TÂM CHIẾU BẤT HUYÊN (LÒNG HIỂU KHÔNG HUYÊN)

Ở thế kỉ hai mốt ca sĩ Vân Thường nổi tiếng khắp đó đây đạt được vô số giải thưởng, được xưng là thiên hậu không ai có thể thay thế trong giới ca sĩ, tuy nhiên Vân Thường lại biến mất đầy ly kì sau một lần sinh nhật. Fan hâm mộ của cô vì thế mà hoảng loạn không thôi, truyền thông cũng dùng chuyện này kiếm không ít lời, nhưng Vân Thường chính là biến mất, người đại diện, quản lý, người nhà cô đều sốt ruột muốn điên rồi, nhưng từ đầu đến cuối Vân Thường cũng chưa từng xuất hiện. Bởi vậy, tin đồn về sự biến mất ly kì của Vân Thường càng ngày càng nhiều, có người nói cô không còn hứng thú với giới ca sĩ nên tự mình đến một nơi bồng lai tiên cảnh, có người nói cô cùng người mình thích di cư sang nước ngoài, cũng có người nói sau khi hết thời Vân Thường liền tự sát, bất kể là tin đồn như thế nào, đều không được chứng thực, bởi vì Vân Thường thật sự cứ biến mất như vậy. Mà cả đời Vân Thường oanh oanh liệt liệt, cho dù cô rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, tên của cô mãi mãi được ghi vào sử sách.

Trên thực tế, Vân Thường xuyên không đến một quốc gia chưa từng xuất hiện trong lịch sử, trong bốn nước chia ba thiên hạ này, quốc gia mà cô xuyên không đến là Nam Quốc.

Dân chúng Nam Quốc thuần phác, quốc thái dân an, nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, mặc dù hoàng đế an tọa trên ngôi vị hoàng đế, nhưng cũng ngày ngày lo lắng, bởi vì trong triều đình không có thân tình, hắn ngày ngày lo nghĩ về Thái tử và tiểu đệ nhỏ nhất của mình Dạ Tiêu Thần. Mà trên dưới triều đình cũng chia ra thành phe Thái tử và phe Vương gia, mỗi bên là do Thái tử và Vương gia đứng đầu.

Cấm quân của Nam Quốc đều do cựu thần hai triều đại Thượng Quan Chính Minh tiếp quản, để củng cố cho thế lực của mình, Thái tử thỉnh cầu được lấy con gái lớn của Thượng Quan Chính Minh là Thượng Quan Linh Hương. Hoàng đế lo Thái Tử cùng cấu kết với Thượng Quan Chính Minh, nhưng lại không thể cự tuyệt. Vì thế Hoàng đế nghĩ ra một biện pháp, để con gái nhỏ của Thượng Quan Chính Minh là Thượng Quan Linh Vân gả cho Dạ Tiêu Thần làm chính phi. Bởi vì Thượng Quan Chính Minh có tiếng là yêu thương cả hai cô con gái này, tự nhiên sẽ phải cân nhắc, không dám tùy tiện thông đồng với Thái tử hay Vương gia.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, khi Thượng Quan Linh Vân gả đi được gần một năm, liền vùi thân vào trong một trận đại hỏa hoạn. Dạ Tiêu Thần vì thế mà bi thương không thôi, nghe nói Dạ Tiêu Thần rất yêu thương Thượng Quan Linh Vân, vì thế mấy tháng liền cũng không thượng triều. Hoàng đế cũng tỏ vẻ vô cùng thương xót, một lần yến hội trong hoàng cung, một quan viên uống say vô ý đề cập, trong nhà Thượng Quan Chính Minh còn một cô con gái nhỏ nữa, diện mạo quốc sắc thiên hương, có thể gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Hoàng đế nghe được tin này, để tỏ vẻ huynh đệ tình thâm, ban Thượng Quan Linh Xu cho Dạ Tiêu Thần.

Trước hôn lễ một ngày, Thượng Quan Chính Minh tìm mọi cách cự tuyệt, Hoàng đế cũng không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Thì ra trước kia có một đạo sĩ đã xem mệnh, Thượng Quan Linh Xu có mệnh gây ra họa mất nước, hơn nữa sống không quá mười tám tuổi.

Sau đại hôn, Dạ Tiêu Thần tựa hồ cũng không sủng ái Thượng Quan Linh Xu, chính xác một chút là hắn không sủng ái ai cả, tên của Vương phi vẫn lưu là Thượng Quan Linh Vân, Thượng Quan Linh Xu chẳng qua chỉ là ngũ phu nhân của Dạ Tiêu Thần mà thôi. Tuy rằng Dạ Tiêu Thần không gần nữ sắc, nhưng trên dưới triều đình đều tranh giành để đưa con gái nhà mình vào Vương phủ, hơn nữa mỗi người đều là kiểu người hung ác.

Vân Thường xuyên không đến đúng ngày Thượng Quan Linh Xu tròn mười tám tuổi, Thượng Quan Linh Xu bị phu nhân khác của Dạ Tiêu Thần cùng thị vệ cấu kết với nhau hãm hại, bị nhốt vào phòng chứa củi. Mà Dạ Tiêu Thần đem binh đi chống ngoại tặc, đã đến nửa năm không quay về Vương phủ.

Sau khi Vân Thường tiếp nhận sự thật mình đã xuyên không đến một đất nước xa lạ, rất nhanh liền nghĩ biện pháp để mình sống sao cho tốt, cô đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua đâu. Cô khéo léo hóa giải mối nguy của mình, mà lúc này, Dạ Tiêu Thần cũng đại thắng trở về.

Nhưng, Dạ Tiêu Thần còn mang về cô gái dung nhan xinh đẹp có phong tình Bách Hàm. Dạ Tiêu Thần sủng ái Bách Hàm đủ kiểu, bởi vậy cũng làm các phu nhân khác ghen tị không thôi, cuộc đấu đá giữa những người phụ nữ cũng bắt đầu triển khai.

Mà trên thực tế, trên đường trở về Dạ Tiêu Thần cũng bị ám sát, đó là sự cảnh cáo của Hoàng đế với hắn, công cao cái chủ (*).

(*) Công cao cái chủ (功高盖主): kẻ bề tôi có công lao hiển hách đến mức lấn át cả chủ quân, khiến người ở ngôi cao phải thấy lo lắng không yên, nghĩa giống với “công cao chấn chủ”.

Sau khi Dạ Tiêu Thần trở về, chuyện đầu tiên làm là gọi đại phu riêng tới, lại nghe được là trùng độc trong cơ thể Thượng Quan Linh Xu đã tiêu tan. Dạ Tiêu Thần bắt đầu hoài nghi thân phận của Vân Thường, tìm mọi cách thử, ví như trên cơ thể Thượng Quan Linh Xu có một vết bớt hình con bướm, ví như cố ý dẫn sai đường trong hoàng cung, nhưng tất cả những điều này đều bị Vân Thường hóa giải.

Trong lúc này, mấy vị phu nhân tranh đấu gay gắt, Bách Hàm cũng là một cô gái rất có tâm cơ, nhưng cho dù thật sự là lỗi của Bách Hàm, Dạ Tiêu Thần cũng cố ý nhắm một mắt mở một mắt. Mà Vân Thường cũng bị kéo vào trận tranh đấu này, mỗi vị phu nhân đều xuất ra những thủ đoạn của riêng mình.

Mà chỉ có đại phu nhân sinh ra con trai Dạ Dung Lăng của Dạ Tiêu Thần thì không, đại phu nhân thâm tàng bất lộ, lấy việc thờ phụng Phật ở lại Phật đường trong thời gian dài.

Bách Hàm nhờ vào sự sủng ái của Dạ Tiêu Thần nên càng ngày càng trở nên ngang ngươc kiêu ngạo. Đại phu nhân cố ý chuồn chuồn lướt nước nói với Bách Hàm trong Vương phủ này người thật sự không thể đắc tội chính là Thượng Quan Linh Xu, hơn nữa đều không phải vì thân phận của Thượng Quan Linh Xu. Bách Hàm tất nhiên không chịu tin, liền muốn thử nghiệm.

Mà lúc này, Bách Hàm thật không ngờ, đó là sự kết thúc cho số mệnh của mình.

Khi Dạ Tiêu Thần tự mình bưng rượu độc đến, Bách Hàm mới hiểu được, tất cả sự sủng ái hắn dành cho mình đều là giả. Từ lâu hắn đã biết Bách Hàm là gian tế từ đất nước khác, cho nên mới mang nàng ta về Vương phủ. Khó trách đêm đầu tiên, Dạ Tiêu Thần cố ý lấy cớ miệng vết thương bị toạc ra không ở lại viên phòng của nàng ta, đồng thời cũng lưu lại vết máu từ miệng vết thương vào khăn trải giường, khiến những nữ nhân chưa bao giờ được Dạ Tiêu Thần sủng ái hận Bách Hàm thấu xương, là hắn cố ý đẩy nàng ta đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Bách Hàm uống rượu độc xong liền hỏi Dạ Tiêu Thần: “Vì sao không tiếp tục đóng kịch? Đối với chàng ta vẫn còn chút giá trị lợi dụng mà.”

“Bởi vì, ngươi đụng vào điểm mấu chốt của ta.”

Rốt cuộc Bách Hàm uống hết chén rượu độc kia, thì ra, đại phu nhân mới là người hiểu được, nhiều nữ nhân như vậy, người Dạ Tiêu Thần thật sự yêu chẳng qua chỉ có mỗi Thượng Quan Linh Xu, chỉ có Thượng Quan Linh Xu mới có thể là điểm mấu chốt của hắn.

Nữ nhân trong Vương phủ ngày ngày nghĩ cách làm thế nào để chỉnh đối phương đến chết.

Mà trong triều đình, mâu thuẫn giữa Dạ Tiêu Thần và Thái tử càng ngày càng dữ dội, rốt cuộc, Dạ Tiêu Thần ra tay, bức Thái tử mưu phản.

Thái tử mưu phản, âm mưu thất bại, bị Hoàng đế giam giữ. Hoàng đế muốn nhân cơ hội này lật đổ Thượng Quan gia, Dạ Tiêu Thần lại cố sức ôm lấy gia tộc Thượng Quan, Hoàng đế khó hiểu bởi lời đồn là Dạ Tiêu Thần cũng không sủng ái Thượng Quan Linh Xu, Dạ Tiêu Thần lại tỏ ý với Hoàng đế là bởi vì Thượng Quan Linh Xu đã mang thai, đó là huyết thống hoàng tộc.

Bởi vậy, mỗi ngày Dạ Tiêu Thần nghĩ cách làm thế nào cho Thượng Quan Linh Xu mang thai để bảo vệ nàng.

Vân Thường dùng cơ thể của Thượng Quan Linh Xu, phát hiện Dạ Tiêu Thần thường đến điện năm đó Thượng Quan Linh Vân bị trận đại hỏa hoạn thiêu rụi. Mà ở một bữa tiệc lúc trước, Thượng Quan Linh Hương từng bảo cô phải đi điều tra nguyên nhân cái chết thực sự của Thượng Quan Linh Vân.

Vân Thường phát hiện phía dưới điện bị hỏa thiêu còn có một tầng hầm, bên trong có một cô gái khuôn mặt đã mưng mủ. Vân Thường kinh ngạc mãi, mà cô gái là người đã tiên đoán Thượng Quan Linh Xu sẽ chết sớm. Lúc ấy Dạ Tiêu Thần bị thương nhưng gấp gáp suốt đêm trở về, có lẽ là sợ hãi lời tiên đoán sẽ trở thành sự thật: Thượng Quan Linh Xu sống không quá mười tám tuổi.

Cô gái này có năng lực tiên đoán, trước sau lại không thể xem trước được tương lai của Vân Thường.

Đại phu nhân tính kế hãm hại Vân Thường, cho cô uống rượu độc, bởi vậy  chọc giận Dạ Tiêu Thần, bất cứ ai cũng không buông tha.

Mà sau khi hôn mê, Vân Thường thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ, một thiếu nữ tên là Thiên Thành gặp được một thiếu niên đang thổi sáo.

Thiếu nữ nói: “Ta tên Thiên Thành, ta phải đi khắp thiên sơn vạn thủy, tìm kiếm sự tự do mà ta muốn.”

Thiếu niên nói: “Ta tên Lưu Vân, vì tìm kiếm sự tự do của bản thân mình mà hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy).”

Thiên Thành và Lưu Vân yêu nhau, Lưu Vân thổi sáo, Thiên Thành nhảy múa, hai người là cặp đôi xứng với nhau nhất trên thế gian, cũng là cặp đôi đẹp nhất thế gian, giống như thần tiên quyến lữ.

Hai người đã hứa hẹn cả đời, vĩnh viễn ở bên nhau.

Thiên Thành là một thành viên của Bách Linh tộc, nàng kéo Lưu Vân đến tộc của nàng, đó là một thiên đường vui chơi, ở một nơi thế ngoại đào nguyên, không ai tìm đến được.

Hai người thành thân, trước sự chứng kiến của những người trong tộc. Buổi tối, hai người nắm lấy tay nhau: “Lưu Vân Thiên Thành, vĩnh kết đồng tâm.”

Nhưng, mười sáu năm trước, quốc sư của Tiên hoàng từng tiên đoán, quốc hữu tai tinh đi xuống phương Bắc. Mà phương Bắc của Nam Quốc là ở Bách Linh tộc, Bách Linh tộc là một tộc người bình thường, nhưng trong tộc sẽ xuất hiện một thần nữ, máu của thần nữ không giống với người khác, thần nữ có năng lực tiên đoán. Thần nữ tiên đoán Bách Linh tộc sắp có đại nạn, vì thế bảo Bách Linh tộc nhanh chóng trốn đi, quân đội mà Tiên hoàng phái đi diệt Bách Linh tộc không công mà về. Thần nữ sẽ sinh hạ con gái, mà con gái đầu tiên sẽ là thần nữ kế tiếp.

Năm Thiên Thành và Lưu Vân thành thân, hai người đã ước định cùng nhau chu du tứ phương, trải qua cuộc sống thuộc về chính mình.

Lưu Vân đưa Thiên Thành đến một sơn thôn nhỏ, chàng bảo nàng chờ chàng, sau khi chàng làm xong một chuyện liền cùng nàng đi khắp thiên sơn vạn thủy, hoàn thành giấc mộng của nàng.

Lưu Vân về hoàng cung, vì thời điểm đó Tiên hoàng bệnh tình nguy kịch. Thì ra, Lưu Vân là con trai út Dạ Tiêu Thần mà Tiên hoàng yêu thương nhất, hắn không không thích vương quyền, chỉ yêu tự do. Nhưng bệnh tình phụ thân nguy kịch, hắn không thể tiêu diêu tự tại ở bên ngoài. Tiên hoàng nói với Dạ Tiêu Thần, chuyện đời này Tiên hoàng sợ hãi nhất chính là không thể tiêu diệt Bách Linh tộc, nếu không ông chết không cam lòng.

Năm đó, đứa con trai được đương kim hoàng thượng yêu thương nhất Dạ Tiêu Thần mang theo thiên quân vạn mã đi tiêu diệt Bách Linh tộc sẽ làm đất nước bị diệt vong kia.

Thần nữ Trác Khê biết tộc của mình sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu diệt, liền đưa con gái lớn đến chỗ đồng tộc Trác Mỹ của mình, hi vọng có thể bảo vệ được con gái, vì Trác Mỹ được gả cho Thượng Quan Chính Minh. Bởi thế Thượng Quan Chính Minh có thêm một cô con gái là Thượng Quan Linh Vân.

Mà Trác Khê để con gái nhỏ Thiên Thành của mình ở lại tộc, hi vọng nàng có thể đồng sinh cộng tử cùng những người trong tộc.

Khi Trác Khê tìm thấy Thiên Thành, Thiên Thành còn đang chờ Lưu Vân đến đón mình, lại thấy mẫu thân đến.

Trác Khê trực tiếp cho Thiên Thành một bạt tai, sau đó kéo Thiên Thành đến một ngọn núi, nơi có thể thấy được toàn bộ cuộc sống của người dân Bách Linh tộc.

Nàng nhìn thấy, người đàn ông mình yêu đang mang theo thiên quân vạn mã, trong tay họ cầm đao kiếm, sát hại dân chúng thiện lương trong tộc.

Trong lúc đó, tiếng khóc, tiếng kêu, tất cả đều đan dệt vào với nhau, máu chảy thành sông.

Mà người đàn ông đứng ở đó chỉ huy “Giết cho ta” chính là người đàn ông cùng nàng hẹn ước “Thiên Thành Lưu Vân, vĩnh kết đồng tâm”.

Là nàng đưa hắn về Bách Linh tộc, là nàng nói cho hắn biết con đường dẫn vào tộc, là nàng hại chết những thành viên trong tộc.

Nàng không thể chấp nhận người đàn ông mình yêu tự tay giết hại những người đã chứng kiến hôn lễ của hai người.

Trác Khê bỏ lại Thiên Thành, tự mình đi giúp đỡ những người trong tộc, bà muốn dùng chính sinh mệnh của mình để bảo vệ Bách Linh tộc.

Thiên Thành nhìn thấy mẫu thân của mình bị những binh lính nọ vây quanh, tất cả kiếm của họ đều hướng về phía trái tim bà.

Nàng khóc, nàng kêu, bị Thương Quan Linh Vân đến ôm đi.

Thiên Thành tỉnh lại thì không chịu ăn cơm, không chịu ngủ. Vào lúc này Thượng Quan Linh Vân cũng phát hiện muội muội của mình đang mang thai, Bách Linh tộc đã diệt vong, nàng không muốn muội muội còn gặp phải điều bất trắc. Hơn nữa, Thượng Quan Linh Vân đã tính ra Thiên Thành sống không quá mười tám tuổi, cho nên nàng cho Thiên Thành dùng một loại độc, để Thiên Thành vĩnh viễn không nhớ lại được quá khứ này.

Mà đứa bé Thiên Thành sinh ra được Thượng Quan Linh Vân phái người đưa đến trấn nhỏ lúc trước Thiên Thành từng dừng chân, Lưu Vân ở đó chờ nàng. Lưu Vân đã từng nói sẽ mãi mãi chờ nàng, nhưng Thiên Thành chưa từng đến. Người được Thượng Quan Linh Vân phái đi nói với Lưu Vân, bảo hắn đừng nằm mơ nữa, người ta là tiểu thư của Thượng Quan gia, sao có thể coi trọng hắn.

Lưu Vân mang theo đứa bé rời đi, hắn mới hiểu được, thì ra Thiên Thành cũng thích quyền thế. Hắn trở lại triều đình, làm Cảnh Vương Dạ Tiêu Thần.

Trong đại hôn của Thái tử, Dạ Tiêu Thần vô cùng bất an, hắn sợ đó là Thiên Thành của hắn, nhưng sau khi gặp Thái tử phi Thượng Quan Linh Hương hắn mới mừng thầm.

Hắn lợi dụng sự đa nghi và cảm giác không an toàn về địa vị của hoàng đế để hoàng đế ban hôn, gả Thượng Quan Linh Vân cho hắn.

Nhưng đêm động phòng, hắn vén tấm khăn đỏ lên, mới phát hiện đó không phải là người hắn yêu, hắn xoay người rời đi.

Mà khoảnh khắc hắn xoay người rời đi, Thượng Quan Linh Vân mới hiểu được, thì ra người mà hắn muốn cũng không phải mình.

Lúc này Thượng Quan Linh Vân mới phát hiện, cho tới bây giờ người mà Dạ Tiêu Thần thích vẫn luôn là muội muội Thiên Thành của nàng, mà đứa bé kia chính là minh chứng rõ ràng nhất, nếu Dạ Tiêu Thần còn yêu thích thứ gì thì đó chính là đứa bé kia. Dạ Tiêu Thần luôn nói với bên ngoài đứa bé là được đại phu nhân sinh ra.

Vì thành toàn cho Dạ Tiêu Thần, cũng để bản thân mình thoát khỏi tai nạn năm đó, khi phu nhân khác vì ghen tị mà phóng hỏa, nàng trốn vào tầng hầm. Mà tất cả những chuyện này,  Dạ Tiêu Thần đều rất cảm kích.

Quả nhiên, Dạ Tiêu Thần chiếm được Thiên Thành. Nhưng Thiên Thành lại không hề nhớ Dạ Tiêu Thần, không hề nhớ Lưu Vân, nàng là một cô gái không hiểu gì, không biết gì.

Giấc mơ ngừng lại, thì ra đây mới là toàn bộ sự thật.

Vân Thường đột nhiên tỉnh lại, Dạ Tiêu Thần ôm chặt lấy cô, nếu cô không tỉnh lại, hắn sẽ đi cùng cô.

Mà Vân Thường cũng vô cùng mông lung, hiện tại rốt cuộc cô là Vân Thường đến từ thế kỉ hai mốt hay là Thiên Thành mà Lưu Vân yêu?

Lúc này đáp án có lời giải, Vân Thường cũng không thể chấp nhận Dạ Tiêu Thần như vậy, cho dù là nhân danh tình yêu.

Kẻ thù bên ngoài xâm lấn, Dạ Tiêu Thần bất đắc dĩ mang theo trợ thủ đắc lực của mình là Chu tướng quân đến biên cương chống giặc.

Nhưng, Dạ Tiêu Thần vừa đi, triều đình liền có biến.

Thì ra, Thái tử chẳng qua là cố ý giả vờ như bị thương nặng, hắn đang tìm cơ hội để tìm ra được tử huyệt của Dạ Tiêu Thần, mà hắn cũng đã âm thầm liên hệ với không ít đại thần trong triều. Dạ Tiêu Thần rời đi chính là cơ hội tốt nhất của hắn.

Thái tử mưu phản, soán ngôi vị, cũng nói ra bí mật là đương kim hoàng đế chẳng qua cũng là lập mưu để soán ngôi, khi đó người mà Tiên hoàng truyền ngôi cho chính là Dạ Tiêu Thần.

Thái tử mang Vân Thường đi, bởi vì hắn đã biết, Vân Thường là tử huyệt của Dạ Tiêu Thần. Mà tất cả gia quyến của Dạ Tiêu Thần đều bị giam lại.

Chỉ có Thượng Quan Linh Vân biết được kết cục của tất cả, không ai chiến thắng, Nam Quốc nhất định sẽ diệt vong, không ai thay đổi được số mệnh lịch sử.

Thượng Quan Linh Hương chăm sóc hai muội muội rất tốt, hơn nữa nàng vẫn khuyên Thái tử không nên làm vậy, nhưng Thái tử nhất định phải có được ngôi vị hoàng đế.

Thái tử phái người đi mời Dạ Tiêu Thần trở về, bởi vì như thế này, tất cả binh quyền đều rơi vào trong tay Chu tướng quân. Thái tử sớm đã hợp mưu với Chu tướng quân, chỉ cần Chu tướng quân nắm được binh quyền, Thái tử liền thật sự trở thành chủ nhân đất nước.

Dạ Tiêu Thần bất đắc dĩ, bị Thái tử dùng tính mạng của Vân Thường bức trở về.

Nhưng Dạ Tiêu Thần vừa đi, Chu tướng quân liền không hề nghênh chiến, hắn trực tiếp mở rộng cửa thành. Thì ra Chu tướng quân giả vờ cùng Thái tử hợp mưu, trên thực tế hắn là gian tế của Bắc Quốc, để tiêu diệt Nam Quốc mà tìm cách nhận được sự tín nhiệm của Dạ Tiêu Thần, chậm rãi tìm cơ hội.

Quân Bắc Quốc một đường đánh giết, trực tiếp lật đổ triều đình.

Khắp nơi đều máu chảy thành sông, vào giây phút này, Nam Quốc hoàn toàn bị hủy diệt.

Thái tử không thể tin được, hắn không có mệnh làm hoàng đế.

Thượng Quan Linh Hương hỏi thái tử: “Chàng muốn giang sơn hay muốn ta?”

“Ta vừa muốn nàng cũng vừa muốn giang sơn.”

Thượng Quan Linh Hương nở nụ cười, nước mắt chảy ra: “Chàng vẫn u mê không tỉnh ngộ như vậy.”

Nàng nghĩ, nếu để Dạ Tiêu Thần lựa chọn, hắn nhất định sẽ lựa chọn Thiên Thành, Thiên Thành mãi mãi là sự lựa chọn đầu tiên của hắn.

Thượng Quan Linh Hương tự sát, Thái tử ôm lấy thi thể nàng, đi đến ngôi vị hoàng đế cao nhất kia. Khi hắn đến đó, Chu tướng quân bắn một mũi tên xuyên qua trái tim hắn, Thái tử cười, ít nhất, cuối cùng hắn cũng ngồi được lên vị trí này.

Dạ Tiêu Thần tìm Vân Thường, lại thế nào cũng tìm không ra, mà Thượng Quan Linh Vân cũng biết sinh mệnh của mình chỉ còn trong một sớm một chiều.

Dạ Tiêu Thần ôm Thượng Quan Linh Vân, nàng vuốt gương mặt hắn. Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, khi hắn vén tấm khăn đỏ lên, trái tim một nữ nhân không còn là của nàng.

Thượng Quan Linh Vân tạm thời dùng năng lực của mình, nói với Dạ Tiêu Thần chỗ của Thiên Thành.

Dạ Tiêu Thần đi tìm Vân Thường, hắn nhất định phải đến chỗ cô.

Mà Vân Thường lại đang ở trong một căn phòng tối tăm, cô vuốt bụng mình, trong tay cầm một viên thuốc. Tỉ tỉ Thượng Quan Linh Hương trước khi đi giao cho cô viên thuốc này, uống viên thuốc này vào, cô sẽ quên tất cả, sau đó cùng Dạ Tiêu Thần trải qua một cuộc sống hạnh phúc.

Thượng Quan Linh Hương nói, khi một nam nhân đối mặt với cám dỗ của vương quyền còn có thể lựa chọn muội không lay động, thì thù hận lớn mấy cũng chỉ là phù vân.

Vân Thường cầm viên thuốc, lại lựa chọn vứt đi, cô tự nói với mình, cô không phải Thiên Thành, cô là Vân Thường, cô càng biết là cho dù cô mất đi đoạn kí ức kia, cô cũng không phải Thiên Thành.

Cho dù, Thiên Thành chính là bản thân cô.

Dạ Tiêu Thần tìm được Vân Thường, mang theo con trai của mình chạy trốn. Trước khi chết Thượng Quan Linh Vân nói với Dạ Tiêu Thần, hiện tại Thiên Thành đã quên tất cả, hắn đã hứa với nàng, đời này hắn không thể phụ lòng Thiên Thành.

Dạ Tiêu Thần nghĩ Vân Thường đã mất trí nhớ, mang theo cô và con trai mình cùng nhau trốn đi. Bởi vì Hoàng đế Bắc Quốc đã truyền khẩu dụ, tìm được Dạ Tiêu Thần, giết chết không tha.

Nhưng hai người vẫn bị Chu tướng quân tìm được.

Dạ Tiêu Thần nhìn Chu tướng quân: “Thả họ ra, ta đi theo ngươi.”

Nhưng, Chu tướng quân giết chết người trong tiểu đội hắn mang theo rồi quỳ xuống trước mặt Dạ Tiêu Thần: “Vương gia, người vĩnh viễn là người mà thần kính nể nhất, cho dù chúng ta phải gánh vác những trách nhiệm khác nhau. Mọi người đi đi!”

Dạ Tiêu Thần mang theo Vân Thường và con trai chạy càng ngày càng xa.

Mà Chu tướng quân trở về phục mệnh, Dạ Tiêu Thần cùng phu nhân và con trai chôn thân vào biển lửa, từ nay về sau, không có Nam Quốc, không có Dạ Tiêu Thần, cũng không có câu chuyện về bọn họ nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc