TÂM DUYỆT

*TÂM DUYỆT

*16

...

Thái Tử Điện.

Sau khi sử dụng Hỏa Linh Chi. Trải qua liên tiếp mấy ngày hôn mê, đến tận lúc vết thương trên bụng đã có dấu hiệu lành lặn nhưng người thì vẫn chưa tỉnh.

Cơ Phát sốt ruột đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Hàng ngày, thượng triều xong liền ở lì trong Thái Tử Điện không rời nửa bước.

Cơ thể của Hàn Diệp vốn là dòng dõi Vương tộc Lục Ngạn, cực hàn. Nay lại bị hỏa linh chi xâm chiếm nên cơ thể lúc nóng như lửa, lúc lại lạnh như băng. Khiến mấy đám gia nhân hầu hạ cũng tất bật theo. Khi thì đốt than lửa khắp phòng, lúc lại phải dùng quạt mát hạ nhiệt. Tất bật nhộn nhịp liên tục.

Hôm nay, lúc Thái Y vào xem xét bệnh tình thì phát hiện Hàn Diệp kia toàn thân nóng như lửa đốt, mặt đỏ bừng bừng. Dáng vẻ chật vật không thôi. Liền nói,

"là tác dụng phụ của Hỏa Linh Chi. Có lẽ hoàng thượng nên gửi đến vài cô nương cho ngài ấy hạ nhiệt"

Cơ Phát hơi đơ ra một chút. Hạ nhiệt sao lại phải cần cô nương.

Nhìn thấy biểu tình ngây ngốc của Hoàng Thượng. Thái Y hít một hơi sâu, diễn giải tận tình một chút, nói đến mức mặt Cơ Phát lúc xanh lúc đỏ, môi run rẩy mới hài lòng

"Người đã hiểu chưa? Nếu hiểu rồi thì thần xin cáo lui a~"

...

Cơ Phát ngồi bên giường, bàn tay chạm lên cái trán nóng hừng hực của Hàn Diệp. Cuối cùng vẫn gọi đến hai tiểu cô nương xinh đẹp đến.

Chỉ là Cơ Phát không hiểu tại sao y không thể nhấc chân rời đi. Chẳng lẽ y muốn trực tiếp ở đây ngắm một màn xuân ý nhộn nhạo này hay sao?

Cảm thấy không những toàn thân run rẩy mà tâm tình cũng như có lửa đốt. Nóng đến muốn bốc cháy.

Hàn Diệp bị hôn đến mơ mơ hồ hồ thở dốc. Tiếng rên rỉ kích tình vang vọng khắp phòng. Hắn lúc này bị thuốc hành hạ đến nỗi bên dưới trướng đến đau nhức. Lập tức đáp lại nụ hôn của nữ nhân kia đến cuồng nhiệt, tay sờ soạng khắp người nàng. Miệng lại không ngừng gọi

"Cơ Phát..."

"Cơ Phát..."

Tiếng gọi này lập tức đánh đến tận đáy lòng Cơ Phát, khiến y cứng đờ. Ngón tay run rẩy vươn lên phất phất

"Ra ngoài, ra ngoài hết cho trẫm"

Cơ Phát cảm thấy bản thân không chịu được cảnh này. Đáy lòng cuộn lên dư vị vừa đau nhức vừa khó chịu. Thực sự nhìn không vô hắn cùng người khác làm chuyện này.

Y nhớ đến gương mặt của Hàn Diệp khi còn là một thiếu niên. Trong cuộc sắn bắn của hoàng gia năm đó.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa, thần thái cao ngạo, tiêu cuồng. Cung tên trên tay như tia sét, vung lên chớp nhoáng lấy mạng con mồi. Bạt mạng mà giành ngôi đầu bảng.

Lúc nhận được phần thưởng từ Tiên Đế là một thanh đoản kiếm sắc bén. Hắn đến gần y, cười tà mị nói:

"Vương Thúc, ta vì người mà thắng" - Sau đó đưa đoản kiếm vào tay y - "Ta thích người nhất, đoản kiếm này. Người giúp ta giữ được không?".

"Ta thích người nhất"

"Ta thích thúc thúc nhất"

Trong quá khứ, Cơ Phát không biết đã nghe qua câu nói này bao nhiêu lần. Hư hư thực thực đều đã không còn phân biệt được. Chỉ có điều, thanh đoản kiếm kia y giữ bên mình như vật trân quý nhất, lại dùng chính nó đâm xuyên bụng Hàn Diệp.

"Cơ Phát..." - Hàn Diệp vẫn rên rỉ, nắm lấy cổ tay Cơ Phát, đè nghiến y trên giường.

"Ta thích người... Vương Thúc... ta muốn người"

Cơ Phát nhìn đôi mắt màu xám bạc khiến người  tiêu hồn lạc phách của hắn, thở dài nhắm mắt.

"Mặc kệ vậy, là lỗi của y..."

Hàn Diệp vùi mặt vào cổ y, liếm vành tai đã đỏ ửng của y, giọng nói trầm khàn thì thầm

"Vương Thúc... ta... ta muốn người... muốn đến cả tâm can đều bị hình bóng của người thiêu đốt"

Âm thanh này thực sự nhấn y, chìm nghỉm dưới đáy trầm luân, vĩnh viễn cũng không cần thoát ra.

Bàn tay to lớn nóng ấm của Hàn Diệp sờ loạn khắp người Cơ Phát, y phục bị hắn một tay xé đến sạch sẽ. Chỉ còn thân hình trần truồng dưới thân bị vuốt ve không chừa một vị trí nào.

Mà bàn tay đó đi đến đâu đều khiến Cơ Phát tê dại đến đó, không chừa bất cứ một phân da thịt nào, đều nổi lên tầng tầng lớp lớp hưng phấn đánh thẳng lên ót. Không kiềm được mà buông ra âm thanh rên rỉ kiều mị.

"Diệp Nhi... ta... ta..."

Cơ Phát lần đầu tiên bị nam nhân sờ loạn như vậy, bỗng dưng hoang mang đến mức có ý muốn thoái lui. Nhưng vừa lùi lại thì hai cổ tay đã bị Hàn Diệp mạnh mẽ khóa chặt.

"Đừng... đừng cự tuyệt ta..."

Đôi môi mỏng kia mềm mại như mây chạm đến môi Cơ Phát, liếm mút mê say. Đầu lưỡi ấm nóng, ẩm ướt vươn ra, tách hàm răng đang ngậm chặt của Cơ Phát mà luồn lách vào trong.

Giây phút lưỡi mình bị lưỡi Hàn Diệp cuốn lấy mà đùa bỡn. Tâm trí Cơ Phát trở nên mềm nhũn. Loại cảm giác kích thích ngọt ngào này khiến linh hồn như muốn bị rút cạn. Đê mê đến tận đáy lòng. Không gian như ngưng động, cả thời gian đều muốn ngừng trôi.

Y không còn biết gì nữa, mọi thứ như hóa hư vô. Chỉ có gương mặt tuấn tú đến nghẹt thở này trước mắt, đánh đến lí trí đều tan nát. Con tim đều muốn vỡ toang thành từng mảnh. Chỉ muốn vĩnh viễn trầm luân trong hơi thở của Hàn Diệp.

"Diệp Nhi... Diệp Nhi... ta... ta... cũng muốn ngươi" - Cơ Phát khẽ nói qua từng cơn mưa hôn vụn vỡ, kéo người hắn đến gần hơn. Hai cơ thể trần trụi quấn quýt nhau, cuốn lấy nhau đến nỗi không có một khe hở có thể chui lọt.

...

Bình luận

Truyện đang đọc