TA TRỞ THÀNH ANH TRAI CỦA NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC



Buổi tối hôm nay, tuyết tuy đã ngừng, nhưng ngoài cửa sổ lại nổi lên cuồng phong gào thét.

Gió lạnh không chỉ thổi tuyết trong viện rào rạt rơi xuống, còn dập vào giấy dán cửa sổ ầm ầm vang dội.

Địa noãn của chính điện cung Minh Loan nối liền với Đông trắc điện, đã bắt đầu đốt từ mấy ngày trước, khiến trong phòng rất ấm áp.

Quân Lệnh Hoan nghe tiếng gió gào thét mà sợ hãi, kiên quyết muốn Quân Hoài Lang ở cùng nàng, kể chuyện xưa cho nàng nghe.

Quân Hoài Lang lại có chút không tập trung.

Y cân nhắc vài lần sự khác thường của Điểm Thuý hôm nay, trong lòng có chút bồn chồn.

Dựa theo tính cách của Thục phi, nàng tuy phô trương ương ngạnh, nhưng không thèm làm những việc cố tình gây khó xử cho người khác.

Nàng rất ít nhúng tay vào sự tình lớn nhỏ, tất cả đều giao cho Điểm Thúy làm.

Vậy nếu như, Điểm Thúy tự tiện chủ trương, lấy danh nghĩa của nàng mà đi làm chút chuyện xấu thì sao?
Như vậy cùng người khác gây thù cũng là Thục phi, Điểm Thúy chẳng qua là một nô tỳ, có cừu hận lục đục gì, người ta đều chỉ ghi tạc trên đầu Thục phi.

Nghĩ đến kiếp trước Thục phi chết một cách lạ lùng, Quân Hoài Lang có chút đứng ngồi không yên.

Huống chi, hôm nay đặc biệt lạnh.

Điện của bọn họ tuy có đốt địa noãn, lại vẫn có gió lạnh xuyên qua cửa sổ, mang theo từng tia lạnh lẽo đến thấu xương.

Quân Hoài Lang mãi cứ không thể quên được y phục đơn bạc của Tiết Yến, cùng với hành lý ít đến đáng thương trong tay tiểu thái giám đi phía sau hắn.

Trong lòng Quân Hoài Lang nảy sinh xung đột với chính mình.

Đúng lúc này, Quân Lệnh Hoan lay lay cánh tay y, hỏi: "Ca ca, sau đó thì sao?"
Quân Hoài Lang sững sờ: "Ừm?"
Quân Lệnh Hoan lại hỏi: "Thư sinh kia đi thi trên đường gặp gỡ xà yêu, sau đó thì sao?"
Quân Hoài Lang mới phát hiện, y vừa rồi kể chuyện xưa đến một nửa, không ngờ đã bất giác mà ngừng lại.

Y nhẹ giọng nhận lỗi nói: "Xin lỗi, ca ca hôm nay có chút mất tập trung.


Kể rằng thư sinh kia trên đường gặp mưa to, bị nhốt ở trên thuyền......."
Quân Lệnh Hoan lại mở miệng, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca đang suy nghĩ cái gì?"
Quân Hoài Lang vừa cúi đầu, liền đối diện cặp mắt trong suốt kia, lo lắng trong lòng đều giấu không được.

Trong lòng y đau xót, cảm thấy ý tưởng mềm yếu kia của mình thật có lỗi với những khuất nhục mà Quân Lệnh Hoan kiếp trước phải chịu..

Y thấp giọng nói: "Ca ca vừa rồi muốn đi Tây thiên điện nhìn ca ca mới chuyển đến kia."
Quân Lệnh Hoan đương nhiên mà nói: "Vậy ca ca liền đi đi.

Hai ngày trước muội mới nghe các cung nữ tỷ tỷ nói, địa noãn ở Tây thiên điện hỏng rồi, trong phòng rất lạnh.

Các nàng đi quét dọn hai ngày, trên tay còn bị nứt da đó."
Quân Hoài Lang dừng một chút, khẽ nói: "Nhưng hắn là cái người xấu."
Quân Lệnh Hoan vội vàng khẩn trương hỏi: "Hắn làm chuyện xấu gì?"
Cái này lại làm Quân Hoài Lang trả lời không được.

Y yên lặng một lát, nói đúng sự thật: "Hắn tuy rằng hiện tại chưa làm chuyện xấu, nhưng về sau sẽ làm."
Xong, y lại bổ sung: "Sẽ làm chuyện rất xấu xa."
Quân Lệnh Hoan chưa bao giờ hoài nghi lời của Quân Hoài Lang.

Nàng rất dài mà ồ một tiếng, bắt đầu cố gắng tự hỏi.

Suy nghĩ nửa ngày, nàng vẫn nghĩ không ra: "Ca ca, nếu hắn không phải sinh ra đã là người xấu, vậy hắn vì sao trở nên xấu xa?
Bởi vì mọi người trong thiên hạ căn cứ vào một cái quẻ tượng mà sợ hắn, muốn hắn chết, cũng bởi vậy mà khắc nghiệt với hắn.

Quân Hoài Lang nói không nên lời.

Sau một lúc lâu, y vẫn không trả lời vấn đề của Quân Lệnh Hoan, hỏi ngược lại: "Lệnh Hoan, vậy nếu như tương lai hắn cùng ca ca có thù oán thì sao?"
Quân Lệnh Hoan bị y hỏi bí, suy nghĩ nửa ngày cũng không đáp được.

Một lát sau, nàng hỏi: "Không thể không cùng hắn kết thù hận sao ạ?"
"Nhưng ca ca cần phải báo thù." Quân Hoài Lang nói.

Quân Lệnh Hoan nở nụ cười, nói: "Ca ca không phải nói, về sau mới gây thù chuốc oán sao? Thù trong tương lai, hiện tại báo như thế nào?"
Quân Hoài Lang ngưng lại.

Y không thể không thừa nhận, Quân Lệnh Hoan nói không sai.

Mặc dù kiếp trước Tiết Yến có tội ác tày trời như thế nào, hắn đời này đúng là cái gì cũng chưa làm.

Quân Lệnh Hoan bỗng nhiên vươn tay, lôi kéo vạt áo y.

"Ca ca, so với báo thù, Lệnh Hoan vẫn muốn huynh bình bình an an hơn." Quân Lệnh Hoan nói.

"Hắn nếu là người xấu, ca ca liền không cần liên quan đến hắn, có được không?"
Quân Hoài Lang lặng đi.

Tiếp theo, y thấy Quân Lệnh Hoan dẩu miệng, nhỏ giọng lầu bầu: "Ca ca sao đấu được với người xấu, ca ca bị bắt nạt thì làm sao bây giờ."
Quân Hoài Lang dừng một chút, vấn đề vẫn luôn bị nghẽn trong lòng tựa hồ như đang chậm rãi hòa tan mất
Đúng vậy, mọi việc kiếp trước, hiện giờ đều chưa phát sinh.

Nếu y vi phạm bản tính của mình, một mực đối đầu với Tiết Yến, thờ ơ nhìn hắn bị ức hiếp, ngược lại sẽ kết thù với hắn.

Chỉ cần y không có năng lực giết hắn, hắn tất nhiên sẽ như kiếp trước mà quật khởi, đến lúc đó Quân gia sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu như cũ.

So với việc cùng nhân quả kiếp trước dây dưa không ngớt, bảo vệ tốt người nhà mới là việc y nên làm nhất ở đời này.

Hiện tại, nếu y bỏ mặc việc Tiết Yến gặp khắt khe ở nơi này của Thục phi, cuối cùng người Tiết Yến ghi hận sẽ là Thục phi.

Nếu kiếp trước cái chết của Thục phi chết có quan hệ với Tiết Yến, đời này y lại không có mười phần nắm chắc có thể ngăn cản hắn, như vậy hiện tại y không phải đang mặc kệ Tiết Yến chịu khổ, mà là mặc kệ cái chết của Thục phi ở ngày sau.

Quân Hoài Lang ngồi dậy.

"Vậy Lệnh Hoan chờ ca ca ở đây một chút được không?" Quân Hoài Lang nói.

"Ca ca đi nhìn xem nơi đó."
Quân Lệnh Hoan ngoan ngoãn gật đầu.

Quân Hoài Lang đứng lên, phủ thêm áo khoác cùng áo choàng dày nặng, gọi cung nữ thay y lấy tới một chiếc đèn, liền một mình đi ra ngoài.


Vừa mở cửa, một trận gió rét trộm mang theo vài mảnh tuyết vỡ thổi thốc vào, hất lên mái tóc dài cùng áo choàng của Quân Hoài Lang, làm y lạnh đến run lập cập.

"Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài muốn đi đâu?" Phất Y đang đứng hầu dưới hiên vội vàng đi lên tiếp đón.

"Ta đi Tây trắc điện nhìn một cái." Quân Hoài Lang nhàn nhạt nói.

"Ta tự mình đi, không cần đi theo."
Phất Y có chút không yên tâm, nhưng nghe y cũng không ra cửa cung, thì đành phải ứng xuống, vội cầm lấy cái lò sưởi tay khắc hoa bằng bạc, nhét vào tay Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang cúi đầu xem, liền thấy hoa văn tinh xảo độc đáo trên đó, vừa nhìn là biết đồ vật mà nữ tử dùng.

Y đưa tay muốn nhét lò sưởi tay về, nhưng Phất Y lại không tiếp, nói: "Thiếu gia, người cầm đi! Bên ngoài lạnh như vậy, rét lạnh đến nỗi bị bệnh thì phải làm sao đây!"
Quân Hoài Lang không còn cách nào, đành phải một tay nâng đèn, một tay cầm lò sưởi tay kia, đón gió lạnh mà đi về phía Tây trắc điện.

Thục phi ở chính điện đã ngủ, trong phòng đã tắt đèn, trong viện một mảnh đen kịt.

Mà Tây thiên điện cũng là một mảnh tối om, thậm chí không có một điểm đèn đuốc nhỏ.

Quân Hoài Lang thầm nghĩ, chẳng lẽ đã ngủ?
Y nghĩ trong lòng, nếu đã ngủ, y vừa vặn tránh được bối rối, ngày mai hỏi một chút thái giám chưởng ấn xem thiếu cái gì, đều bổ sung cho hắn.

Cho dù để hắn ở chỗ này cùng người nhà mình thì cũng bình an vô sự.

Đến gần, Quân Hoài Lang mới nhìn rõ tình trạng của chỗ này.

Hắn ở tại gian nhà hẻo lánh nhất của Tây trắc điện, cánh cửa thoạt nhìn mỏng manh, cửa sổ cũng đóng không kín kẽ.

Nơi này trước kia hẳn là cái kho hàng nhỏ, lúc sau bởi vì cửa đóng không chặt, thế nào cũng mất đồ vật, đã bị Điểm Thúy dọn dẹp dời hết đồ đạc đi, chỉ chừa lại một cái phòng trống.

Gian nhà này xem từ xa thì giống như các phòng ốc ngói xanh cong vút khác, nhưng đến gần mới nhìn thấy được, giấy cửa sổ đều bị hư hỏng, vỗ phần phật mà xôn xao trong gió.

Tiến Bảo trùm vài tầng quần áo quanh mình, vẫn giống cái bánh chưng to bự như cũ, đang ở cửa gác đêm, dựa vào dưới mái hiên mà ngủ gật.

Hắn bị đông cứng đến choáng váng, nửa mê nửa tỉnh, Quân Hoài Lang tới hắn cũng không phát hiện.

Quân Hoài Lang cũng không đánh thức hắn.

Y đứng dưới hiên trong chốc lát, tính toán ở bên cửa sổ nhìn một cái, nếu không có việc gì, y liền âm thầm trở về.

Dù sao mạng Tiết Yến cứng, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Nghĩ như vậy, y đi đến cạnh cửa sổ, xuyên qua lỗ thủng to bằng nắm đấm mà nhìn thoáng qua.

Tức khắc, y liền ngây ngẩn cả người.

Trong phòng tối om.

Mượn ánh đèn trong tay, y thấy Tiết Yến đang nằm đưa lưng về phía cửa sổ trên giường gỗ cứng ngắc, không có màn che, cũng không có chăn đệm.

Quần áo hắn đơn bạc, thoạt nhìn tựa hồ không nhúc nhích, nhưng nhìn kỹ lại, có thể thấy hắn ôm lấy bả vai của chính mình, run rẩy rất nhỏ, giống đang ẩn nhẫn gì đó.

Bộ dạng kia, giống như con chó bị vứt bỏ trong hốc, cực kỳ đáng thương.

Hàm răng Quân Hoài Lang không tự chủ mà cắn chặt.

Ngay sau đó, y xách đèn, đẩy cửa bước vào.

Phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường và một cái bàn, đoán rằng phòng dành cho cung nhân cũng tốt hơn hẳn nơi này.

Quân Hoài Lang đi vào mới phát hiện, phòng này khuất ánh mặt trời, không chỉ lạnh lẽo, còn ẩm thấp, so với bên ngoài càng khó chịu đựng hơn.

Y bước hai bước liền tới mép giường.

Vài năm trên chiến trường đã lưu lại cho Tiết Yến thói quen giữ vững nhạy bén dù trong lúc ngủ, nghe được một chút động tĩnh thì sẽ tỉnh lại ngay.

Trong nháy mắt khi cửa bị đẩy ra, hắn mở bừng mắt, phản xạ có điều kiện mà một tay nắm lấy chủy thủ dưới gối, một tay vận lực chờ phát động, chuẩn bị đánh vào yết hầu của kẻ đột nhập.

Bóng người kia đến gần, mang theo một vầng ánh sáng cam ấm áp.

Ngay sau đó, tay đang nắm chuỷ thủ của Tiết Yến cứng đờ.


Bởi vì, có một kiện áo choàng gấm màu trắng mang theo nhiệt độ cơ thể phủ xuống, bao bọc lấy hắn.

Lông cáo mềm mại xoã tung, vây quanh gương mặt hắn, ấm áp như là ảo giác.

Tiết Yến hiếm khi mà có chút ngơ ngác.

Ngay sau đó, hắn lấy lại tinh thần, giơ tay chạm vào mồ hôi lạnh trên trán, nhớ tới chuyện vừa rồi.

Hắn vào ở nơi này, trong phòng lại cái gì cũng không có.

Hắn thật ra không sợ lạnh, cái loại cảm giác thấu xương khiến người khác khó mà chịu được, đối với hắn mà nói thì không coi là thống khổ gì.

Nhưng cái hắn khó có thể thừa nhận chính là, hắn sợ tối.

Tháng chạp đầu năm nay, hắn mang theo đội kỵ binh Yến Vân cố thủ cửa thành suốt một tháng ròng, mới bảo vệ được lực lượng tinh nhuệ của Yến Vân, dời bọn họ đến khu vực an toàn.

Trận chiến cuối cùng diễn ra ở một đêm khuya duỗi tay không thấy năm ngón.

Hắn bị chôn ở giữa đống người chết, vươn tay chỉ có thể đụng vào những thi thể mặt mũi biến dạng.

Toàn bộ đều là những người đã từng quen thuộc, chôn hắn kín mít bên trong, không một kẽ hở.

Bọn họ dùng mạng để bảo vệ mạng của Tiết Yến.

Thân vệ cuối cùng của Yến Vương ở bên cạnh người hắn, nửa khuôn mặt đều là máu thịt lẫn lộn, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.

Người nọ lặp đi lặp lại nói cho hắn, phải tồn tại để trở về, bò lên đỉnh cao quyền lực, mới có thể thu phục Yến quận, vì Yến Vương báo thù.

Hắn bị chôn trong đám thi thể một đêm, xung quanh đều là bóng tối, cái gì cũng không thấy.

Thẳng đến tảng sáng, thân vệ kia trong bóng đêm dùng một tia sức lực cuối cùng, đẩy hắn ra từ đống người chết, để hắn trốn.

Lúc ấy quân chủ lực của Đột Quyết vừa mới rút lui, hắn một mình đứng đó, xung quanh là gió lửa chưa cháy hết.

Rốt cuộc có ánh sáng.

Hắn không biết giết bao nhiêu người, một mình giết ra một con đường máu.

Từ đó trở đi, hắn bắt đầu sợ tối.

Bất cứ lúc nào, cái gì hắn đều có thể chịu đựng, chỉ cần còn một tia ánh sáng.

Nhưng là buổi tối hôm nay, mây đen che khuất ánh trăng, một đốm sáng cũng không có.

Hắn kêu Tiến Bảo đi lấy một ngọn nến, nhưng ai cũng làm lơ Tiến Bảo.

Tiết Yến liền lặng im không tiếng động mà ép buộc mình ngủ trong bóng đêm.

Quả nhiên, bóng tối ngạt thở của đêm hôm đó lại dâng lên như thuỷ triều ở trong mộng, khiến hắn cơ hồ muốn chết chìm bên trong.

Cho đến khi có người tới.

Tiết Yến vô thức mà đưa tay xoa da lông mềm mại trên cổ áo.

Áo choàng ấm áp mang theo hương thơm nhợt nhạt của cây cỏ, như những cây bạch dương tuy mỏng manh mảnh khảnh, lại chống đỡ được gió lạnh thấu xương ở vùng ngoại ô Yến quận khi vào đông,
Hắn nhìn thấy thiếu niên tuấn tú lạnh nhạt kia, đặt đèn trong tay lên bàn, rồi xoay người lại.

Một phòng ánh sáng vàng ấm nhu hoà, xua tan toàn bộ bóng tối ngột ngạt, tràn ngập mùi máu tươi trong mộng của hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc