TÂM CHIẾU BẤT HUYÊN (LÒNG HIỂU KHÔNG HUYÊN)

Một năm này xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi ngày Nghê Vân Huyên sẽ tham gia đủ loại hoạt động, cô thực sự có một vị trí ổn định ở thị trường trong nước.

Mà ngày này, Nghê Vân Huyên tham dự một hôn lễ, ngôi sao điện ảnh trong nước Tôn Điềm kết hôn với thương nhân Tả Bình Lăng, giới truyền thông đưa tin ngập trời, mà Tôn Điềm cũng là một ngôi sao dựa vào diễn xuất của bản thân mà nhận được sự công nhận, nhân khí chưa từng hạ xuống, tuy rằng không có sự bùng nổ về mức độ nổi tiếng, nhưng cũng không phải người mà những ngôi sao bình thường có thể cùng so sánh được.

Nghê Vân Huyên là khách mời, cô cũng từ chối một vài lời mời khác để đến lễ cưới của Tôn Điềm.

Hôn lễ rất xa hoa, Tả Bình Lăng cũng bỏ ra không ít.

Khi Nghê Vân Huyên tới, cô được người ta mời vào phòng trang điểm của Tôn Điềm, Tôn Điềm bảo tất cả mọi người ra ngoài rồi bảo Nghê Vân Huyên ngồi xuống.

“Chúc mừng cô. Tân hôn hạnh phúc.” Cô lãnh đạm mở miệng, ánh mắt không vui không buồn.

Tôn Điềm đánh giá cô từ đầu tới chân: “Nghê Vân Huyên, cô không phải người xinh đẹp nhất trong giới giải trí, cũng không phải người diễn xuất tốt nhất, cho nên, tôi vẫn luôn xem thường cô, nhờ đâu mà cô đạt được thành công thì trong lòng chúng ta đều biết rõ. Nhưng đến bây giờ, tôi lại rất ghen tị với cô.”

Cô chỉ cười không nói, chẳng mảy may cảm thấy kì quái chút nào.

Tôn Điềm uống một hớp rượu vang, “Cô cũng thật nhẫn tâm, anh ta bị tai nạn, cô cũng không đi thăm.”

Ánh mắt cô vẫn lạnh nhạt: “Cô đi thăm là được, anh ấy thế nào?”

“Vẫn chưa chết.”

“Vậy không phải rất tốt sao? Hơn nữa tôi cũng không phải bác sĩ, tôi đi cũng vô dụng.”

Tôn Điềm lắc đầu: “Được rồi, chúng ta không nhắc tới anh ta nữa. Chúng ta vốn là hai đối thủ cạnh tranh, nhưng tới hôm nay, người tôi muốn tán gẫu cùng lại là cô. Thật sự rất muốn tán gẫu với cô, cùng cô nói một hồi đấy.”

“Hiện tại tôi sẽ ngồi yên ở đây, chăm chú lắng nghe.”

“Tôi thật sự không ngờ cô có thể trở mình được.”

“Thế giới này, tất cả đều có thể.”

“Cô nên biết, tất cả những hình ảnh đó đều là từ tay tôi mà ra, tôi rất ghen tị với cô, dựa vào đâu mà cô lại đạt được thành công chứ. Dựa vào đâu mà chỉ cần một câu của cô tôi phải đi đóng vai phụ, tôi không phục, cho nên muốn cô phải trả giá.”

“Đến giờ phút này cũng không có đúng hay sai, thậm chí tôi còn phải cảm ơn cô nữa, cô đã dạy tôi phải trưởng thành như thế nào.”

“Tôi không muốn chèn ép cô quá, tôi chỉ muốn cho cô một bài học, tôi nghĩ anh ta sẽ ra tay tương trợ.”

Nghê Vân Huyên chỉ cười cười: “Đều trôi qua rồi, cũng không cần nói ra làm gì, hiện tại cô kết hôn rồi, mà tôi cũng có sự nghiệp của riêng mình, thế này cũng rất tốt.”

Tôn Điềm lắc đầu: “Cô có biết để có được hôn lễ này tôi đã phải cố gắng trả giá bao nhiêu không? Thời thời khắc khắc tôi phải ghi nhớ sở thích của Tả Bình Lăng, nghiên cứu xem khi nào anh ấy vui, khi nào anh ấy giận, sau đó làm anh ấy không thể rời xa tôi. Vì để được gia đình anh ấy chấp nhận, tôi phải thẽ thọt khúm núm, nhưng họ vẫn không thích xuất thân của tôi. Mà tôi thì phải học cách chịu đựng, hiện tại, tôi là dựa vào đứa bé trong bụng mà có được hôn lễ này, bởi vì họ nghe nói nó là con trai, cô xem, hiện thực chính là như vậy.”

Cảm xúc của Nghê Vân Huyên cũng không quá biến đổi: “Đường là tự mình chọn, vậy phải tự mình tiếp nhận những điều không thấy trước được ở cuối con đường.”

Tôn Điềm nhắm mắt, hơi thở dài: “Tôi biết chúng ta không thể trở thành bạn, cũng không hi vọng xa vời quá. Nhưng hôm nay tôi hi vọng cô đến, chính là muốn hỏi cô một chuyện.”

“Được, tôi nhất định sẽ trả lời thành thật.”

“Rốt cuộc cô và Lục Tử Chiếu là quan hệ gì?”

“Chính là loại quan hệ mà cô nghĩ.”

“Tôi không nói là hiện tại, ý tôi là quá khứ, rất nhiều rất nhiều năm về trước ấy.”

Nghê Vân Huyên nhìn khách khứa đều mượn cơ hội này để nói vài lời nịnh nọt, nhìn thấy không ít nghệ sĩ trong công ty bắt chuyện với những người có thế lực trên thương trường. Cô một mình đứng một góc, giống như chỉ vậy là có thể nhìn thấy trăm hình thái của cuộc đời.

Bên này Kỷ Thiệu Quân mang theo Mạnh Tư Nghiên bụng đã to đến, tay anh đỡ cô, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà cô lại ghét bỏ anh như vậy bó tay bó chân mình, cho nên hai người lại tranh cãi vì một chuyện vụn vặt.

Tả Bình Lăng đang tiếp đón khách khứa, một ngôi sao nữ nào đó cố tình sát vào người anh ta, anh ta nhíu mày, lùi về sau, không có chút hứng thú nào với sự quyến rũ từ người khác.

Tình yêu, thật sự tồn tại sao?

Chỉ cần bạn tin tưởng, nó sẽ tồn tại.

Nghê Vân Huyên nhìn mọi người, tự mình đi từ cửa sau ra ngoài.

Cô đi trên đường, dòng người trên đường đều vội vã, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước không chú ý đến xung quanh. Có lẽ họ là những người trí thức đang về nhà sau khi mới tăng ca xong, hoặc cũng có thể là đi làm chuyện quan trọng gì đó, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, mỗi người đều là nhân vật chính trong bộ phim cuộc đời mình.

Cô tiếp tục đi, đi không có phương hướng, đi tùy ý.

Trong quán nhỏ, người chờ cơm tới đã ngồi đầy.

Trong cửa hàng thời trang, người ta tụm năm tụm ba chọn quần áo.

Trong siêu thị, mọi người đang lựa chọn những nhu yếu phẩm cho mình.

Thành phố này, mỗi ngày đều diễn ra những câu chuyện khác nhau.

Cô nhìn thấy một vài poster quảng cáo cho <Lòng hiểu không tuyên> trên xe buýt, giới thiệu tóm tắt rất đơn giản: một câu chuyện cho bạn thấy rõ câu đố và đáp án.

Mà ở trạm xe cũng có không ít poster.

Đúng vậy, <Lòng hiểu không huyên> đã được khởi chiếu, hơn nữa chiếu mà không có hoạt động tuyên truyền gì, cũng không phải trong dịp lễ gì, nhưng trên phố phường đều có thể thấy poster của cô, đơn thuần, tốt đẹp, mất mát, cuối cùng thành công.

Rất nhiều người vẫn chưa kì vọng gì về bộ phim điện ảnh này, chỉ cho rằng đó là một bộ phim kể lại câu chuyện về một ngôi sao nữ trải qua đủ chuyện trong giới giải trí sau đó đạt được thành công, nhưng những bài đăng của những người đã xem xong phim đều bày tỏ rằng đây là một bộ phim không xem hết thì sẽ tiếc nuối, càng làm cho người ta ngạc nhiên là những người đã xem xong bộ phim đều lòng hiểu không tuyên mà không tiết lộ về kết cục của bộ phim, đều nói đây là một bộ phim xem thì sẽ hiểu.

Vì thế càng ngày càng nhiều người đi vào rạp chiếu phim.

Tuần đầu tiên phim được chiếu, doanh thu bình thường, nhưng ở tuần thứ hai, doanh thu phòng vé lại lập tức tăng vọt, sau đó rạp chiếu phải tăng thêm suất chiếu, thậm chí có người còn nói đã xem phim mấy lần rồi, hơn nữa mỗi lần đều có thể làm mình cảm động, cũng bày tỏ rằng đây là bộ phim điện ảnh hay nhất họ đã từng xem, mà nó cũng phản ánh về cuộc sống nữa.

Nghê Vân Huyên đến một rạp chiếu phim, cô ngồi trong một góc, đeo khẩu trang, những người đang xếp hàng này đều đến xem <Lòng hiểu không tuyên>.

Cô cũng muốn xem toàn bộ câu chuyện này, xem toàn bộ những gì mà mình đã diễn, xem câu chuyện <Lòng hiểu không tuyên>.

Bình luận

Truyện đang đọc