TA TRỞ THÀNH ANH TRAI CỦA NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC

Sáng sớm hôm sau, đầu Quân Hoài Lang đau như búa bổ.

Trong lúc lơ mơ, trước khi mở mắt, y đưa tay xoa xoa cái trán đau nhói.

Hôm qua có uống hơi nhiều. Dù trước giờ trông y không có say, nhưng một khi uống nhiều thì vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Y từ từ thở ra một hơi, ấn tay lên trán, chậm rãi xoa xoa.

Ý thức của y tỉnh táo hơn một chút, sau đó cảm thấy môi mình hơi đau.

Y thu tay lại, chạm vào môi mình.

...... rách da rồi.

Đột nhiên, những ký ức đêm qua tràn về như thủy triều, khiến Quân Hoài Lang lập tức tỉnh giấc.

Dù say nhưng không đến mức chẳng nhớ được gì.

Thế nên y nhớ rõ những gì đã xảy ra đêm qua.

Sau khi đưa Thẩm Lưu Phong về, y quay về phủ. Đi được nửa đường, Tiết Yến đã đứng đó đợi y, rồi đuổi tiểu tư cạnh mình đi.

Mình nói với hắn vài câu, đều là nói nhảm ... hoặc là nói, y chỉ dùng nó để khuyên nhủ bản thân, không thể để người bên cạnh nghe thấy, nhưng sau khi uống rượu lại nói lời thật lòng, nói hết với Tiết Yến.


Sau đó ...

Tay Quân Hoài Lang không tự chủ được đặt lên môi, nhẹ nhàng xoa môi của mình.

Sau đó là một nụ hôn choáng ngợp, vừa hung hăng vừa mạnh bạo, không chừng mực còn thô lỗ, mùi đàn hương và rượu hòa vào nhau, làm rối loạn hơi thở của hai người họ.

Y gần như không thở nổi vì nụ hôn, vết thương trên môi ... cũng do Tiết Yến cắn.

Đầu óc của Quân Hoài Lang hỗn loạn.

Đúng lúc này, Phất Y nghe thấy tiếng động trong màn của Quân Hoài Lang.

Hắn cẩn thận vén một khe hở nhỏ, nhẹ giọng nói "Thiếu gia sao dậy sớm như vậy? Hôm qua người uống khá nhiều, vẫn nên ngủ thêm một lát đi?"

Ánh sáng lờ mờ chiếu qua màn giường, trời vẫn chưa sáng lắm.

Quân Hoài Lang ừm một tiếng, dừng một chút, lại nói "... đêm qua, ta làm sao về được vậy?"

Kí ức đêm qua của y chỉ dừng lại ở nụ hôn đó.


Tay Quân Hoài Lang bất giác nắm chặt chăn bông.

Kế đó nghe Phất Y nhỏ giọng nói "À, là Quảng Lăng vương điện hạ đã đưa người về."

...... quả nhiên.

Phất Y nói tiếp "Nô tài thấy trên môi thiếu gia có một vết thương, nên hỏi vương gia đã xảy ra chuyện gì."

Quân Hoài Lang siết chặt chăn bông.

"... hắn nói thế nào?" giọng y khàn đi.

Ánh đèn mờ ảo, Phất Y cũng không nhìn ra vẻ căng thẳng cứng đờ của y lúc này, tự mình nói "À, vương gia nói, bảo nô tài ngày mai hỏi người."

Quân Hoài Lang mím môi.

"Thiếu gia còn nhớ mình làm sao mà bị thương không?" Phất Y tiếp tục hỏi.

Quân Hoài Lang nghiến răng.

Chó cắn đó, y thầm nghĩ.

"Bị rạch trúng." y chậm rãi nói từng chữ "Trên miệng ly rượu bị mẻ một chỗ, không cẩn thận bị rạch trúng."

Phất Y đáp một tiếng.

"Vậy thiếu gia có ngủ tiếp không?" hắn nói "Chút nữa nô tài lại gọi thiếu gia dậy."


Quân Hoài Lang nhắm mắt, ừm một tiếng.

Phất Y hạ màn giường xuống.

Lúc này, Quân Hoài Lang lại lên tiếng.

"Phất Y." y nói.

"Thiếu gia, người nói đi." Phất Y vội vàng tiếp lời.

Quân Hoài Lang trong màn nghiến răng.

"Từ hôm nay, người bên chỗ Quảng Lăng vương, không ai được phép đến." y nói "Kể cả Quảng Lăng vương."

---------

Tiến Bảo đã đến vài lần.

Chủ tử nhà hắn rất kỳ lạ, ngồi đờ người trong thư phòng cả ngày, sau đó tìm vài thứ lung tung bảo mình đưa đến cho thế tử điện hạ.

Gì mà trái cây, thư tịch, đồ chơi, bút giấy, nghiên mực, kỳ trân dị bảo, Tiến Bảo cảm thấy mình như thương nhân buôn lậu.

Chỉ là lần nào hắn cũng bị chặn trước cửa.

Hắn và Phất Y cũng có chút giao tình, có dò hỏi vài lần, nhưng Phất Y cũng nói không biết.

"Đêm đó trở về đã như vậy rồi, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì." Phất Y thành thật nói.
Kết quả Tiến Bảo liên tiếp thất bại quay về.

Chỉ là chủ tử nhà hắn cũng không trách hắn. Thấy hắn mang đồ gửi đi còn nguyên vẹn trở về, không hề phạt hắn, còn xem như không nhìn thấy, an bài hắn làm chuyện khác như chẳng có chuyện gì.

Nhưng chẳng qua bao lâu, lại gọi hắn vào đi đưa đồ.

Dù là mặt dày như Tiến Bảo cũng không chịu nổi.

Một ngày bị sập cửa vào mặt tận mấy lần, ai chịu được cơ chứ?

Cuối cùng, khi Tiến Bảo lần nữa mang đồ gửi đi vẫn nguyên vẹn trở về, hắn bắt đầu kháng nghị.

Chân hắn run rẩy, thận trọng nói với Tiết Yến "Chủ tử ... người ta cũng nói rồi, chỉ cần là người của chúng ta, đều không được phép vào."

Tay đang cầm bút của Tiết Yến dừng lại.

Một lúc sau, Tiết Yến chấm mực như không có chuyện gì xảy ra, hỏi "... thế tử đâu?"
Tiến Bảo nói "Nô tài nghe người bên kia nói, sáng sớm đã đến thư viện rồi."

Tiết Yến không nói gì.

Tiến Bảo đợi một lúc, thấy chủ tử thật sự không có ý định mở miệng, lại thận trọng đề nghị "Nếu như chủ tử ... thật sự muốn gửi đồ cho điện hạ, chi bằng người đích thân đi một chuyến?"

Theo tình hình hiện tại, Tiến Bảo chắc chắn, nhất định là chủ tử chọc giận thế tử điện hạ.

Nợ tình của chủ tử, sao lại giày vò mình chứ.

Hơn nữa, người bên cạnh Quân Hoài Lang gan có lớn đến đâu, làm sao dám cản Diêm vương sống này? Chỉ cần chủ tử xông vào, nhất định sẽ có thể gặp được thế tử điện hạ.

Tiết Yến im lặng.

Một lúc sau, Tiết Yến chậm rãi thở dài một hơi, cúi thấp đầu.

"Chờ thêm đi." hắn nói "... y bây giờ nhất định không muốn gặp ta."
Tiến Bảo: ??

Cho nên từ hôm nay, mỗi ngày Quân Hoài Lang đều đi sớm về muộn, ở cả ngày trong thư viện.

Y không có nơi nào khác để đi. Con đê đang sửa chữa, Tiết Yến ở nha môn. Y chỉ đành đến thư viện, giả vờ nỗ lực học tập với học trò của thư viện, đọc những thứ mà y đã thuộc nằm lòng ở kiếp trước.

Hầu hết các học trò trong thư viện đều tôn sùng kinh điển Nho gia, họ học nó với tấm lòng chân thành và ngoan đạo.

Hôm đó, Quân Hoài Lang đi ngang cửa thư viện, tình cờ nghe thấy một học trò đĩnh đạc nói.

"Đừng thấy tứ thư ngũ kinh chỉ là vài quyển sách mỏng, tất cả chuyện khó khăn trên đời đều có thể dựa vào chúng để giải quyết!"

Nghe vậy, Quân Hoài Lang khẽ cười lắc đầu.

Trước kia, y cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng mãi sau này mới nhận ra, chuyện thật sự khó khăn trên đời, không ai có thể giải quyết được.
Những đạo lý trong tứ thư ngũ kinh không thể làm được, ngay cả khi Khổng Tử và Mạnh Tử còn sống, họ cũng không thể làm được.

Ví như số phận bấp bênh của Quân gia kiếp trước.

Phụ thân bị hại, mẫu thân tự sát, cả gia tộc rơi trên vai y. May là y đỗ khoa cử, vào triều làm quan, giành được tín nhiệm của vua Thanh Bình.

Nhưng chỉ có tín nhiệm của Hoàng đế thôi thì chưa đủ. Y xuất thân từ vọng tộc thế gia, xưa nay luôn là mục tiêu công kích của phe phái Giang gia xuất thân nghèo khó, cách vài ngày sẽ có một số tấu chương luận tội y xuất hiện trên Ngự án. Y không muốn đứng chung phe với Hứa gia, mà Hứa gia cũng kiêng kị y.

Mặt khác, mọi người chỉ nhìn thấy Quân gia hiển hách, y trẻ tuổi đầy triển vọng.

Y bị cô lập trong triều, thời gian lâu dần, vua Thanh Bình sẽ cảm thấy mệt mỏi. Từ đó, giang sơn dao động, y cũng không thể thay đổi được số phận của muội muội, trơ mắt nhìn đệ đệ chết vì nước nhà, cả nhà chỉ còn lại hai huynh muội và một nhánh chi tộc thân thích dựa vào y để sống.
...... lại so với y của kiếp này.

Rõ ràng, những thứ không kiểm soát được ở kiếp trước đều từ từ đi đúng hướng, nhưng ở kiếp này, thứ không kiểm soát được lại biến thành chính mình.

Y thậm chí không thể kiểm soát trái tim mình, yêu kẻ thù đã cưỡng bức muội muội ở kiếp trước.

Dù quyển sách có vài phần kỳ lạ, dù người đó đối với mình cũng ... y vẫn không dám dựa vào chút may mắn trong lòng mà mạo hiểm liều lĩnh.

Những ngày qua, y tự lôi kéo bản thân, không ai dạy y nên làm thế nào.

Mấy ngày kế tiếp, tâm trạng Quân Hoài Lang như rơi xuống đáy vực.

Mà Kim Lăng cũng không có được ngày nắng, mưa kéo dài liên tục.

Trước đây, Quân Hoài Lang chỉ thỉnh thoảng đến con đê khi trời mưa, không thật sự lãng phí thời gian ở thư viện.

Nhưng đường lớn cạnh con đê vẫn bị vây lại do sửa đường, Quân Hoài Lang không thể đến đó, thế nên y vẫn đến thư viện mỗi ngày.
Mưa to tầm tã, không cách nào đi bộ, chỉ đành ngồi xe ngựa. Nhưng trời mưa sẽ có thêm nhiều xe ngựa trên đường, mỗi ngày tan học đều kẹt cứng ở cửa thư viện rất lâu mới có thể ra được đường lớn.

Điều này làm Quân Hoài Lang vốn không có tâm trạng tốt, càng thêm nôn nóng.

Cho tới hôm nay.

Hôm nay, xe ngựa của Quân Hoài Lang mới vượt ra khỏi con đường hẹp ở lối vào của thư viện, một lúc sau lại bị kẹt xe.

"... sao vậy?" Quân Hoài Lang không khỏi cau mày hỏi.

Xa phu phía trước nói "Bẩm thiếu gia, phía trước có một đội vận chuyển đá, có vẻ như họ đang đi về phía Bắc."

"Về phía Bắc?"

Quân Hoài Lang mở rèm xe, nhìn ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy một nhóm người lướt qua trong màn mưa mờ ảo. Trên xe đẩy đầy cát đá được phủ bạt kín mít.

Mắt Quân Hoài Lang tối sầm lại.

Ai lại đi sửa đường trong lúc mưa to như vậy? Không chỉ bị mờ tầm nhìn mà các công nhân còn dầm mưa làm việc. Ngoài ra, cấp phối để làm đường phải được trộn với nước, tỷ lệ cấp phối và nước phải đúng chuẩn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến độ cứng của mặt đường.
Trời mưa, nước từ trên trời rơi xuống, không ai kiểm soát được lượng mức, sao có thể làm đường vào lúc này?

Dù là phụ thân hay Thẩm tri phủ, cũng không làm càn như vậy.

Quân Hoài Lang gõ vào xe ngựa, nói với xa phu "Ngươi đi xem thử, tìm người của bọn họ qua đây."

Xa phu đáp vâng, cầm ô nhảy xuống xe.

Xe ngựa của họ thuộc phủ Tuần phủ, từ xa nhìn đã biết là nhà quan. Đội ngũ không dám sơ suất, lập tức dừng lại.

Một lúc sau, người dẫn đầu dầm mưa chạy đến chỗ xe của Quân Hoài Lang.

"Vị quan nhân này, người có gì căn dặn?" người đó đứng ngoài xe hỏi.

Quân Hoài Lang mở rèm xe, thấy một nam tử vạm vỡ đang đứng bên ngoài.

"Phụ trách các người sửa đường là ai?" Quân Hoài Lang hỏi "Trời mưa to như vậy sao còn vội vàng chuyển đá?"

Người đó dừng một chút, trong cơn mưa lớn, Quân Hoài Lang không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
"Chuyện này, quan nhân có điều không biết. Đại nhân trong phủ nha thúc giục tiến độ thi công, vận chuyển đá rất tốn sức, tiểu nhân tự mình ra quyết định, nhân lúc này chuyển đá sang đó."

Quân Hoài Lang hỏi "Vị đại nhân nào thúc giục?"

Người đó khó xử cười nói "Chuyện này, tiểu nhân chỉ là dân thường, không nhận ra được vị đại nhân nào cả, chỉ nghe theo lệnh của quan gia đội mũ ô sa thôi."

Quân Hoài Lang cau mày.

Không hỏi được gì từ miệng của hắn.

Dù y cũng hy vọng đường lớn có thể được sửa chữa nhanh hơn, nhưng nếu vội vàng thi công bất chấp hậu quả như vậy thì sớm muộn gì cũng có tai nạn.

Y căn dặn "Chuyển đá cũng được, nhưng trời mưa thì đừng vội làm việc."

Người đó vâng vâng dạ dạ.

Quân Hoài Lang gật đầu, nói "Đi đi."

Thấy hắn dầm mưa đã lâu, Quân Hoài Lang lấy chiếc ô dự phòng trên xe đưa cho người đó.
Người đó liên tục cảm ơn, cầm ô bước đi.

Lúc hắn giơ ô lên, khuôn mặt bị cơn mưa nặng hạt làm mờ đi bỗng trở nên rõ ràng.

Quân Hoài Lang sửng sốt.

Không biết có phải do y ảo giác hay không, nhưng y luôn cảm thấy ngũ quan của người đó ...

Trông có vẻ hung ác.

Bình luận

Truyện đang đọc