[TẦM CÔNG KÝ] LƯƠNG THÊ HIỀN PHỤ

Tần Dữ Phong ngẩng đầu lên nhìn người kia, đột nhiên hai mắt cậu ta mở lớn, đôi môi mấp máy không nói nên lời.

“Tại sao?” 

Hạ Lương không cách nào tin vào những gì mắt mình thấy, tai mình nghe, lúc này, trong mắt của anh tràn ngập vẻ thất vọng, hai chân không tự chủ bước lùi ra sau.

Tần Dữ Phong vội vàng đi chơi lôi kéo tay anh, nhưng lại đi tránh sang một bên, bàn tay của Tần Dữ Phong liền dừng ở trên không trung.

Cậu ta đau đớn nhắm chặt hai mắt, trong tim như bị bóp nát, máu chảy không ngừng.

“Em xin lỗi, là em gạt anh chuyện em không phải là phàm nhân, nhưng mà em không phải là yêu quái, em là…”

Tần Dữ Phong chưa kịp nói hết câu, Hạ Lương đã đưa tay ngăn cản, anh nói: “Không phải đâu, anh không trách em chuyện đó.”

“Vậy thì vì cái gì? “ Tần Dữ Phong tiến lên, đưa ánh mắt đau khổ nhìn về phía Hạ Lương.

Sau đó như biết được cái gì đó, cậu ta mới gấp gáp nói: “Có phải là vì chuyện của anh Chương và Thiên Ân không? Không, không sao đâu, đứa nhỏ đã được sinh ra bình an, cho dù sức khỏe của nó không tốt đi nữa, với nền y học tiến bộ như bây giờ, chắc chắn sẽ khỏi thôi…”

“Đủ rồi!” Hạ Lương quát lớn.

Lúc nãy anh đến khu dân cư tìm Tần Dữ Phong, không ngờ đúng lúc thấy cậu bước lên một chiếc xe, nhìn bảng số thì biết là xe của anh hai Tần, vốn dĩ hai người đi chung cũng không có việc gì, nhưng không hiểu sao trong lòng anh có một loại dự cảm không yên, vi vậy liền lái xe đi theo sau hai người.

Anh tìm một nơi ở gần chỗ của hai người nghe lén, vốn dĩ anh cũng không định tới gần như vậy, bởi vì chắc chắn sẽ bị anh hai Tần bắt gặp, nhưng trên đường đi, anh bám theo phía sau, với một quân nhân có độ cảnh giác cao như anh hai Tần không thể nào không nhận ra, nếu anh ấy đã không nói gì, thì có lẽ đã ngầm cho phép anh theo dõi.

Nhưng thật không ngờ, lại để anh nghe được một bí mật kinh khủng như vậy.

Anh khó tin nhìn về phía Tần Dữ Phong, trong mắt đều là sự chất vấn, lại nghe câu nói vừa rồi của cậu, trong lòng anh càng thêm hụt hẫng.

Lúc này Tần Dữ Phong đã hoảng hốt cùng cực, bắt lấy cổ tay của Hạ Lương, nghẹn ngào nói, “Em không cố ý, em chỉ không muốn rời xa anh rời xa ba mẹ, em không ngờ lại liên lụy tới đứa nhỏ, nếu như biết sẽ xảy ra chuyện này, em sẽ không làm vậy.”

Hạ Lương nhìn người trước mặt một hồi, sau đó tàn nhẫn gỡ tay cậu ra, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, anh nghĩ chúng ta cần một thời gian để bình tĩnh trở lại.”

Nói xong anh liền quay đầu rời đi, không thèm nhìn thiếu niên một cái.

Tần Dữ Phong nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim rất đau rất đau.

Cậu đã làm sai rồi sao?

__

Từ sau cuộc gặp mặt lần đó đến nay đã được hơn một tháng, Hạ Lương không hề liên lạc với Tần Dữ Phong nữa, còn cậu ta thì lại có gọi điện thoại cho anh mấy lần, nhưng anh đều không bắt máy.

Trong suốt một tháng này, anh đều ở lại phòng nghiên cứu của bệnh viện để nghiên cứu bệnh án của bé Thiên Ân, tinh thần của anh gần như đều đặt vào cái này, trông dáng vẻ rất điên cuồng.

Chuyện này Tần gia cũng biết, ba mẹ Tần nhiều lần tới khuyên nhủ nhưng cũng không có ích gì, con trai nhỏ lại không thường xuyên về nhà, toàn là hai ông bà tự thân tới thăm, trông dáng vẻ của hai đứa nhỏ này người có mắt đều nhìn ra được chắc chắn đã xảy ra vấn đề rồi.

Hai ông bà cũng già rồi, lo không được nhiều chuyện, chỉ có thể khuyên nhủ vài câu, dù sao mấy đứa nhỏ cũng đã lớn, nên chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.

Hôm nay, bé Thiên Ân đột nhiên phát sốt, Tần Dữ Hào và Chương Sở Kha gấp gáp đưa bé vào bệnh viện, lúc này Chương Sở Kha đã bị dọa đến mặt mày trắng bệch, cả người run rẫy dựa vào trong lòng ngực của chồng mình.

Một lúc lâu sau, Hạ Lương đi ra khỏi phòng bệnh nhi, tháo khẩu trang xuống đi tới trước mặt đôi bố trẻ, anh nói: “Đã không sao rồi, cho đứa nhỏ nằm ở đây theo dõi vài ngày là được.”

Chương Sở Kha gật gật đầu nói: “Cám ơn bác sĩ.”

Tần Dữ Hào khẽ gật đầu với Hạ Lương một cái, lại đưa tay ôm lấy vai vợ mình, nhẹ giọng nói: “Em vào trong với con đi, anh và bác sĩ Hạ có chuyện muốn nói.

Chương Sở Kha gật đầu, sau đó đi vào trong phòng bệnh.

Tần Dữ Hào lại đi theo Hạ Lương vào trong phòng làm việc của anh.

Ở bên trong phòng bệnh, nhìn con trai nhắm nghiền mắt nằm trên giường bệnh, trong lòng Chương Sở Kha vô cùng đau lòng, hận không thể tự mình chịu thay bệnh tật cho con trai.

Ngồi được một lúc, cửa phòng bệnh lại mở ra, Chương Sở Kha quay đầu lại nhìn, thấy người đi vào là ai thì gượng cười một cái, cậu nói: “Chú ba tới thăm đứa nhỏ sao?”

Tần Dữ Phong gật đầu, một tháng này trông cậu ta thật tồi tệ, dưới cằm mọc một ít râu xanh lổm chổm, rất khó tưởng tượng ra bộ dáng thiếu niên hăng hái của trước kia.

Chương Sở Kha nhìn thấy cậu ta có vẻ không ổn, nhưng cũng không nói gì thêm.

Tần Dữ Phong đi lại gần giường bệnh nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên trông rất ghê sợ.

Một lúc sau, cậu ta mới mở miệng nói: “Lúc nãy tôi gặp anh hai ở bên ngoài, anh ấy nhờ tôi gọi anh sang đó để bàn về bệnh trạng của Thiên Ân.”

Nghe nói là bàn về bệnh tình của con trai, Chương Sở Kha lập tức gật đầu đi ngay, trước khi đi còn nhờ cậy Tần Dữ Phong trông con giúp.

Chương Sở Kha rời đi, trong phòng bệnh còn mình Tần Dữ Phong và đứa nhỏ. Tần Dữ Phong nhìn chằm chằm đứa nhỏ một lúc lâu, sau đó giơ tay lên, điểm một ngón tay lên trên trán đứa nhỏ, một luồng sáng trắng bao trùm lấy hai người.

__

Ở bên này, Tần Dữ Hào thấy Chương Sở Kha đi tới đây thì có hơi ngạc nhiên, sau khi hỏi ra là do Tần Dữ Phong kêu cậu tới đây thì Tần Dữ Hào và Hạ Lương liền lập tức chạy về phòng bệnh nhi.

Mở cửa ra, trong phòng chỉ còn một mình đứa nhỏ, ngoài ra không thấy ai nữa, mà bé Thiên Ân vốn đang suy yếu nằm trên giường bệnh thì lúc này lại đang mở to mắt chớp chớp nhìn ba người, sắc mặt hồng hào, vô cùng có sức sống.

Chương Sở Kha chạy tới ôm bé con lên, lại quay sang nhìn chồng mình, nói: “Con trai khỏe rồi anh ơi, cám ơn trời đất.”

Đột nhiên, đứa nhỏ vốn yếu ớt chậm phát triển lại mở miệng, bập bẹ gọi một tiếng “ba ba”.

Tiếng nói đầu tiên này khiến Chương Sở Kha vui mừng đến phát khóc, ôm chặt lấy đứa nhỏ, mà hai người đàn ông còn lại nhìn thấy cảnh này thì lại nhìn nhau một cái.

Sau vài giây, Tần Dữ Hào lên tiếng, “Gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Thiên Ân đi.”

“Để tôi.”

Hạ Lương muốn tiến lên khám cho đứa nhỏ thì bị Tần Dữ Hào cản lại, anh nói: “Cậu mau đi tìm Phong đi.”

Câu nói này làm Hạ Lương khựng lại một chút, sau đó liền gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tần Dữ Hào quay lại nhìn con trai và vợ, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Hạ lượng nhanh chóng đi ra khỏi bệnh viện, lái xe đến khu dân cư của Tần Dữ Phong, thực chất anh chỉ ôm vận may, anh cũng không chắc bây giờ Tần Dữ Phong có còn ở chỗ đó hay không.

Trên đường đi anh thầm trách bản thân quá mức tuyệt tình, anh vốn muốn nghiên cứu ra phương pháp giúp đứa nhỏ khỏe mạnh càng sớm càng tốt, anh nghĩ rằng nếu anh làm được, Phong của anh sẽ không phải chịu dằn vặt nữa, nhưng không ngờ, em ấy lại đi tới bước này, tất cả đều là lỗi của anh.

Nếu có thể, chỉ mong Phong bình yên, cho dù đổi cả mạng sống của anh cũng được.

Phong, chờ anh.

Lúc đến được khu dân cư thì trời đã là chạng vạng tối, mây đen kéo che khắp bầu trời, từng cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống, anh cũng không lo nghĩ được nhiều, nhanh chóng xuống xe chạy lên tầng lầu nhà của Tần Dữ Phong.

Anh tới trước cửa, gõ cửa liên tục nhưng thấy ai trả lời, cửa lại bị khóa trong, cùng đường, anh chỉ đành phải dùng sức tông cửa đi vào.

Cửa nhà bị văng ra, Hạ Lương lập tức chạy vào, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chân của anh liền cứng lại.

Trong nhà được bao phủ bởi một luồng ánh sáng màu vàng nhạt, trong lúc mơ hồ, Hạ Lương nhìn thấy bên trong có một bóng người.

Hạ Lương vẫn chưa rõ tình hình thì một giọng nam đã vang lên bên tai, “Tới rồi, chờ ngươi đã lâu.”

Giọng nói này rõ ràng phát ra từ người đứng ở giữa luồng sáng, nhưng Hạ Lương lại có cảm giác nó vang vọng từ bốn phương tám hướng, đâm thẳng vào trong trí óc.

Hạ Lương cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn kỹ vào chính giữa luồng sáng thì phát hiện ở trong đó, ngoại trừ bóng người cao lớn ra còn có bóng dáng của một con tuyết hồ toàn thân trắng muốt, mà hình như con tuyết hồ này có vẻ rất mệt mỏi, thở từng hơi rất mệt nhọc, nằm gục bên chân của người kia.

Không hiểu sao, khi nhìn con tuyết hồ này, trong lòng anh lại đau nhói không ngừng, giống như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào vậy.

Lúc này, người nọ lại lên tiếng một lần nữa, nhưng lần này là nói với con tuyết hồ ở bên cạnh, “Hồ Nhi, người cũng đã gặp, tâm nguyện đã hoàn thành, mau đi thôi.”

Tuyết hồ đưa đôi mắt xanh biếc đượm buồn nhìn về phía Hạ Lương một hồi, từ trong mắt rơi xuống một giọt lệ trong suốt, sau đó quay sang gật đầu với người nọ một cái.

Ngay sau đó, đột nhiên hạ lượng chạy vào giữa luồng sáng, ôm lấy tuyết hồ, hét lên: “Không! Em không được đi, chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau, anh không cho em đi.”

Mới ban đầu anh còn không rõ lai lịch của con tuyết hồ này, nhưng sau khi nghe người nọ nói vậy, cộng thêm ánh mắt đau khổ của nó khi nhìn anh, anh liền biết con tuyết hồ này chính là Phong của anh.

“Anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, anh không quan tâm đến cảm nhận của em, là anh bức em, anh đáng chết.”

Hạ Lương cứ như vậy ôm lấy tuyết hồ gào khóc thê lương, mà tuyết hồ được anh ôm lấy cũng đã sớm rơi lệ, nước mắt thấm lên trên áo của anh.

“Ta có thể giúp nó trở thành con người một lần nữa.” Người nọ đột nhiên lên tiếng nói một câu.

Một câu này khiến cả Hạ Lương và tuyết hồ đều sững sốt, hạ lượng vội vàng ôm lấy tuyết hồ, quỳ ở trước mặt người nọ, khẩn cậu nói: “Xin ngài cứu giúp, nếu muốn mạng, cứ lấy mạng của tôi thay thế cho em ấy là được.”

Tuyết hồ nghe anh nói vậy lập tức lắc đầu không ngừng, sau đó còn quỳ lại người nọ.

Người nọ lại nhìn tuyết hồ nói tiếp: “Con là đệ tử mà Hoàng Y ta yêu thương nhất, nếu lòng con đã không hướng về Tiên gia, vậy con cứ ở lại trần gian, nhưng con nên nhớ, khi con chọn ở lại đây rồi, sau khi con chết đi, hồn phách sẽ không thể thăng tiên, mãi mãi luân hồi ở trần gian, con có đồng ý hay không?”

Tuyết hồ nhìn thoáng qua Hạ Lượng, sau đó kiên định nhìn Hoàng Y, gật đầu thật mạnh tỏ ý mình đã quyết định.

Hoàng Y gật đầu, lại nhìn Hạ Lương, nói: “Bây giờ dương khí của Hồ Nhi kém cỏi, cần một vật chủ có dương khí thịnh để tu bổ nguyên thần, từ nay về sau sinh cùng sinh, tử cùng tử với Hồ Nhi. Ngươi có đồng ý làm vật chủ của nó không?”

Hạ Lương không hề nghĩ ngợi đã gật đầu, “Tôi đồng ý.”

Hoàng Y hài lòng gật đầu, sau đó vung tay áo thật mạnh, luồng sáng bao trùm lấy hai người.

Một lúc lâu sau, Hạ Lương mới mơ màng tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở trên giường, sau đó trong đầu anh hiện lên những cảnh tượng vừa rồi, lập tức anh vung chăn ngồi dậy, tìm kiếm bóng dáng của Tần Dữ Phong.

Lúc anh định chạy ra ngoài thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Tần Dữ Phong mang ý cười trên mặt, trong tay cầm một khay thức ăn đi vào, thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh liền bật cười thành tiếng, nhỏ giọng nói: “Anh yêu, mau dùng bữa sáng đi, hôm nay anh còn phải đi làm đó.”

Hạ Lương vẫn đứng sững người nhìn chằm chằm chằm Tần Dữ Phong, sau một hồi lâu mới lão lệ tung hòanh, chồm tới ôm Tần Dữ Phong vào lòng, hai tay siết chặt, nghẹn ngào khóc nói: “Thật tốt quá rồi, thật tốt quá rồi.”

Hoàn truyện.

Bình luận

Truyện đang đọc