[TẦM CÔNG KÝ] LƯƠNG THÊ HIỀN PHỤ

Sáng hôm sau.

Chương Sở Kha bế bé Thiên Bảo sang nhà ông bà Lý nhờ ông bà trông giúp, còn mình thì bắt xe đến biệt thự Tần gia làm việc, mặc dù cậu và anh đã bắt đầu tìm hiểu nhau, nhưng dù sao cậu cũng phải tự mình cố gắng để trả tiền viện phí lại cho anh, không thể để người ta nghĩ cậu lợi đang dụng anh được.

Lúc đi tới cửa biệt thự Tần gia, cậu nhìn thấy có người đã đứng ở bên ngoài chờ sẵn, thấy cậu đi tới, người kia cúi đầu chào cậu một cái, giơ một tay hướng vào trong nhà mời cậu đi vào.

Chương Sở Kha mỉm cười gật đầu một cái, sau đó đi theo người kia vào trong.

Cậu được dẫn vào đại sảnh, bác quản gia lần trước đang đứng ở bên trong mỉm cười nhìn cậu, cậu vội vàng cúi đầu chào hỏi một cái.

Quản gia hài lòng gật đầu chào lại cậu, sáng sớm hôm nay trước khi rời khỏi nhà, cậu chủ đã phân phó chuyện của cậu với ông, thầm nghĩ cậu trai trẻ kia hành động thật nhanh, mới chỉ gần một tháng đã câu được cậu chủ rồi, thủ đoạn quả nhiên không thể xem thường, cho nên khi đứng đón cậu, trong lòng ông cũng ít nhiều mang tâm thế chiến đấu, phải biết lòng người khó đoán, ai biết được trước đây cậu tỏ ra ngoan hiền có phải là con người thật của cậu hay không.

Nhưng khi cậu bước vào, ông thấy cậu vẫn là bộ dáng nhu thuận trước kia, ánh mắt cũng rất sạch sẽ, không có vẻ ỷ sủng sinh kiêu như ông nghĩ, vì vậy trong lòng cũng thả lỏng được đôi chút, xem ra cậu không phải thuộc loại người ham giàu mà bán thân, thế nhưng vẫn phải quan sát thêm mới được.

“Cậu Chương, cậu chủ đã phân phó tôi hướng dẫn công việc cho cậu, vẫn là công việc trước đây, nhưng cậu chỉ cần tỉa lá tưới nước là được, còn xới đất bón phân thì đã có người khác làm rồi.”

Chương Sở Kha nghe xong có chút bất ngờ, “Vậy sao được, đó là những việc con phải làm mà?”

Quản gia nghe xong càng thêm hài lòng, mỉm cười nói với cậu: “Không sao cả, cậu chủ nói cậu chỉ cần làm những việc như vậy thôi, nếu có rãnh thì trò chuyện với ông Tần, ông ấy sẽ rất vui.”

Trò chuyện với ông Tần, là ông nội của anh sao? Anh đã nói chuyện của hai người cho ông biết hay chưa?

Cậu biết người của thế giới này vẫn chưa chấp nhận nam nam yêu nhau cho lắm, đặc biệt là người già, liệu ông nội Tần có chấp nhận cậu hay không?

Thấy cậu lộ ra vẻ mặt lo lắng, quản gia liền bật cười an ủi: “Cứ làm đúng bổn phận của mình là được, ông cụ cũng không phải người không hiểu lý lẽ.”

Cậu gật đầu “Dạ” một tiếng, sau đó đi theo quản gia nhận công việc.

Bởi vì không phải xới đất và bón phân, cho nên cậu làm xong rất nhanh, lại nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, quản gia nói anh muốn cậu trò chuyện với ông nội, nhưng bây giờ cậu lại không biết làm thế nào để tới chỗ ông cụ được.

Đang lúc cậu vẫn còn rồi rắm thì ông cụ Tần đã đến trước mặt cậu, mở miệng nói: “Xong rồi à?”

Cậu giật mình quay sang cúi đầu chào ông một tiếng, “Ông Tần.”

“Ừm. Thời gian vẫn còn sớm, tới đây đánh với ông một ván đi.”

Chương Sở Kha ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn cờ, ra được vài nước, ông cụ Tần liền biết cậu có tay nghề, vì vậy cũng nghiêm túc mà đánh.

Được một lúc, ông hỏi: “Lúc trước hình như con cũng vào nhà ông làm một thời gian, nghe nói là do thằng Lâm đuổi, hai đứa có hiểu lầm gì sao?”

“Trước kia con và anh Tần có chút hiểu lầm, bây giờ đã giải thích rõ rồi ạ.” Cậu đáp.

Ông cụ gật đầu, đi tiếp một nước cờ, rồi tiếp tục hỏi: “Quản gia nói con đã có con, còn trẻ như vậy đã làm ba rồi sao? Con và vợ trước có còn liên lạc không?”

Nghe ông hỏi vậy làm cậu có chút bất ngờ, ông cụ không hài lòng vì cậu đã có con sao?

“Con vẫn chưa kết hôn, thời gian này con cũng không có liên hệ với mẹ của đứa nhỏ.” Cậu thành thật trả lời. Tính ra cậu cũng không có nói dối, quả thật nguyên chủ vẫn chưa kết hôn, hơn nữa từ khi cậu đến đây tới giờ, mẹ của bé Thiên Bảo cũng chưa từng xuất hiện.

“Vậy à…” Ngừng một chút, ông cụ nói tiếp, “Thằng Lâm cũng từng đổ vỡ một lần, cũng có một đứa con trai, hoàn cảnh của hai đứa khá giống nhau, về sau sống chúng nên thông cảm cho nhau nhiều hơn.”

Chương Sở Kha bị câu nói của ông dọa đánh rơi luôn viên cờ, đưa mắt nhìn ông, “Con…” 

“Ai, ông biết chuyện của hai đứa rồi, cũng không có ý cấm cản, chỉ là con biết đó, thằng Lâm là quân nhân, không mấy khi có mặt ở nhà, nếu con chấp nhận đến với nó, cũng nên thấu hiểu cho nó một chút, có biết không?”

Nghe ông nói không có cấm cản cậu và anh quen nhau, trong lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, mỉm cười nói với ông, “Con hiểu tính chất công việc của anh ấy, con sẽ không khiến anh ấy phải bận tâm đâu ạ.”

Ông cụ hài lòng gật đầu, hai người lại tiếp tục vừa hàn huyên vừa đánh cờ, khoảng một tiếng sau, ông cụ có vẻ đã mệt mỏi, cậu liền đỡ ông cụ về phòng nghỉ ngơi, sau đó thu dọn đồ đạc của mình rồi trở về chung cư.

Tới nhà ông bà Lý bế bé Thiên Bảo về nhà, vừa mới mở cửa đi vào trong, cậu đã nhận được video call của Tần Dữ Hào.

Cậu bấm nhận cuộc gọi, gương mặt của anh liền hiện lên, lúc này, chắc anh đang ở trong quân khi, trên người còn mặc quân trang, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh mặc quân trang, đúng thật là rất oai phong, nét mặt nghiêm nghị giống như đang huấn luyện binh lính vậy.

Không hiểu sao nhìn anh như vậy, tim cậu lại đập rất nhanh, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ.

“Vừa gặp anh đã cười tươi như vậy rồi, nhớ anh sao?”

Cậu nghe vậy hai má liền nóng lên, nhưng vẫn dối lòng lắc đầu, “Không có.”

Nói xong lại đưa mắt nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn vào màn hình.

Anh trầm thấp cười một tiếng, sau đó nói: “Anh bận việc ở quân khu, có lẽ một tuần nữa mới có thể trở về, trong thời gian này em đến trò chuyện với ông nội nhiều một chút, ông cụ chỉ có một mình, rất cần người trò chuyện.”

“Dạ.” Cậu nhu thuận gật đầu đáp một tiếng, bé Thiên Bảo ở bên cạnh đột nhiên chen đầu vào, thấy Tần Dữ Hào liền cười toe toét gọi, “Chú Lâm.”

Tần Dữ Hào gật đầu với bé mốt cái, lên tiếng căn dặn, “Ở nhà phải ngoan, nghe lời ba Kha, ba… chú về sẽ có quà cho con.”

“Dạ, Thiên Bảo luôn là bé ngoan mà.”

Chương Sở Kha ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, cách hai người nói chuyện sao còn giống cha con hơn cả cậu và đứa nhỏ nữa vậy, đặc biệt là cái giọng điệu khi anh căn dặn đứa nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống một người chỉ mới gặp mấy lần.

Mặc kệ là như thế nào, miễn sao anh không bài xích đứa nhỏ thì cậu an tâm rồi, hơn nữa anh lại còn quan tâm đứa nhỏ như vậy, về sau cậu cũng không cần lo lắng chuyện ba dượng và con riêng nữa.

Cậu cũng phải tìm thời gian gặp mặt con trai của anh mới được, hiểu nhau nhiều một chút, về sau cũng sẽ dễ sống chung hơn.

Nói chuyện một hồi, anh cúp máy, cậu cũng đi vào trong làm chút đồ ăn cho hai cha con. Bé Thiên Bảo nhìn cậu đi vào bếp, đột nhiên sực nhớ ra cái gì đó, chạy theo hỏi cậu, “Ba ơi, ba có muốn sống chung với chú Lâm không?”

Bước chân của cậu dừng lại, quay người lại nhìn đứa nhỏ, “Tại sao con lại hỏi vậy?”

Bé con nghiêng đầu chớp chớp mắt nói: “Chú Lâm nói với con muốn con và ba đến sống cùng chú ấy đó.”

“Anh ấy nói vậy sao?” Cậu trầm ngâm một lúc rồi hỏi đứa nhỏ, “Con có thích chú Lâm không?”

Đứa nhỏ gật đầu, “Thích, muốn chú ấy làm ba của con.”

Chương Sở Kha ngạc nhiên khi đứa nhỏ nói dứt khoác như vậy, cậu còn tưởng rằng con trai sẽ có chút không vui, nhưng xem ra cậu nghĩ nhiều rồi.

Cậu mỉm cười xoa đầu bé con, “Vậy được rồi, khi nào chú Lâm trở về chúng ta lại nói tiếp, có được không?”

“Dạ.” Bé Thiên Bảo gật đầu một cái rồi chạy ra phòng khách chơi.

Cậu xoay người lại lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, khóe miệng cứ cong lên không cách nào hạ xuống được.

Ở chung sao? Cũng không tệ lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc