiểu thư, tham gia chứ."

Lâm Yêm ngắt một quả nho trên bàn ném vào trong miệng: "Được thôi, nhưng nếu tôi đoán đúng, anh phải uống."

"Được, được, được." Người đàn ông đang trông chờ được hôn nàng, vô luận nàng nói cái gì hắn đều vội vàng đáp ứng.

Lâm Yêm tuỳ ý hắn bịt mắt mình.

Ánh mắt người đàn ông dừng trên đĩa trái cây, nhìn tới nhìn lui, chọn một quả việt quốc nhỏ nhất.

Những người khác cười to.

"Suỵt! Im lặng!"

Người đàn ông nhìn nàng bịt kín đôi mắt ngồi ở đó, cho dù đôi mắt bị che lại cũng không thể giấu đi dung nhan kinh diễm của nàng, càng không nói đến gương mặt thiên thần ẩn trong dáng người yêu mị của cô.

Hắn ta gần như bị mê hoặc đặt tay lên vai nàng, ngậm quả việt quốc vào giữa hai hàm răng, chuẩn bị tư thế đút nàng ăn, sau đó âu yếm và cuối cùng thuận lý thành chương tóm gọn nàng.

Hắn suy tính không tồi, nhếch mép nở nụ cười, chậm rãi tiến sát vào môi nàng, nhắm mắt lại, lúc chuẩn bị hôn tới thì bất ngờ bị ai đó xách cổ ném ra phía sau ghế.

Ly rượu trên bàn lảo đảo ngã xuống đổ đầy đất.

Lâm Yêm tháo mảnh vải che mắt ra thì thấy Tống Dư Hàng đang sừng sững trước mặt mình, đôi vai ấy phóng thích sự lạnh lùng căm phẫn.

Khí tràn trên người Tống Dư Hàng được nén đến cực thấp.

Người đàn ông kia cố tình lại không biết sống chết bò dậy, tóm chai rượu lập tức hướng đầu cô công kích.

Tống Dư Hàng chẳng buồn né tránh, một cước đá hắn văng ra xa, bay qua ghế dài, té trên bàn của nhóm người đối diện.

Có người thất thanh thét chói tai.

Bảo vệ của quán Bar nhanh chóng chạy đến, Tống Dư Hàng quay người lại, kéo nàng bỏ chạy.

Lâm Yêm vùng vẫy: "Đừng kéo tôi! Mẹ kiếp Tống Dư Hàng, lão nương đang vui vẻ, chị đến loạn nháo cái gì vậy?!"

"Nếu tôi không đến có phải em đã định hôn người đàn ông đó có phải không?!" Tống Dư Hàng dùng sức siết chặt cổ tay nàng để lại những vết hằng đỏ ửng, lập tức lôi nàng ra khỏi quán bar, nhốt nàng vào trong xe.

Cô ngồi vào ghế lái, giẫm chân ga chạy đi.

Lâm Yêm ở phía sau không ngừng giãy giụa, mở thắt đai an toàn muốn đẩy cửa xe nhưng cửa xe đã sớm bị cô khoá chốt rồi.

Nàng cũng thét lên không thua gì cô: "Chị đến cùng muốn làm cái quái gì vậy?"

Rất nhanh, Lâm Yêm đã rõ cô muốn làm gì.

Biệt thự Thanh Sơn.

Nơi này không một bóng người, sẽ không có ai nhất thời đến quấy rầy các nàng.

Hiện tại Tống Dư Hàng lại tương đối quen thuộc mỗi ngóc ngách trong căn nhà này.

Cô mạnh bạo đẩy người vào trong, khoá trái cửa chính, Lâm Yêm lảo đảo hai bước cảnh giác nhìn cô.

"Chị.... chị đừng tới đây."

Tống Dư Hàng cởi áo khoác, giải cúc thứ nhất trên áo sơ mi, từng bước đến gần nàng.

"Em muốn tìm người lên giường, muốn làm tình vì cái gì không thể là tôi, tôi cũng có thể không phải sao?"

Lâm Yêm nuốt nước miếng, nàng còn chưa tỉnh rượu, bước chân giống như du ngoạn trên chín tầng mây, nhìn gương mặt tối sầm của Tống Dư Hàng, từng bước lui về phía sau.

"Thế nào, bây giờ lại sợ? Hôm nay không phải đùa giớn với tôi rất vui vẻ sao."

Lâm Yêm vòng qua ghế sô pha, trốn thoát cô.

"Ai nói tôi sợ, tôi đùa giỡn chị khi nào? Không nhớ rõ."

Tống Dư Hàng nhếch môi cười: "Bệnh hay quên thật, Pháp y Lâm."

Cô ngăn chặn lối thoát của nàng, bức người đến trước cầu thang.

"Tôi hỏi lần cuối, tối qua em đã đi đâu?!"

Lâm Yêm ngẩng đầu nhìn cô, giả vờ không biết sợ ngạnh sinh nói: "Tôi đi đâu có cần thiết phải báo cáo với chị không? Cảnh sát Tống?"

Tống Dư Hàng cuối đầu mỉm cười: "Khá lắm."

Hai chữ này cơ hồ luồn qua kẽ răng của cô mà phát ra.

Ngân âm vừa dứt cô lập tức hành động!

Lâm Yêm không cam lòng yếu thế, nghiêng người tránh thoát cái trảo nắm của cô, xoay người phản kích bằng nhu thuật.

Liên tục phải ăn món đòn nhu thuật của nàng, Tống Dư Hàng rốt cuộc cũng học được cách phá giải, cô dẫn đạo nàng ôm tay phải của mình vật ngã nhưng trên thực tế tay trái của cô đã nhanh như chớp, ngay lúc nàng chạm vào quần áo mình, cô lập tức tóm gọn eo nàng nhấc bổng lên.

Thân thể Lâm Yêm chợt nhẹ bẫng, trực giác đánh tới "Không ổn" nhưng lại không đón được sự đau đớn ập tới mà ngược lại đầu nặng chân nhẹ.

Nàng thất kinh biến sắc, lúc này mới phát hiện thân thể mình bị người khiêng vác trên lưng.

Trọng lượng cơ thể nàng rất nhẹ, Tống Dư Hàng nâng nàng hệt như khiêng bao cát không khác, ôm người hướng lên trên trên lầu.

Lâm Yêm chửi ầm lên: "Tống Dư Hàng đồ chết tiệt...."

"Em câm miệng lại cho tôi!" Còn chưa hoàn tất lời mắng mỏ đã bị cơn tức giận tích tụ cực hạn của cô đánh úp.

Tống Dư Hàng dùng khuỷu tay mở cửa phòng ngủ nàng, ném người lên trên giường, căn bản không bật đèn, còn thuận tay khoá trái cửa.

Lâm Yêm bị quăng ngã khiến đầu choáng mắt hoa, chờ đến khi nàng khôi phục thần trí muốn đánh trả thì một tiếng răng rắc.... giòn tan vang lên, cảm nhận xúc cảm lành lạnh, tay đã bị Tống Dư Hàng khóa còng trói chặt trên đầu giường.

Lâm Yêm giãy giụa, tiếng còng số tám ma sát với thành giường vang lên tiếng chát chúa, thở hổn hển: "Khốn khiếp, mẹ nó thả tôi ra, chị đang giam giữ người phi pháp, tôi muốn tố cáo chị!"

Nhìn cô chậm rãi cúi người, sợi dây sợ hãi vô hình rốt cuộc gắt gao quấn chặt tim nàng.

Loại sự tình vượt khỏi tầm kiểm soát thế này khiến người từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất như Lâm Yêm cũng phải kinh hoảng thất thố.

Lâm Yêm hít một ngụm khí lạnh, trốn tránh cô đến gần: "Đừng.... đừng tới đây.... tôi.... tôi báo cảnh sát...."

Tống Dư Hàng suýt chút nữa cười ra tiếng, nâng cằm của nàng lên buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình, cẩn thận ngắm nhìn nàng, hài lòng khi nhìn ra được sự bất an thấp thỏm in hằn lên trên đó cùng với đôi mắt ngấn lệ thuỷ quang.

Những âm tiết cùng bị mai một giữa răng và môi.

"Tôi là cảnh sát, tôi tới."

----------------

----------------

Bình luận

Truyện đang đọc