TAM LIỆT CHI ĐẾ TÔN HUYỄN THIÊN

Cái đầu nho nhỏ lắc lắc bướng bỉnh không chịu rời đi, cặp mắt đen láy  nhìn Dạ Nguyệt, bên trong toát ra một tia kiên định.

Dạ Nguyệt hơi ngẩn người, bên trong đôi mắt của con vật nho nhỏ kia, nàng dường như đã thấy chính mình của nhiều năm trước, cố chấp đến mức không thể thay đổi.

Im lặng hồi lâu, Dạ Nguyệt cầm xiên thịt đưa đến cho tiểu hắc xà, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Ăn xong thì rời đi đi."

Tiểu hắc xà chớp chớp con ngươi tròn xoe đáng yêu của chính mình, bên trong bao hàm hưng phấn cùng vui sướng. Nó nhào tới trên tay Dạ Nguyệt ngấu nghiến xiên thịt rắn ngon lành.

Dạ Nguyệt nhắm mắt, tay vẫn như cũ cầm xiên thịt, động tác hệt như đang đút cho tiểu hắc xà ăn vậy. Ước chừng vài phút, xiên thịt rắn đã bị tiểu hắc xà nuốt vào bụng hết rồi.


Ăn uống no nê, tiểu hắc xà hai mắt lim dim hình như là muốn ngủ, Dạ Nguyệt lần này không còn kiên nhẫn nữa, nàng đem tiểu xà tùy tiện để trên mặt đất sau đó đứng dậy phủi bụi đất trên quần áo xoay người dự định đi tiếp, ai ngờ chưa đi được vài bước thì cảm thấy ống quần mình bị kéo lại.

Dạ Nguyệt xoay người lại, hơi cúi đầu nhìn xuống dưới đất, vật nhỏ màu đen cắn chặt lấy ống quần nàng không buông, hai hạt châu đen láy nhìn nàng tựa như "cầu khẩn."

"Buông!" Lời nói lạnh lẽo của Dạ Nguyệt khiến tiểu hắc xà rụt lui cơ thể, nhưng miệng vẫn nhất quyết không buông ra.

"Yếu đuối, nếu cố chấp chỉ có chết." Dạ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt tiểu hắc xà, con ngươi không chút gợn sóng thường ngày hiện tại mang theo tia nghiêm khắc hiếm thấy. Tựa như nàng đang răn dạy tiểu hắc xà vậy.


Tiểu hắc xà bị ngữ khí nghiêm khắc của Dạ Nguyệt làm cho hơi sợ hãi, con ngươi to tròn chớp chớp tựa như hài tử bị ủy khuất.

"Cường giả, không cần sự thương hại." Tiểu hắc xà cái hiểu cái không hiểu, lắc lắc cái đầu nhỏ, liên tục chớp hai mắt vô tội ý bảo nó không hiểu.

Dạ Nguyệt không nói nữa, ánh mắt rét lạnh nhìn tiểu hắc xà, trong mắt tiểu hắc xà lộ ra tia không muốn, nhưng nó cuối cùng vẫn nhả ra, thân thể nho nhỏ lui lại. Con ngươi hơi lộ ra tia ủy khuất, nhưng nó biết nó không thể tiếp tục bướng bỉnh.

Dạ Nguyệt xoay người định đi tiếp nhưng được vài bước thì dừng lại, nàng đem mấy xiên thịt còn dư lại trong bao đem đến đặt trước mặt tiểu hắc xà.

Sau đó đứng dậy đi thẳng một mạch, tiểu hắc xà đứng tại chỗ cũ hai tròng mắt tròn xoe đen láy chăm chăm nhìn theo bóng lưng của Dạ Nguyệt. Đến khi Dạ Nguyệt biến mất hẳn trong rừng cây, nó mới cúi xuống đem mấy xiên thịt mang đi.


Mục tiêu chính mà Dạ Nguyệt muốn vào trong rừng chính là rèn luyện cơ thể này, khi nãy so đấu với mãng xà, độ linh hoạt của cơ thể này khiến nàng rất kinh ngạc, ngoài trừ độ mạnh cùng sức chịu đựng còn kém ra, cơ thể này có thể nói rất phù hợp với nàng.

************************************

Hiện tại cách ngày gặp tiểu hắc xà đã năm ngày, năm ngày qua Dạ Nguyệt không ngừng rèn luyện cơ thể.

Mạnh mẽ nâng cùi chỏ đánh mạnh vào thân cây đối diện, thân cây to mạnh mẽ run lên, lát sau vỏ cây chỗ bị Dạ Nguyệt đánh trúng nứt ra, tạo nên một lổ thủng trên thân cây.

Dạ Nguyệt híp mắt co chân dùng đầu gối trực tiếp đối kháng với thân cây. Cây rung lên mạnh mẽ, lá cây xào xạt bay khắp nơi. Lát sau, nghe vài tiếng "rắc rắc" vang lên, cả thân cây từ chỗ Dạ Nguyệt đá trúng "ầm ầm" ngã xuống.
Cả cùi chỏ lẫn đầu gối của Dạ Nguyệt đều rươm rướm máu, nhưng Dạ Nguyệt một cái nhíu mày cũng không có tiếp tục dùng các bộ phận trên cơ thể làm vũ khí mạnh mẽ đánh vào những cây to gần đó.

Đến khi ước chừng 10 cây xung quanh nàng đổ ầm xuống, Dạ Nguyệt mới từ từ đứng thẳng dậy, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống người nàng, Dạ Nguyệt lúc này chẳng khác nào huyết nhân cả người đều là máu, ánh mắt nàng vẫn như cũ lạnh nhạt, dường như những vết thương trên người không phải là của nàng vậy.

Dạ Nguyệt đi thẳng đến con sông gần đó, chậm rãi rửa đi những vết máu trên người, da thịt trắng nõn dần dần lộ ra những vết bầm tím lẫn những vết sẹo chằng chịt mới cũ chồng chéo lên nhau, những vết sẹo này ngoại trừ mới vừa nãy Dạ Nguyệt gây ra, còn lại tất cả đều là do chủ nhân của thân thể này bị ngược đãi trong thời gian dài mà tạo thành.
Sau khi rửa sạch vết thương, Dạ Nguyệt băng bó lại vài chỗ còn chảy máu trên người, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi săn vài con mồi.

Dạ Nguyệt để hành lý vào trong một hốc cây trên thân một cây đại thụ, nàng chỉ cầm theo thanh kiếm mà từng bước tiến sâu vào rừng.

Xung quanh an tĩnh đến bất thường, Dạ Nguyệt cảm nhận được mùi nguy hiểm đang ở rất gần. Đột nhiên, một tiếng "ầm vang" vọng lại khắp các ngõ ngách trong Ảnh Vụ sâm lâm, ngay sau đó là tiếng hổ rống.

Thân thể Dạ Nguyệt bị sóng âm của tiếng rống khiến cho bay xa trăm mét, cả thân thể đụng vào thân cây, Dạ Nguyệt cảm nhận đau nhức từ hai tai truyền đến, trừ tiếng "ong ong"  ra, nàng đã không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Dạ Nguyệt không chút hoảng loạn nhẹ nhàng ngồi dậy, hai mắt từ từ nhắm lại, tiếng "ong ong" bên tai vẫn chưa dứt, thế nhưng đã có dấu hiệu giảm dần.
Sau một lúc Dạ Nguyệt cũng dần khôi phục thính lực, mặc dù hai tai vẫn còn đau nhức nhưng vẫn ổn. Nàng lạnh nhạt đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phương hướng hổ gầm, Dạ Nguyệt nhấc chân đi tới, cho dù biết nguy hiểm tính mạng, nhưng nàng vẫn lựa chọn đi tới. Bởi vì "cầu phú quý trong nguy hiểm" đạo lý này nàng rất rõ ràng.

Ở phía Đông, một con hổ với bộ lông trắng như tuyết, quanh thân thể có vằn đen, trên đầu còn hiện lên chữ "Vương" màu vàng khiến bạch hổ càng thêm uy mãnh. Đây là Bạch Vân Hổ vương, chúa tể của Ảnh Vụ sâm lâm, nó là ma thú cao cấp cấp ba, thuộc tính kim.

Đứng đối diện Bạch Vân Hổ vương chính là một tiểu hắc xà, tuy nhiên lần này hình dạng của tiểu hắc xà hơi khác lần trước, thân thể tiểu hắc xà lớn hơn rất nhiều, quanh thân nó dường như được bao bọc bởi một loại giáp, nói đúng hơn một chút nó tựa như một loại vảy cứng rắn bên trên là những đường vân hoàng kim kéo dọc từ phần lưng xuống, chính giữa trán tiểu hắc xà là một loại hoa văn hình sấm sét màu bạch kim, hai tròng mắt đen láy đáng yêu đã biến thành màu đỏ của huyết dịch, ẩn sâu bên trong đồng tử màu máu chính là ngọn lửa màu tím đang lập loè. Xinh đẹp mà yêu mị chính là từ ngữ để hình dung tiểu hắc xà lúc này.
Bạch Vân Hổ vương nhìn chằm chằm tiểu hắc xà, hoàng kim tinh nhãn mang theo tia thù địch tựa như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.

Tiểu hắc xà cũng nhìn nó, cặp huyết đồng mang theo âm lãnh, điều đặc biệt chính là ánh mắt này giống hệt ánh mắt của Dạ Nguyệt.

Trận chiến chỉ mới bắt đầu.

Bạch Vân Hổ vương gầm lên sau đó nhanh như chớp lao tới tiểu hắc xà. Tiểu hắc xà cũng bắt đầu di động, cặp huyết đồng sáng rực, đột nhiên bao quanh Bạch Vân Hổ vương cùng tiểu hắc xà là một mảnh tối đen.

Dạ Nguyệt núp trong bụi rậm ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc hiếm thấy, nhìn màu đen bao phủ xung quanh Bạch Vân Hổ vương cùng tiểu hắc xà, Dạ Nguyệt trong lòng thầm đoán kết quả trận chiến.

"Grào!!!!!" Bạch Vân Hổ gầm lên, bóng đêm bao phủ cả hai dần tan đi, trên người Bạch Vân Hổ chi chít vết thương, màu đỏ của máu hoà lẫn vào trong bộ lông màu trắng, Hổ vương dường như có chút kiệt sức ngã xuống đất thở dốc.
Tiểu hắc xà ở đối diện tình trạng cũng không khá hơn được bao nhiêu, máu tươi trên người nó tuôn ra, nằm trên mặt đất bộ dạng mệt mỏi.

Dạ Nguyệt nhìn cả hai, trong lòng hiểu rõ Bạch Vân Hổ vương so ra nhỉnh hơn tiểu hắc xà, nếu như tình trạng này tiếp tục, Hổ vương nhất định không tha cho tiểu hắc xà.

Dạ Nguyệt cũng không dự định xen vào chuyện người khác. Cho nên chỉ bàng quang đứng xem, nhưng ánh mắt của nàng lâu lâu lại dừng lại chỗ tiểu hắc xà đang nằm.

"Grào!!!!!!" Bạch Vân Hổ vương từ trên mặt đất đứng dậy, tuy bộ dạng thê thảm nhưng cũng không đánh mất uy phong vốn có.

Tiểu hắc xà vẫn nằm trên mặt đất, thật ra sức mạnh của nó không phải Bạch Vân Hổ vương có thể so sánh, chẳng qua bởi vì nó vừa mới tới thế giới này. Bị thiên địa pháp tắc của thế giới này ngăn trở sức mạnh, cho nên vô pháp sử dụng sức mạnh thật sự, chỉ có thể dùng đến vài loại pháp thuật tạp nham học trộm từ những ma thú khác.
Duy nhất loại pháp thuật khi nãy nó sử dụng đánh với Hổ vương, gọi là "Hắc Nguyệt Tù Lung" là một trong thập đại pháp thuật của nó ở thế giới kia.

Đáng tiếc ma thuật của nó ở thế giới này hoàn toàn không thể phô diễn tất cả sức mạnh. Cho nên kết quả mới biến thành như vậy

Tiểu hắc xà, thực chất không phải là xà, mà là long, là thượng cổ thần long, có huyết mạch cao quý nhất tên gọi "Tà Diễm Hạo Long."

Tà Diễm Hạo Long là một loài sinh vật thượng cổ, là một bí ẩn tồn tại trăm triệu năm sống tại một thế giới khác, song song với Huyễn Thiên đại lục.

Trăm vạn năm trước, Tà Diễm Hạo Long cùng Cửu U Ngục Khuyển đối chiến, cuối cùng Cửu U Ngục Khuyển hồn phi phách tán, mà Tà Diễm Hạo Long bị thương nặng, linh hồn trôi dạt ngoài không gian trăm vạn năm, cuối cùng mới rơi xuống Huyễn Thiên đại lục.
Bởi vì linh hồn bị thương quá nặng, Long Thần đã phong ấn sức mạnh của mình làm chín tầng, ký ức cũng theo đó mà phong ấn. Cũng bởi vì như vậy Tà Diễm Hạo Long mới biến thành hình dạng tiểu hắc xà như hiện nay.

Thời điểm gặp Dạ Nguyệt, tiểu hắc xà chỉ mới là ma thú cấp một, nhưng cách đây một ngày, tầng phong ấn đầu tiên của nó đã bị phá, cho nên mới có thể miễn cưỡng chống lại Bạch Vân hổ vương. Mà nguyên nhân chính khiến Hổ vương tấn công nó là bởi vì Bạch Vân Hổ vương cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ Tà Diễm Hạo Long phát ra.

Bình luận

Truyện đang đọc