TAM LIỆT CHI ĐẾ TÔN HUYỄN THIÊN

Hồng y nữ nhân cười duyên một tiếng, nhẹ nhàng phất tay vô số dây leo quấn lấy chân Tử Diễm khiến hành động của nó bị cản trở.

Dạ Nguyệt phóng xuất ra Hoả Linh ý đồ đem đám dây leo kia đốt cháy, quả nhiên không ngoài dự đoán, đám thực vật xung quanh vừa bị Hoả Linh chạm vào liền bốc cháy, làn khói xuất phát từ đám thực vật bị thiêu đốt toả ra một mùi khó chịu.

"Tiểu Nguyệt, cẩn thận khói kia có vấn đề" Độc Cô Thiên lập tức nhận ra tình huống không ổn, rõ ràng bên trong khói có độc. Nàng lập tức ổn định thân mình niệm ra pháp chú, tạo gió. Tuy rằng nàng không thể dùng ma pháp tấn công người khác, nhưng tạo gió nàng vẫn làm được.

"Thật ngây thơ, ngươi nghĩ chút xíu gió đó có thể làm "độc yên" của ta bay đi sao?" Nữ nhân dùng ánh mắt thương hại nhìn Độc Cô Thiên. Nữ nhân này đầu óc hình như có chút quá đơn giản rồi.


Độc Cô Thiên nhận ra khói có vấn đề, đương nhiên Quân Dạ Nguyệt cũng đã biết: "Diễm, đem lôi điện của ngươi phóng xuống đất, làm đất đá bay lên càng nhiều càng tốt."

Tử Diễm lập tức nhận lệnh, nhanh chóng phóng xuất ra vô số tia lôi điện công kích xuống nền đất, chỉ trong chốc lát dưới đất hiện lên khe nứt, đất đá xung quanh bởi vì sự tác động mạnh của lôi điện mà tầng tầng lớp lớp bay lên không trung.

"Độc Cô Thiên, điều khiển gió của ngươi đem đám thực vật bị cháy vùi lấp." Dạ Nguyệt vừa dứt lời liền từ trên lưng Tử Diễm nhảy xuống, trên tay cầm lấy Già La linh lực phút chốc hoá thành những lưỡi dao, mỗi đường Già La chém xuống, đều xuất hiện vô số lưỡi dao chặt đứt đám thực vật phía dưới.

"Khá thông minh, đáng tiếc ngươi đánh thấp ta." Hồng y nữ nhân nở nụ cười quyến rũ sau lưng nàng ngoại trừ thực vật còn có rắn rết bò cạp, số lượng của chúng quả thật là vô cùng vô tận, đáng sợ hơn nữa là bọn chúng có thể ăn mòn linh lực.


Độc Cô Thiên là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, bởi vì nàng không thể công kích mấy vật kia, nên chỉ có thể lập lá chắn chặn lại. Thế nhưng lá chắn của nàng chưa đến một khắc liền biến mất, do bọn sâu bọ ăn mòn quá nhanh. Nhất thời Độc Cô Thiên không còn cách nào khác chỉ có thể liên tục tạo ra lá chắn, liên tục tiêu hao linh lực của chính mình.

Dạ Nguyệt nheo mắt, lạnh lùng nói: "Diễm, đi bảo vệ Độc Cô Thiên.". Dứt lời nàng liền gọi ra Hoả Linh, đem đám trùng kia đốt. Nhưng đáng sợ chính là càng đốt, chúng lại càng hoá thành nhiều độc khí, chướng khí mù mịt bay khắp khu rừng.

Dạ Nguyệt dù cẩn thận đến đâu cũng đã hít nhầm độc khí. Mà cách đó không xa Độc Cô Thiên tuy được Tử Diễm bảo vệ nhưng cũng vô cùng chật vật. Thể lực của nàng vốn không bằng Dạ Nguyệt cộng thêm hít phải độc khí tự nhiên động tác càng thêm chậm chạp.


Yêu nghiệt nữ nhân cười khẩy nhìn bọn họ chật vật. Nhiệm vụ này thật sự quá dễ, cũng không biết vì sao chủ thượng lại gọi nàng đi làm. Quả thật là 'gϊếŧ gà dùng đao mổ trâu' mà, nhàm chán.

Dạ Nguyệt nhìn tình hình xung quanh lập tức phát hiện nữ nhân kia từ đầu đến cuối đều cách các nàng một khoảng cách nhất định. Những đòn tấn công của nàng ta đều là viễn chiến, mặc kệ là độc khí, côn trùng hay dây leo đều là những thứ hỗ trợ tấn công từ xa.

Như vậy... rất có khả năng kỹ năng cận chiến của của cô ta rất thấp, thông thường khi chiến đấu, cô ta dùng những chiêu tấn công để tạo ra khoảng cách nhất định giữa mình với người khác, giống như một Ma pháp sư tránh đi mũi nhọn của Võ đấu sư vậy.

Dạ Nguyệt cầm lấy Già La vừa chiến đấu với mấy con bọ cùng dây leo, hai chân vừa chậm rãi di chuyển, từng chút từng chút lại gần hơn hồng y nữ nhân. Nàng muốn chứng thực xem suy nghĩ của mình là đúng hay sai.
Nhân lúc nữ nhân kia khinh địch, Dạ Nguyệt lập tức dùng Già La phóng tới chỗ nàng ta. Vốn chỉ là một thanh kiếm, nhưng vì linh lực Dạ Nguyệt phóng ra, cho nên biến thành vô số thanh Già La chém đến chỗ nàng ta.

Hồng y nữ nhân có chút biến sắc nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nàng phất tay, dây leo nhanh chóng kết thành lá chắn chặn đứng thế công của Già La.

Dạ Nguyệt chớp lấy thời cơ tung người, áp sát đến chỗ hồng y nữ nhân, Hoả Linh nhanh chóng yểm trợ bên cạnh nàng, Dạ Nguyệt lập tức gọi: "Già La!"

Chỉ trong tức khắc Già La trở về trong tay Dạ Nguyệt, nàng sử dụng Cửu Tiêu Kiếm chiêu cuối "Thiên Địa Đồng Diệt". Nàng biết chính mình chỉ có một cơ hội duy nhất, tuyệt đối không thể để lỡ được.

"Ngươi..." hồng y nữ nhân hoàn toàn không nghĩ tới Dạ Nguyệt không sợ chết áp sát nàng như vậy. Yêu nghiệt dung nhan cuối cùng biến sắc, nhưng nàng dù sao cũng là cao thủ, dưới tình huống như vậy cũng nhanh chóng phản đòn né tránh.
Cho dù là tấn công bất ngờ, nhưng thực lực hai người quá chênh lệnh, cho nên chỉ khiến nàng kia xây xát nhẹ ở cánh tay. Hoàn toàn không đủ để tạo thành uy hiếp.

Dạ Nguyệt bị đánh văng ra, ngã xuống đất, linh lực trong cơ thể trở nên hỗn loạn vô cùng, từng đợt đau nhức truyền đến, nàng nhanh chóng bị ngất đi.

"Dạ Nguyệt!" Độc Cô Thiên la lên, bất chấp nguy hiểm chạy đến chỗ Dạ Nguyệt đỡ lấy nàng.

"Grào!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Tử Diễm nhìn thấy chỉ nhân bị thương, nó gào lên giận dữ. Không thèm suy nghĩ liền nhào đến hồng y nữ nhân.

Hoả Linh so với Tử Diễm lý trí hơn rất nhiều, nó tạo thành một vòng lửa vây xung quanh Dạ Nguyệt cùng Độc Cô Thiên bảo vệ hai người.

"Tiểu Nguyệt, ngươi sao rồi" Độc Cô Thiên đỡ Dạ Nguyệt ngồi dậy, hoảng sợ phát hiện hắc y sớm nhuộm một tầng huyết hồng. Đáng sợ hơn nửa là một nửa gương mặt của nàng phủ kín màu đỏ của máu.
"Đáng chết nữ nhân ác độc, nàng ta sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy" Độc Cô Thiên lúc này hoàn toàn phẫn nộ, nàng lấy trong không gian ra một bình ngọc chứa thuốc trị thương, sau đó cho Dạ Nguyệt uống.

Dược hiệu của thuốc không tồi, chẳng bao lâu, Dạ Nguyệt liền tỉnh lại, đại não nàng nhanh chóng hoạt động, linh lực trong cơ thể hoàn toàn cạn kiệt báo hiệu việc nàng mất đi sức chiến đấu.

"Không sao" Dạ Nguyệt rời khỏi người Độc Cô Thiên, cắn răng gượng đứng dậy nàng không thể ngồi chờ chết.

"Grào!!!!" Tử Diễm gầm lên, nó từ trên không trung ngã xuống, long giáp vốn cứng rắn thế nhưng bị đánh đến máu chảy đầm đìa.

"Tử Diễm!" Độc Cô Thiên hoảng sợ chạy đến chỗ Tử Diễm xem xét, trên người nó không thiếu vết thương, vết nào vết đó đều cắt sâu vào bên trong da thịt.
"Chậc...ra tay có chút nặng. Không còn cách nào khác, ai bảo đầu long này cũng quá mức cứng đầu đi." Yêu nghiệt nữ nhân nhún vai, nàng cũng không dự định khiến nó bị thương nặng như vậy, dù sao cũng là sủng vật nàng lựa chọn nha, ra tay cũng có chút luyến tiếc. Nhưng mà nó thật không biết nghe lời, nàng chỉ đành dùng biện pháp mạnh.

Dạ Nguyệt nhìn Tử Diễm, tay chạm đến vết thương dưới bụng nó, cảm nhận máu tươi nóng hổi đang chảy ra từ người nó, đau đớn từ cơ thể nó truyền đến thần thức của nàng. Bề ngoài nàng như cũ bình tĩnh, lạnh lùng, ai có biết bên trong cuồn cuộn lửa giận.

"Nhìn các ngươi như vậy ta cũng không nỡ, hay như vậy đi. Ngươi huỷ kế ước với nó, đem nó giao cho ta. Ta tha cho ngươi một con đường sống." Hồng y nữ nhân cười khẽ, cợt nhã nhìn Dạ Nguyệt nói.
"Nữ nhân độc ác, ngươi quá kiêu ngạo." Độc Cô Thiên đứng dậy phẫn nộ nói. Nàng biết chính mình vô dụng, không thể sử dụng ma pháp công kích. Nhưng nàng không thể trở thành gánh nặng của người khác.

Hồng y nữ nhân đối với Độc Cô Thiên sớm xem như không thấy. Dù sao kẻ chỉ thủ không công, không đáng chú ý.

Độc Cô Thiên nhìn bề ngoài hời hợt, không nghiêm túc, nhưng thực chất bên trong nàng cũng người khôn khéo, đối với sự khinh thị của hồng y nữ tử, nàng sớm đã nhận ra. Như vậy càng tốt, nàng muốn lợi dụng sự khinh thị của nàng ta đối với nàng cho nàng ta một bài học.

"Xú nữ nhân, ác độc như vậy chẳng trách xấu xí đến không thể nhìn. Nhìn người ta cảm thấy bẩn chính mình mắt" Độc Cô Thiên đột nhiên chửi đổng lên, lời nói ác độc chuyên công kích nhan sắc của hồng y nữ tử.
"Ngươi..." Hồng y nữ tử giận đến tái mặt, từ trước đến nay nàng đối với chính mình nhan sắc đều vô cùng có tự tin. Không nghĩ tới nha đầu này dám chửi rủa nàng xấu xí. Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.

"Hảo, các ngươi nếu muốn chết ta cũng không ngại." Hồng y nữ nhân tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, sinh lực của cây cối quanh khu rừng đều bị nàng ta hút cạn kiệt, từng cái cây vốn xanh tươi chỉ trong nháy mắt liền biến thành khô héo.

"Ta sẽ cho các ngươi kiến thức một chút, cái gì là lực lượng." Hồng y nữ tử nháy mắt đem lượng sinh lực khổng lồ kia luyện hoá thành linh lực đánh thẳng đến chỗ Độc Cô Thiên đang đứng.

"Chờ ngươi đã lâu" Độc Cô Thiên mỉm cười, chỉ là nụ cười mang tia quyết tuyệt. Xung quanh nàng đột nhiên sáng lên, một vòng tròn bao bộc lấy cơ thể nàng, hoàng sắc ánh sáng bao lấy lục quang linh lực của hồng y nữ nhân.
"Ngươi...cư nhiên dùng cấm chú" hồng y nữ nhân kinh hoảng, nàng không nghĩ tới kẻ không đáng coi trọng nhất lại tạo cho nên tổn thương nghiêm trọng như vậy.

Loại này cấm chú chính là hại người hại mình, tuy rằng có thể giảm đi nửa linh lực của đối phương, khiến đối phương phải hứng chịu tổn thương của nửa phần linh lực đó. Nhưng người thi chú cũng đồng dạng phải trực tiếp hứng chịu nửa phần linh lực còn lại.

Hồng y nữ nhân bị phản phệ, tuy rằng chỉ là nửa phần linh lực nhưng cũng khiến nàng tổn thương không nhỏ, khoé miệng nàng chậm rãi chảy xuống một dòng huyết hồng.

Độc Cô Thiên so với nàng tổn thương càng nghiêm trọng, vừa thi triển xong cấm chú nàng đã phun ra một ngụm máu tươi, bởi vì linh lực phản phệ cả người nàng văng ra xa, khiến nàng ngất xỉu tại chỗ, may mắn vẫn giữ được cái mạng.
Dạ Nguyệt, chạy đến chỗ Độc Cô Thiên, xem xét nàng có hay không nguy hiểm đến tánh mạng. May mắn là không sao, chỉ là hơi thở suy yếu rất nhiều. Bất quá nếu không nhanh chóng đem người cứu chữa, nàng ấy nhất định xảy ra chuyện.

"Các ngươi khiến ta tổn hao nhiều như vậy. Xem ra cũng nên kết thúc rồi" Hồng y nữ nhân đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Nàng nghĩ mau chóng giải quyết những kẻ vướng tay vướng chân này sau đó trở về báo cáo chủ thượng.

Bình luận

Truyện đang đọc