TAM LIỆT CHI ĐẾ TÔN HUYỄN THIÊN

Sau khi Dương Mạn đến, với tính tình của Dạ Nguyệt tất nhiên sẽ không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đem xấp giấy trên bàn đưa cho Dương Mạn.

Dương Mạn cầm lấy giấy, cũng không nhiều lời chậm rãi lập từng tờ xem. Càng xem nàng càng giật mình. Bởi vì dù chỉ đọc vài trang đầu, nhưng những tri thức cùng cách lý giải về y lý cùng đan dược đều khiến nàng không khỏi tâm phục khẩu phục. Người có thể viết ra những thứ này tự nhiên là một vị Dược Tôn trở lên.

Tuy rằng Dương Mạn rất ngưỡng mộ vị tông sư này, nhưng nàng cũng không mạo muội đi hỏi Dạ Nguyệt người viết ra những thứ này là ai. Dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Còn vấn đề vì sao Dạ Nguyệt đem những thứ này đưa cho nàng Dương Mạn cũng đoán được đại khái: "Quân tiểu thư an tâm, không phụ ký thác. Còn về thù lao, những tri thức này đối với ta đã là thù lao rất lớn, đa tạ."


"Cảm tạ" tuy rằng nói lời cảm ơn nhưng ngữ khí nói chuyện của Dạ Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ.

Đợi khi Dương Mạn đem xấp giấy rời đi, Dạ Nguyệt lại lần nữa đi vào Giới Ngọc.

Vừa vào bên trong, Dạ Nguyệt liền thấy tiểu hồng tước ở trong phòng của chính mình, tựa hồ là đang chờ nàng.

Tiểu hồng tước cảm nhận được khí tức quen thuộc liền vui vẻ bay tới vòng quanh Dạ Nguyệt kêu "chíp chíp" tựa hồ đang nói chào mừng nàng trở lại.

Dạ Nguyệt biểu tình băng sơn như cũ, lạnh lùng phun ra một chữ "đi". Sau đó một mạch đi lại đường mà tiểu hồng tước chỉ dẫn hôm qua.

Nhưng Dạ Nguyệt đi được vài bước thì tiểu hồng tước níu tay áo nàng kéo lại. Dạ Nguyệt biết nó muốn chính mình theo nó cho nên không chút chần đi theo.

Đi được trăm bước về tay trái thì đã thấy căn nhà tranh quen thuộc, chính là thư các mà hôm qua. Dạ Nguyệt đối với chuyện thư các xuất hiện ở đây cũng không lấy làm kinh ngạc. Mở cửa đi vào trong, tìm đọc nhưng cuốn sách mà chính mình chưa đọc xong hôm qua.


Tốc độ đọc của Dạ Nguyệt hôm nay so với hôm qua càng nhanh, nháy mắt nàng liền chìm trong đống thư tịch. Mà bên ngoài cũng có một người không khác nàng là bao.

Ở bên ngoài, Dương Mạn cũng đang đắm chìm trong những kiến thức về y lý và đan dược Dạ Nguyệt ghi lại. Tốc độ đọc của nàng không nhanh như Dạ Nguyệt nhưng mỗi khi đọc xong một tờ, nàng lại ghi lại những điều lưu ý có thể giúp cho tình trạng của Dạ Nguyệt.

Mọi người đều lẳng lặng làm công việc của chính mình, thời gian trôi qua dần dần màn đêm buông xuống.

Độc Cô Thiên là người đầu tiên đến đại sảnh, tối nay nàng cố tình mặc một bộ thanh y, tay cầm quạt giấy phe phẩy, trên mặt treo nụ cười mỉm càng khiến nàng trở nên phong thần tuấn lãng, nàng hiện tại giống một vị thiếu gia xuất thân cao quý.


Tiểu Điệp nhìn thấy nàng liền kinh ngạc há hốc mồm. Độc Cô Thiên hiện tại so với khi sáng thật sự là một trời một vực, buổi sáng chính là cái "gấu trúc bảo bảo" mà bây giờ là hoa hoa công tử chính hiệu.

Độc Cô Thiên nhìn thấy phản ứng của tiểu Điệp liền nhếch môi, nàng đối với chính mình dung mạo rất có tự tin nha. Nha đầu này khi sáng dám cười nàng, hiện tại không trêu chọc một chút thì thật có lỗi với bản thân.

Ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động, chứng tỏ người nào đó lại nghĩ ra ý xấu nữa rồi. Độc Cô Thiên từng bước tiến lại trước mặt tiểu Điệp, cây quạt đang phe phẩy trong tay gấp lại một nửa, sau đó nhẹ nhàng dùng quạt nâng cằm tiểu Điệp lên, khoé miệng nhếch lên tràn đầy xấu xa hỏi: "tiểu Điệp cô nương thấy tại hạ thế nào?"

Tuy rằng đã biết người này là nữ nhân, nhưng tiểu Điệp vẫn bị trêu chọc đến mặt đỏ bừng, nàng lắp bắp nói: "Tiểu..tiểu thư, đừng trêu chọc nô tỳ."
"Haha, tiểu Điệp ngươi thật dễ đỏ mặt" Độc Cô Thiên nhịn không được bật cười ha hả.

"Độc Cô tiểu thư hảo nhã hứng" đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên, khiến người nào đó lập tức im bặt, nhanh chóng nghiêm chỉnh đứng sang một bên.

"Khụ... Dương y sư ngươi đừng hiểu lầm. Ta... ta chỉ là đùa giỡn một chút" Độc Cô Thiên khẩn trương đến mức nói lắp giải thích.

Dương Mạn liếc mắt nhìn nàng một cái, không nóng không lạnh nói: "Độc Cô tiểu thư không cần giải thích, cùng ta có quan hệ gì đâu."

Độc Cô Thiên nghe nàng nói như vậy, tâm không khỏi khẽ nhói. Mà chính nàng cũng không hiểu đây là cảm giác gì, chỉ biết rất khó chịu, còn có chút ủy khuất. Nàng cúi đầu che giấu tâm tình của chính mình.

Không nghĩ tới người bình thường thích làm người tàng hình là Dạ Nguyệt, hôm nay hiếm thấy lại mở miệng trước: "Ra ngoài thôi."
"Hảo" Dương Mạn gật đầu dẫn đầu đi trước, tiếp theo là Dạ Nguyệt, tiểu Điệp đi đằng sau, cuối cùng là Độc Cô Thiên.

Ngoài đường, người qua lại khá đông đúc, bởi vì nơi này là Dược thành, cho nên chung quanh đều có sạp rao bán đan dược.

Đối với đan dược Dạ Nguyệt cũng cảm thấy khá hứng thú, bởi vì nàng đang dần tiếp cận phạm trù luyện đan cùng y lý nên đối với chúng nàng đặc biệt chú ý.

Với vai trò là chủ nhà, Dương Mạn bắt đầu sơ lược về hoàn cảnh trong thành: "Bên trong Dược thành đa phần đều là Dược Y Sư, nhưng Dược Y Sư hiện nay cũng phân chia làm hai loại. Một là thuần túy Dược Y Sư, chính là những người dùng quang minh ma pháp trực tiếp trị liệu. Còn lại là Đan Y Sư, bọn họ có thể luyện ra đan dược, cũng có thể dùng quang minh trị liệu tuy hiệu quả lại không bằng Dược Y Sư nhưng loại chức nghiệp này khá hiếm có, dù sao thì không phải ai cũng sở hữu hoả, quang hai đại ma pháp."
Dạ Nguyệt đối với những điều Dương Mạn nói cũng không quá ngạc nhiên, nhưng Độc Cô Thiên đối với chuyện này khá hứng thú, nàng lập tức đem chuyện không vui khi nãy vứt sau đầu: "Dương y sư, nói như vậy hai bên nhất định đấu tranh rất gay gắt phải không?"

Dương Mạn cũng không phớt lờ câu hỏi của nàng, khẽ gật đầu: "Bên trong Dương thành, tuy rằng Dược Y Sư chiếm số lượng khá lớn nhưng Đan Y Sư dựa vào số lượng đan dược bán ra cũng chưa từng thua sút Dược Y Sư. Thậm chí bởi vì đan dược được nhiều Võ Đấu Sư cùng Ma Pháp Sư yêu thích mà có phần nhỉnh hơn Dược Y Sư."

"Thánh Y đoàn là gì?" Dạ Nguyệt nhìn sang Dương Mạn hỏi.

Đối với câu hỏi của Dạ Nguyệt, Dương Mạn cũng không che giấu mà toàn bộ nói ra: "Thánh Y đoàn là đại diện của toàn bộ Dược Y Sư trải rộng hết tất cả đế quốc. Dược thành, thật ra chỉ là một cứ điểm của Thánh Y đoàn mà thôi."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, thì đột nhiên một đoàn người đi đến chen ngang khiến cho mọi người phải tách ra.

Đợi đến khi đoàn người qua đi, Độc Cô Thiên nhìn khắp nơi nhưng lại không thấy mọi người đâu. Tình huống này không phải chỉ riêng Độc Cô Thiên mà cả Dạ Nguyệt, Dương Mạn lẫn tiểu Điệp đều đã tách ra.

Bởi vì khá đông người chen lấn, Dạ Nguyệt lúc này đã di chuyển đến nơi khác, chỗ nàng đang đứng là một Dược quán khá hẻo lánh, tiệm cũng đã khá cũ kỹ. Bên trong là một vị lão giả tóc bạc,, thân hình cao ốm, giương mặt hiền hậu đang chống tay lên bàn ngủ gà ngủ gật.

Rõ ràng là nhắm mắt nhưng khi Dạ Nguyệt vừa bước vào trong quán, lão giả mắt cũng không thèm mở đã lập tức nói: "Vào đi, tự tiện chọn lựa."

Dạ Nguyệt cũng không khách khí, nàng chậm rãi bước đến, xem từng bình đan dược dựa theo màu sắc mà phân loại nàng liền hiểu rõ.
Đối với mấy bình đan dược, Dạ Nguyệt không có nhiều lắm hứng thú. Nàng đi đến chỗ dược liệu liếc sơ qua. Không nghĩ đến gặp phải thứ khiến cho nàng hứng thú.

Trước mắt Dạ Nguyệt nếu nói là dược thảo, chi bằng nói nó là củ cà rốt khổng lồ vậy. Bởi vì củ này hình dạng thì hệt như cà rốt nhưng kích thước lại gấp 5,6 lần cà rốt thông thường. Nhìn bề ngoài không quá đẹp mắt, thậm chí là có chút xấu xí, nhưng Dạ Nguyệt cảm thấy khá thú vị.

"Lão bản, ta mua" Dạ Nguyệt không do dự, dứt khoát mua. Mặc dù không biết nó là thứ gì, nhưng Dạ Nguyệt theo bản năng liền chỉ muốn mua nó.

"Ngươi là Đan Y Sư?" Lão giả không có trực tiếp ra giá bán cho Dạ Nguyệt mà hỏi ngược lại nàng.

"Không." Dạ Nguyệt cũng không cảm thấy phiền trực tiếp trả lời.

Và tiếp tục là một loại câu hỏi đáp vô nghĩa.
"Ngươi mua nó cho người khác?"

"Không."

"Nhà ngươi có người cần nó?"

"Không."

"Ngươi muốn học luyện đan?"

"Phải."

"Ngươi dự định dùng nó luyện?"

"Không."

"Vậy rốt cuộc ngươi mua nó làm gì?"

"Ta thích."

Lão giả nhướng mày, nghe được câu "ta thích" của Dạ Nguyệt lập tức cười lớn: "Haha, hảo một câu ta thích. Đủ cuồng vọng! Đủ ngạo khí! Nha đầu, ngươi thật hợp lão phu tính cách. Có hay không suy nghĩ làm đệ tử của lão phu? Lão phu tên Tiết Lam"

"Không." Dạ Nguyệt dứt khoát trả lời, hoàn toàn không cần trải qua đại não suy nghĩ.

"Ai nha, nha đầu ngươi phải suy nghĩ chút chứ a. Ta tên Tiết Lam, là Tiết Lam đó a." Lão giả nôn nóng liên tục nhấn mạnh tên của mình, ý đồ nói cho Dạ Nguyệt biết sức nặng của cái tên "Tiết Lam" này.

Nếu là người khác có lẽ còn dễ nói chuyện, đáng tiếc hắn gặp phải kẻ một khi đã nhận định thì chín con rồng cũng kéo không nổi. Cho nên, cuối cùng Tiết Lam lão giả chỉ nghe được một câu lạnh lùng đủ khiến người ta hộc máu "không có hứng thú."
Tiết Lam tức đến giậm chân, đầu năm nay nhận đệ tử đều khó khăn như vậy sao a. Tức chết hắn mà!

Tức là tức, nhưng không thể phủ nhận tính cách của nha đầu này rất hợp với khẩu vị của hắn, như vậy "quái gở" mới xứng làm đồ đệ của Y Quái ta a. Đáng tiếc....xem ra ta và nha đầu này không có duyên thầy trò rồi. Gặp nhau một hồi cũng xem như duyên phận, vậy đem Hoàng Tinh Ấu cho nàng đi thôi.

"Nha đầu, tính tình của ngươi ta rất thích. Cái đó ta tặng ngươi xem như quà gặp mặt đi." Tiết Lam lúc mỉm cười hiền lành, hoàn toàn không có bộ dáng ngoan đồng khi nãy.

Dạ Nguyệt nghe vậy liền nhíu mày, nàng không thích nợ người khác cái gì: "Không, ra giá đi."

"Ai nha, cái nha đầu cứng đầu này. Ta nói tặng là tặng a. Thứ này giá trị liên thành, dù ta ra giá, ngươi cũng không trả nổi!" Tiết Lam tức đến giậm chân lần nữa, thật là cái nha đầu ngoan cố mà.
"Ra giá" Dạ Nguyệt vẫn không bị lời nói của Tiết Lam làm lung lay chút nào, tiếp tục nói.

"Ngươi...ngươi cái nha đầu này thật là... Tức chết ta mà! Không bán, ta không bán nữa, ai bán bán đi. Cái đó ta cho, ngươi không nhận thì quăng đi. Lão phu đi!" Dáng vẻ ngoan đồng lại, Tiết Lam tức đến mức mặt đỏ lên, hắn nói xong liền phất tay áo bỏ đi, mặc kệ tất cả.

Dạ Nguyệt liếc mắt nhìn nơi hắn rời đi, từ trong Giới Ngọc lấy ra giấy bút ghi ba chữ "nợ sẽ trả" để lên bàn, sau đó cầm hộp chứ Hoàng Tinh Ấu rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc