[TẦM CÔNG KÝ] LƯƠNG THÊ HIỀN PHỤ

Quân khu.

Tần Dữ Hào ngồi trước bàn làm việc, một binh lính ở bên cạnh báo cáo, càng nghe, đầu lông mày của anh càng nhíu chặt lại.

“Thủ trưởng, đã điều tra ra, con trai của anh đúng là đã bị Lâm Nhã Dung cấu kết với đám người của Lâm Tân Du bắt đi, hiện tại đồng bọn của bọn họ đều đã bị bắt lại, chỉ là vẫn chưa tìm ra tung tích của Lâm Nhã Dung và Lâm Tân Du. Có điều…”

Vị lính kia đang nói thì dừng lại, trong giọng điệu có hơi ngập ngừng.

“Tiếp tục nói!” Anh lên tiếng.

“Đám đồng bọn kia đã khai nhân toàn bộ, hơn nữa còn nói ngoài hai chị em Lâm gia ra, Chương Sở Kha cũng có một tay trong đó, bọn họ còn nói, đợt truy quét lần trước của chúng ta, chính là Chương Sở Kha đã đưa đứa nhỏ đi.”

Vị lính kia cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, cậu ta đã đi theo thủ trưởng nhiều năm, tự nhiên cũng biết rõ chuyện của anh và cậu ba Chương gia, nếu lần này người kia thật sự có nhúng tay vào, chỉ e hai nhà Tần Chương chắc chắn sẽ đối đầu với nhau. Một bên là thủ trưởng của một quốc gia, một bên là lão đại tướng quân có công với tổ quốc, nếu hai bên xảy ra mâu thuẫn, không biết sẽ là cảnh gà bay chó sủa như thế nào nữa.

Nghe người kia nói xong, anh thấp giọng phân phó, “Tiếp tục tìm kiếm tung tích của hai chị em Lâm gia, tuyệt đối không thể để hai người đó trốn sang nước ngoài.”

“Vậy…còn Chương Sở Kha?” Vị lính kia dè dặt hỏi.

“Không cần, tôi sẽ tự tay xử lý chuyện của cậu ta.”

“Dạ.” Vị lính kia đáp lại một tiếng rồi lui ra khỏi văn phòng.

Ngồi một mình bên trong phòng làm việc, Tần Dữ Hào tựa lưng vào ghế,nhắm hai mắt lại.

Thật sự là cậu sao? Vậy anh nên làm thế nào với cậu đây? Hai người chỉ vừa mới bắt đầu, anh không muốn phải kết thúc sớm như vậy. Nhưng mà, người làm tổn thương con trai của anh, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.

Một tuần sau, Tần Dữ Hào lái xe ra khỏi quân khu, chạy thẳng tới Tây thành.

Tới nơi, anh không vội trở về biệt thự mà lái tới nhà trẻ của bé Thiên Bảo, đón bé đi.

Bé con ngồi ở vị trí ghế phụ, liếc nhìn sang ba mình, thấy sắc mặt của anh không tốt, cũng hiểu chuyện ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.

Đi được một đoạn, đột nhiên anh lên tiếng hỏi, “Con và cậu ấy gặp nhau như thế nào?”

Bé Thiên Bảo ngập ngừng vân vê đầu ngón tay của mình, “Là… ba Kha cứu con ở ven đường…”

“Thật?” Anh nghiêm túc hỏi lại, “Con biết là không có chuyện gì có thể giấu được ba mà.”

Bé Thiên Bảo hoảng hốt bắt lấy góc áo của anh, gấp gáp nói: “Ba, ba đừng bắt ba Kha của con đi mà, lúc trước ba Kha rất xấu, nhưng sau khi tỉnh lại, ba Kha rất rất tốt với con, con không muốn ba Kha bị bắt đi đâu, không muốn, không muốn…”

Vừa nói, hốc mắt của bé không nhịn được đỏ lên, nước mắt trực trào sắp khóc, bé rất sợ ba Kha rời xa bé, bé luyến tiếc những lời nói dịu dàng, cái xoa đầu cùng ánh mắt thương yêu từ tận đáy lòng của của cậu. Bé không thể tưởng tượng được, sau này sẽ như thế nếu không được nhìn thấy cậu nữa, chắc chắn bé sẽ đau lòng chết mất.

“Đừng khóc. Nghe ba hỏi, con vừa nói cậu ấy bất tỉnh, là chuyện như thế nào, nói rõ ràng cho ba nghe.”

Lúc này, bé Thiên Bảo mới vừa khóc thút thít vừa kể đầu đuôi mọi chuyện lại cho anh nghe, từ chuyện mình bị bắt đi, đến chuyện mình dùng máy chích điện làm Chương Sở Kha hôn mê.

Nghe tới đây, anh lập tức hỏi: “Con nói sau khi cậu ấy tỉnh dậy liền không nhớ con là ai, sau đó tính tình cũng thay đổi?”

Bé Thiên Bảo gật đầu thật mạnh.

Không thể nào, cậu ấy không thể nào bị mất trí nhớ được, rõ ràng cậu ấy vẫn nhớ chuyện trước kia, nhưng như vậy làm sao giải thích cho chuyện tính tình của cậu đột nhiên thay đổi.

Chẳng lẽ thật sự đã bị hai chị em Lâm gia cho uống một loại thuốc kỳ lạ nào đó, khiến cậu không nhớ được mặt tất cả mọi người?

Nhưng mặc dù nhà họ Lâm chuyên điều chế các loại thuốc đi nữa, sẽ có thể chế ra loại thuốc kì lạ như vậy sao?

Xe chạy vào trong biệt thự, anh xuống xe, cúi người bế bé Thiên Bảo đi ra, quản gia thấy anh bế đứa nhỏ trên tay thì kinh ngạc không thôi, “Cậu chủ…”

“Suỵt!” Anh đưa tay ra hiệu ông đừng lên tiếng, quản gia lập tức không lên tiếng, xoay người tiếp tục phân phó người hầu làm việc.

Anh bế con đi thẳng đến hoa viên ở sau nhà, lúc gần tới nơi, anh nghe bên tai có tiếng đàn tranh vang lên, hôm nay ông nội mời khách?

Anh tiếp tục đi ra đình nghỉ mát thì thấy ông nội Tần đang ngồi nhàn nhã uống trà, còn ở một bên, Chương Sở Kha ngồi thẳng lưng đang chuyên tâm đánh đàn, từng ngón tay lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương hòa vào tiếng gió nghe vô cùng êm tai, lúc này, nét mặt của cậu rất yên bình, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhẹ, trông cậu giống như một công tử thế gia nhã nhặn đoan chính, khiến anh nhìn mà không thể nào rời mắt được.

Mãi cho tới khi tiếng đàn chấm dứt, anh mới hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn cậu sâu thêm mấy phần.

Anh bế bé đi vào đình nghỉ mát, lên tiếng gọi: “Ông nội.”

Ông cụ Tần và cậu nghe thấy tiếng của anh thì quay đầu lại, ông cụ nhìn thấy bé Thiên Bảo liền ngạc nhiên lên tiếng: “Thiên Bảo? Con đón nó vào đây từ khi nào vậy?”

Tần Dữ Hào bình tĩnh trả lời, “Chuyện này con sẽ giải thích sau.”

Ông cụ Tần nghe vậy cũng không hỏi tiếp, chỉ gật đầu nói: “Vậy ông vào trong trước, hai đứa cứ nói chuyện.”

Anh quay sang nhìn đứa nhỏ, nói: “Con đi theo ông cố đi.”

Bé con liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi gật đầu, đỡ tay ông cụ Tần đi vào nhà.

Chương Sở Kha nhìn theo hướng đứa nhỏ đi, khó hiểu quay đầu lại nhìn Tần Dữ Hào, hỏi: “Anh đi đón Thiên Bảo sao? Nhưng bây giờ vẫn chưa tới giờ con ra về mà.”

“Không sao, lát nữa anh định đưa em với con đi công viên trẻ em chơi, nên mới đón đứa nhỏ về sớm một chút.”

Anh nhìn cậu thật sâu, hỏi: “Có nhớ anh không?”

Cậu ngượng ngùng cúi đầu, nói nhỏ: “Có ạ.”

Khóe môi của anh cong lên, đưa tay ôm cậu vào lòng, cằm để trên vai cậu, khẽ thở dài một hơi.

Tựa vào trong lòng ngực của anh, hai má của cậu nóng lên, hai tay cũng chủ động ôm lấy eo anh, nghe anh thở dài liền lên tiếng hỏi: “Anh có chuyện gì buồn phiền sao?”

“Không sao, chỉ là một chút chuyện không như ý mà thôi.” Nói xong, hai tay của anh càng ôm chặt cậu hơn. Mà bản thân cậu cũng không biết nên nói gì để an ủi anh, cho nên cứ im lặng để anh ôm.

Một lúc sau, anh mới buông cậu ra, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, rồi nói: “Chúng ta đi.”

“Dạ.”

Hai người lớn một đứa nhỏ cùng lên xe, đi tới công viên giải trí trẻ em.

____

Tác phẩm mới sắp xuất hiện: Yêu sai người, đợi một kiếp!

spoil: Tâm trạng Mei không vui nên truyện sẽ ngược, rất ngược, ngược xuyên việt, ngược lên bờ xuống ruộng. Đặc biệt: Ngược cả thụ lẫn công!

Bình luận

Truyện đang đọc