TÂM TIÊM Ý

“Quên rằng ở Lương Châu còn có người đang chờ?”

***

Một đoàn ngựa phi nước kiệu chạy tới ngoài thôn trấn mênh mang khói chiều.

Tà dương đưa nghiêng, đội quân Lương Châu dừng chân tại sa mạc không người phía xa, một trăm thuộc hạ dưới trướng Phong Vô Tật đã trở về Tần Châu trước, chỉ có đội ngũ mấy chục người đây là quay lại thôn trấn.

Vẫn ngôi nhà trọ cũ kỹ ấy nghênh đón khách cũ quay về.

Thuấn Âm xuống ngựa, toàn thân đổ mồ hôi dớp dáp, nàng phải vịn yên ngựa mới có thể đứng vững, tai trái vẫn còn đau điếng từng cơn.

Phong Vô Tật vội vàng đi tới đỡ tay nàng dìu vào phòng khách, thấp giọng nói: “A tỉ nhanh về nghỉ thôi, đi đường mà đệ cứ lo tỉ sẽ ngã ngựa.”

Thuấn Âm nhìn ra sau, Mục Trường Châu đứng cách đó mấy bước, chàng vừa xuống ngựa, đầu ủng quay về phía nàng, chân dợm bước nhưng rồi lại dừng.

Nàng không nhìn mặt chàng, cứ để Phong Vô Tật dìu mình bước đi, trong thâm tâm đã cuồn cuộn dậy sóng, từ khi Hạ Xá xuyết ngã ngựa bị bắt cho tới khắc này, nàng có cảm giác không hề chân thật, cảm giác chàng luôn dán mắt nhìn mình, đến lúc rẽ vào hậu viện thì mới dứt ra.

Hồ Bột nhi buộc ngựa, kéo bộ Hồ phục không vừa vặn trên người đi tới cạnh Mục Trường Châu: “Chẳng phải lúc trước chúng ta cũng đã tới thôn trấn này rồi sao, không ngờ phu nhân cũng ở đây?”

Mục Trường Châu thôi nhìn hậu viện, nhớ lại bóng dáng tình cờ bắt gặp khi tuần tra trong trấn ngày hôm đó, cứ ngỡ mình nhìn nhầm nên chỉ dừng một lúc rồi rời đi, tưởng đâu đã nghĩ nhiều nhưng hóa ra không phải.

Vốn đã hứa sẽ cho nàng biết hành tung của Hạ Xá xuyết, nhưng tới khi bắt người chàng đã thất hứa, không có ý định nói cho nàng biết, để nàng yên ổn chờ đợi ở Tần Châu, lại không ngờ nàng vẫn đích thân chạy tới bắt người.

Mục Trường Châu nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy khi chạy tới sa mạc, ánh mắt trầm xuống, đứng tại chỗ không đáp.

Hồ Bột nhi nhìn vẻ mặt chàng, nghiêng đầu gọi lính đến: “Lôi thằng chó kia vào đây!”

Hai binh sĩ lập tức kéo Hạ Xá xuyết bị trói gô trên ngựa xuống, hắn ngã ngựa còn bị trúng tên vào vai nên đã hôn mê bất tỉnh.

Mục Trường Châu lên tiếng: “Tìm thuốc trị thương cho hắn, đừng để hắn chết.”

Hồ Bột nhi cười độc: “Thế thì dễ cho hắn quá, thuộc hạ đảm bảo thằng chó này muốn chết cũng không được!”

Mục Trường Châu nhấc chân đi tới hậu viện. Thấy vậy, Hồ Bột nhi lập tức đuổi theo, đề phòng bị phát hiện nên không gọi danh hào: “Không phải chúng ta nên đi ngay sao? Vì bắt tên chó này mà gấp rút lắm rồi, giờ không dư nhiều thời gian đâu!”

Mục Trường Châu không đáp mà cũng không dừng bước.

Hồ Bột nhi đành đứng lại, gãi chòm râu quay nón với vẻ khó hiểu, đoạn xoay người gọi binh sĩ kéo Hạ Xá xuyết: “Tìm đại phòng nào cho hắn đi!”

Mục Trường Châu vừa vào hậu viện đã nhìn thấy căn phòng ở tít cuối đang hé cửa.

Phong Vô Tật bước ra, lông mày nhíu chặt, thấy chàng đi tới bèn dừng bước, lần này cậu không còn né tránh nữa mà gọi: “Mục Nhị ca.”

Mục Trường Châu nhìn căn phòng sau lưng cậu, thấp giọng hỏi: “Nàng ấy lại đau tai trái à?”

Phong Vô Tật mở to hai mắt, đi tới gần hơn: “Huynh, huynh đã biết tai của a tỉ…”

Mục Trường Châu nói: “Đệ bảo xem? Ta và nàng ấy là vợ chồng.”

“…” Phong Vô Tật có cảm giác chàng nhấn mạnh vào hai chữ cuối, cậu cụp mắt ngó trái nhìn phải, cảm thấy mình đã hỏi thừa, một lúc sau mới hỏi nhỏ: “Vậy Mục Nhị ca có biết vì sao a tỉ nhà đệ thành ra như vậy không?”

Mục Trường Châu đưa mắt nhìn.

Phong Vô Tật giơ tay chỉ vào căn phòng của mình. Nhận ra cậu có lời, Mục Trường Châu cất bước đi vào. Phong Vô Tật khép cửa lại, sau một lúc đắn đo mới bắt đầu kể chuyện.

Mất một canh giờ mới có thể kể xong.

Phong Vô Tật hít mũi: “Vốn dĩ đệ không muốn nhắc lại chuyện cũ của Phong gia nữa, nhưng nếu lần này không nhờ Mục Nhị ca thì chưa chắc đã bắt được kẻ thù, huống hồ đệ thấy huynh với a tỉ…” Cậu nhìn Mục Trường Châu, ngập ngừng bảo, “Chỉ mong sau này Mục Nhị ca sẽ tốt với a tỉ của đệ hơn, bao năm nay tỉ ấy sống chẳng dễ gì.”

Mục Trường Châu đứng cạnh cửa, vẻ mặt trầm lặng không gợn sóng, một lúc lâu sau mới bảo: “Dù ta sẵn lòng thì cũng phải nàng ấy muốn mới được.”

Phong Vô Tật ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chàng đã mở cửa đi ra.

***

Thuấn Âm cầm khăn ướt lau tay lau mặt, nằm vật ra giường, ép bản thân nhắm mắt, nhưng tai trái liên tục nhói đau.

Sau từng cơn đau lại khơi dậy những chuyện xa xưa trong lòng, nàng như trở về sáu năm trước.

Một buổi trưa âm u, nàng đứng trong thư phòng của phụ thân, nhìn vẻ mặt nặng nề của người nhà, nghe phụ thân nói ra tin tức như sét đánh giữa trời quang ấy.

Ngự sử Đại phu đã hạch tội trước điện: Mật Quốc công đương triều, Binh bộ Thượng thư Phong Đạo Hành, mười mấy năm trước đã giao tranh với Tây Đột Quyết tại Linh Châu, để thủ thắng mà không tiếc dùng bách tính Linh Châu làm mồi, sau khi thắng trận đã tàn nhẫn gi ết chết bách tính hòng che đậy, mấy nghìn người vô tội bỏ mạng, máu tanh lênh láng không khác đồ thành.

Khi ấy Tây Đột Quyết vừa quy phục tiến cống triều đình, hai bên đã đàm phán ổn thỏa, nhưng sứ thần của bộ lạc Xử Mộc Côn được cử tới Trường An đã gợi lại chuyện này, còn tuyên bố chính Xử Mộc Côn làm tiên phong trong trận chiến năm xưa, tận mắt chứng kiến tất cả, thề dùng tên của bộ lạc làm chứng chuyện này là thật.

Tin tức ấy đã đưa tới sóng to gió lớn khiến toàn triều xôn xao.

“Sao phụ thân có thể giết bình dân được, quá vô lí!” Nàng không kìm được nói.

Mật Quốc công ngồi sau bàn, ông đã không còn mặc quan bào, cau mày thở dài: “Gần đây thời cục rối ren, chỉ e chuyện này không đơn giản.”

Thuấn Âm đi tới cạnh ông: “Nhưng đâu thể tước chức quan vào lúc này được, lẽ nào Thánh thượng dễ dàng tin tưởng một cách tùy tiện vậy sao?”

Mật Quốc công lắc đầu: “Bởi vì sau đấy có một cụ bà Linh Châu dùng mạng tố cáo, đổ máu tại chỗ, chết bên ngoài Ngự Sử Đài.”

“…” Thuấn Âm ngạc nhiên.

Thư phòng chìm trong yên ắng, có lẽ không ai ngờ lại dính líu đến mạng người thật, đã như vậy thì sao có thể phân bua bằng lời?

“Nay chuyện rất xôn xao, không chỉ một viên quan trong triều hạch tội, Thánh thượng buộc lòng cách chức cha đợi điều tra.” Mật Quốc công trấn an nàng, “Tước chức quan cũng chỉ để sự việc lắng xuống chứ không phải định tội, cha sẽ tự thu thập bằng chứng, nhất định có thể minh oan.”

Tuy ngoài mặt Thuấn Âm đã bình tĩnh lại nhưng vẫn vô thức xoắn tay, cảm thấy chưa yên tâm.

Phong Vô Hoặc đứng dậy, bấy giờ y đã mười tám, đang trong tuổi thiếu niên nhiệt huyết, nhưng rất điềm tĩnh nói: “Phụ thân yên tâm, con đã xin lệnh trấn thủ Hạ Châu, Thánh thượng không tước chức quan của con, có thể cũng muốn Phong gia thu thập bằng chứng kháng án. Hạ Châu và Linh Châu chỉ cách một cửa quan, con định âm thầm thu thập rồi mới đến bộ lạc Xử Mộc Côn tìm kiếm.”

Mật Quốc công lo lắng: “Trấn thủ Hạ Châu là công việc quan trọng của con, không được mạo hiểm.”

“Nhưng phụ thân bị cấm túc trong phủ thì thu thập chứng cứ bằng cách nào? Tuy triều đình nói sẽ điều tra nhưng tiến trình quá chậm, thân là trưởng tử, con sẽ tự ra mặt.”

Thuấn Âm vội nói: “Muội có thể giúp đại ca.”

Phong Vô Hoặc cười: “Đúng, để Âm nương đi cùng con đi, muội ấy có trí nhớ tốt, chắc chắn sẽ giúp được nhiều.”

Một tiếng cười của y như xua đi mây mù trong nhà, ngay cả Thuấn Âm cũng cười lên.

Ngày xuất phát vẫn âm u không nắng, Thuấn Âm ngồi trên ngựa, xoay người lại thì thấy mẹ đang nhíu mày đứng ngoài cổng.

Từ khi biết nàng muốn đi cùng, Trịnh phu nhân đã bao phen ngăn cản: “Đao gươm không tròng, con đi ngộ nhỡ không giúp được gì, trái lại còn thành gánh nặng.”

Song Phong Vô Hoặc vẫn cương quyết: “Cứ để Âm nương đi đi, tuy muội ấy còn nhỏ nhưng đâu phải chưa từng đi xa.”

“Chuyện lần này sao có thể so với hồi trước?” Trịnh phu nhân càng nhíu chặt lông mày.

Nhưng cuối cùng Thuấn Âm vẫn đi theo.

Một tháng sau mới đến Linh Châu.

Trời tối khuya, cơ thể bé nhỏ của Thuấn Âm rúc trong chiếc áo choàng to lớn, ngồi giữa thảo nguyên hoang vu đăm đăm nhìn đống lửa, nhớ lại khi xưa mỗi khi ra ngoài còn có họ hàng đồng hành, thế mà giờ đây chỉ có mình nàng và đại ca.

Ngày tháng như vậy trôi qua chưa bao lâu đã xảy ra chuyện này. Rất nhiều họ hàng bỏ đi, thậm chí khi cha vừa bị tước chức quan thì đã lập tức cắt đứt quan hệ.

Nàng đưa tay chấm mấy chấm xuống đất, ghi lại tình hình đã thấy trên đường đi: “Theo như những gì muội thấy thì không phải các bộ lạc của Tây Đột Quyết đều nhất trí như nhau, trong đó Xử Mộc Côn là xảo quyệt nhất, chuyện của Linh Châu cứ như cái bẫy dành cho phụ thân.”

Phong Vô Hoặc ngồi một bên: “Cũng may muội đã từ chối hôn sự với phủ Quận công, nếu không bây giờ ai sẽ giúp huynh thăm dò những chuyện này đây.”

Thuấn Âm cau mày ngẩng đầu: “Sao đại ca còn có tâm trạng đùa cợt vậy?”

Phong Vô Hoặc cười bảo: “Chớ ủ ê mặt mày thế, không có gì là không thể vượt qua cả. Đừng quên kỹ thuật phòng thân mà huynh đã dạy muội, đã cất đoản kiếm chưa?”

Thuấn Âm gật đầu: “Rồi ạ.”

Phong Vô Hoặc nhìn đằng trước: “Chỉ cần qua cửa quan sẽ vào đất của Tây Đột Quyết, đi ngủ sớm thôi, sáng mai tiếp tục thăm dò.”

Đống lửa dập tắt, Thuấn Âm chui vào lều nằm trên thảm lông dày, trong bụng nghĩ tốt nhất nên nhanh nhanh qua cửa quan này, như thế Phong gia sẽ trở về như xưa.

Trời tối khuya, không biết mơ màng thiếp đi lúc nào, bất thình lình có tiếng còi sắc lẻm vang lên.

Thuấn Âm choàng tỉnh chui ra khỏi lều, thấy ánh lửa lập lòe đằng xa, hình như là đuốc trong tay binh mã. Nàng hoảng hốt quay người tìm kiếm đại ca, đúng lúc này nhác thấy một cán cờ lớn vụt qua, dưới ánh lửa hiện lên đầu sói màu vàng bắt mắt.

Là cờ đầu sói của Tây Đột Quyết, bên dưới quấn nhiều vòng vải màu mè như rắn thè lưỡi, vừa ngông nghênh lại cực kỳ đáng sợ.

Không, chỉ là một trong những bộ lạc của Tây Đột Quyết, là Xử Mộc Côn.

Đâu đâu cũng có bóng người di động trước mắt, tiếng chém giết la hét vọng khắp nơi.

Nàng sờ thanh đoản kiếm, nấp trong chỗ tối nhanh chóng nhìn quanh, song cũng chẳng có bao nhiêu chỗ để trốn, đối phương quá đông, bọn họ đã bị bao vây rồi.

Binh mã Xử Mộc Côn vào quan bằng cách nào, làm sao biết được hành tung của họ?

Thuấn Âm nghĩ hoài không ra, đột nhiên nàng nhìn thấy tên cầm đầu với chiếc mũi chim ưng cùng đôi mắt sâu hoắm ở đám đông đối diện, hắn cầm loan đao đang chỉ huy gì đó, chỉ về một nơi phía xa.

Nàng nghiêng đầu nhìn theo, hắn đang chỉ vào đại ca của nàng.

Ngay sau đó đối phương đã nhìn thấy nàng, tỉ mỉ đánh giá rồi đột nhiên sai người đuổi theo nàng.

Mùi máu nồng nặc tứ phía, người của bọn họ nằm ngổn ngang.

Phong Vô Hoặc mặc nhuyễn giáp, lúc này nó đã dính đầy vết máu, y cầm hoành đao liều mạng xông tới, quay đầu gào to với nàng: “Chạy mau!”

Thuấn Âm hoảng hốt, biết mình không thể cầm chân huynh ấy ở đây nên luống cuống bỏ chạy, nhưng lại thấy ánh lửa lóa mắt ở hai bên, phục binh tập kích từ cánh hông, đến lối thoát cuối cùng cũng đã bị chặn…

Ánh lửa hòa lẫn màu máu, âm thanh giao tranh cũng nhỏ dần.

Thuấn chui vào bóng tối, rơi xuống một con mương tối tăm.

Khi hạ trại nàng có nói với đại ca là địa hình chỗ này không bằng phẳng, nếu gặp nạn cũng dễ trốn, ngờ đâu vạ miệng lại thành thật, nhưng đối phương nhiều người đến mức bọn họ không có cơ hội chạy trốn.

Tiếng chém giết ngày càng yếu đi, ánh lửa đang tiến về phía bên này.

Bất thình lình có ai đó túm lấy chiếc áo choàng trên người nàng, lại dùng sức quấn chặt người nàng, cuối cùng nàng bị đè thật nặng. Là Phong Vô Hoặc đột ngột lao tới ôm kín nàng, ấn nàng xuống mương tối.

Tai trái Thuấn Âm bị y đè mạnh, chỉ lờ mờ nghe thấy y nói: “Không sao, không sao đâu, Âm nương… đừng sợ…”

Ánh lửa bùng lên, máu lênh láng, cuối cùng ngọn lửa cũng vụt tắt, chỉ còn mỗi mùi máu nồng nặc gần như bao trùm khắp thân nàng.

Nàng cứ thế nằm trong mương, bàn tay bịt tai trái nàng qua lớp áo choàng đã không còn động đậy, toàn thân y cũng đã ngừng cử động, nhưng y vẫn ôm nàng thật chặt không để gió lùa qua, chỉ có máu thấm đẫm áo choàng và thấm lên y phục nàng.

Không rõ tiếng còi chói tai lại vang lên lúc nào, từng tiếng đầy khẩn trương hoảng loạn.

Cũng không hay viện quân đến lúc nào, cũng chẳng nhớ nàng được kéo ra làm sao, thậm chí nàng còn không dám nhìn đại ca, ngay tới tấm vải phủ trên người y cũng bị nhuốm đỏ…

Lúc về đến Trường An nàng trông như gốc cây khô héo.

Mật Quốc công mặc đồ tang ngồi trên giường, trong một đêm ông như già đi mấy chục tuổi, vành mắt hoen đỏ nói với nàng: “Không trách con, là cha đã hại Vô Hoặc…” Nhưng còn chưa nói hết câu thì ông đã hộc ra một búng máu, ngã xuống đất bất tỉnh.

Thuấn Âm toàn thân dính máu đứng như trời trồng, muốn tới gần song không cách nào nhấc nổi bàn chân, cứ như thể bị ghì lại bởi sức nặng bịt chặt tai trái của đại ca, tiếng còi chói tai vẫn văng vẳng quanh quẩn khiến nàng đau nhói.

​Trịnh phu nhân lao tới trước giường, nhìn gương mặt hầu như không còn sức sống của trượng phu, bà quay phắt sang nhìn nàng, mắt xám tựa tro tàn: “Ta đã nói mày đừng có đi rồi, cớ gì không nghe hả? Mày cảm thấy mình hữu dụng? Hữu dụng như vậy đấy sao?!”

Tai trái Thuấn Âm đau điếng, nàng lùi hai bước, có gì đó chảy ra rồi nhỏ xuống mặt đất.

Đúng thế, nàng không nên đi, nếu nàng không đi, có lẽ đại ca có thể thoát khỏi vòng vây, tất cả chỉ vì cứu nàng, mà bây giờ ngay cả cha cũng đã…

Phong Vô Tật chạy ào từ cửa vào, dù không cao nhưng vẫn cố gắng đưa tay đỡ nàng, đột nhiên cậu kinh hãi la lên: “A tỉ, tai trái tỉ chảy máu rồi!”

Trong gian phòng chật hẹp ở đạo quán phía nam ngoại ô Trường An, Thuấn Âm ngồi xuất thần nhìn bức tranh tam thanh treo trên tường, tai trái như hoàn toàn điếc hẳn.

Phong Vô Tật chạy từ ngoài vào, cậu mặc đồ trắng trên người, rón rén ngồi bên phải nàng: “A tỉ, phụ thân đã đi rồi, người trong tộc cũng đã giải tán, tỉ cứ ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi tai sẽ lành lại thôi.”

Phu nhân đi rồi, là bởi vì đại ca đã mất, tất cả cũng do nàng.

Thuấn Âm rục rịch tròng mắt, khàn giọng hỏi: “Phong gia bị định tội chưa? Chúng ta sẽ bị lưu đày?”

Về lại Trường An nàng mới hay, cái chết của đại ca nàng bị nói thành bị người Linh Châu trả thù, lại có người Linh Châu tới Trường An tố cáo, xưng rằng chỉ cần nhìn thấy người nhà họ Phong là lại nhớ đến huyết án năm xưa, thỉnh cầu Thánh thượng giáng tội. Nhưng không một ai nhắc đến bọn Xử Mộc Côn đã phục kích đêm đó, chúng cũng không để lại dấu vết nên khó ai tin lời của nàng.

Phong Vô Tật lắc đầu: “Không có, Thánh thượng chưa hạ chỉ, cho phép chúng ta ở lại Trương An.”

Thuấn Âm từ từ ngẩng đầu lên: “Không định tội?”

Chợt nàng nhìn thấy được chút hi vọng, nàng không thể suy sụp được, không thể để cha và đại ca thất vọng, phải chờ đợi thời cơ đổi lấy một tương lai…

Đã sáu năm rồi, Phong gia không còn duyên với đường làm quan, ở lại Trường An như bị giam cầm trong tử cục. Nhưng rồi đột nhiên, có khách Lương Châu đến Trường An cầu hôn.

“Được.” Nàng đứng trong đạo quán, nhìn rặng núi nơi xa như đã chờ đợi quá lâu.

Thế nào cũng được, dù phải lấy ai nàng cũng chẳng ôm ấp mong chờ, miễn là có thể rời khỏi Trường An, có thể để nàng hoàn thành chuyện dang dở năm xưa.

Đây là trách nhiệm của nàng với Phong gia…

Cho tới ngày hôm nay.

Thuấn Âm bỗng mở mắt ngồi dậy, tai trái vẫn nhói đau còn tai phải cứ văng vẳng câu nói của Hạ Xá xuyết:

“Hay ngươi đã quên đi ca ngươi chết thế nào? Khi hn b đâm hết nhát này đến nhát khác, b đâm biết bao nhiêu là nhát, thì ngươi đang tr đâu?”

“Không dám giết ta ư, đi ca ngươi chết thm như thế, hóa ra cũng chết vô dng…”

Nàng đứng dậy xuống giường, đi tới cửa kéo mở cửa ra.

Các binh sĩ đang canh gác ngoài một căn phòng, nàng đưa mắt nhìn rồi từ từ đi tới.

Binh sĩ thấy nàng thì tránh ra, không dám ngăn cản.

Thuấn Âm đẩy cửa vào, nhìn Hạ Xá xuyết bị xô ngã dưới đất, mũi tên trên vai đã được nhổ ra, vết thương cũng được chữa trị, người vẫn còn trong cơn mê.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt ngập tràn sương máu, rút thanh đoản kiếm ở bên hông ra, lẩm bẩm lặp lại lời của đại ca như mỗi khi tự an ủi: “Không sao, không sao đâu…”

Dù nàng biết cần phải nhẫn nại, chuyện của Phong gia vẫn chưa xong, thế nhưng bây giờ nàng không quan tâm gì hết, chỉ một lòng muốn giế t chết hắn ta. Nắm chặt thanh đoản kiếm, song vừa giơ lên thì chợt khựng lại.

Bàn tay nàng bị nắm lấy.

Trong nháy mắt Thuấn Âm sực tỉnh, nàng quay người, thấy bàn tay nắm chặt mình đang gồ gân xanh, khi ngước lên lại nhìn thấy mặt chàng.

Đôi mắt đen của Mục Trường Châu nhìn vào mặt nàng, hạ tay xuống kéo nàng ra ngoài. Thuấn Âm loạng choạng đi theo. Đến khi quay về căn phòng sát vách, cửa khép lại, tay nàng vẫn bị chàng nắm mạnh, tim đập thình thịch.

Mục Trường Châu rút lấy thanh đoản kiếm từ trong tay nàng, nói: “Tỉ đệ nàng không nhốt được hắn đâu, giao cho ta, ta có thể khiến hắn vừa không thể chết cũng không thể sống yên. Đúng lúc ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.” Đoản kiếm trong tay từ từ cắm lại vào vỏ dắt bên hông, chàng nói tiếp, “Đợi bao giờ Trường An đồng ý tái thẩm án thì hãy để Vô Tật tới Lương Châu nhận người.”

Thuấn Âm th ở dốc: “Thì ra huynh đã biết rồi.”

Mục Trường Châu nhìn nàng, trầm giọng nói: “Ta biết, ta biết trong lòng Âm nương chỉ có trách nhiệm, nhưng hôm nay mới hiểu rõ gánh nặng ấy, nên dù nàng không muốn trở lại thì ta cũng có thể hiểu được đôi phần.”

Môi Thuấn Âm mấp máy, muốn nói đôi lời nhưng chẳng thể thốt ra.

Đột nhiên giọng của Hồ Bột nhi truyền từ ngoài vào: “Bẩm Quân… khụ, không thể chậm trễ nữa, nếu lỡ thời gian quay về, bị phủ Tổng quản phát hiện chúng ta lén ra ngoài thì nguy mất!”

Thuấn Âm ngẩng đầu nhìn chàng, biết chàng sắp phải đi rồi.

Mục Trường Châu cũng nhìn nàng, đoạn buông tay quay đầu đi ra ngoài.

Thuấn Âm rũ tay xuống, như bị kéo trở về với thực tại, cứ dõi theo bóng lưng chàng.

Mục Trường Châu vừa tới cửa thì đột nhiên dừng lại, xoay người vòng về, nắm eo nàng ôm sát vào người: “Lúc đó nàng muốn chết ư?”

Thuấn Âm nhìn vào ánh mắt chàng, con tim như bị gõ mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp: “Không.”

“Không?” Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm, “Vì trách nhiệm mà đến cả mạng sống nàng cũng không cần, quên rằng ở Lương Châu còn có người đang chờ?”

“…” Thuấn Âm  không biết phải nói thế nào.

Mục Trường Châu ôm chặt eo nàng, đột nhiên đưa tay vào trong vạt áo nàng, chạm lên ngực nàng.

Làn mi Thuấn Âm rung nhè nhẹ, nơi đó bỗng nóng lên, đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Rồi Mục Trường Châu đột ngột cúi đầu áp môi xuống, chuyển từ cổ cho tới ngực nàng.

Thuấn Âm cảm thấy ngực mình sôi sục, nàng nắm vạt áo chàng, môi chàng ngậm trước ngực mà như dán lên con tim đập rộn rã, đột nhiên cắn nhẹ rồi chuyển sang m*t mạnh.

Toàn thân nàng run bắn, cảm giác tê dại lan tới tận sống lưng khiến nàng thậm chí quên cả cơn đau ở tai trái.

Mục Trường Châu ngẩng đầu nhéo cằm nàng, ép nàng phải ngẩng lên, bình tĩnh nói: “Sống cho thật tốt, Phong Thuấn Âm, dù nàng…” Hầu kết ở cổ chàng cục cựa, “Dù nàng không muốn trở lại cũng phải sống khỏe mạnh.”

Thuấn Âm ngẩng đầu lên, một bên cổ đã đỏ bừng, lồ ng ngực còn phập phồng, nhìn vào mắt chàng, từ đáy đôi mắt đen láy hiện lên một tia đỏ nhạt. Mục Trường Châu dùng tay sờ cằm nàng, khóe miệng xuất hiện một nụ cười: “Nàng thật tàn nhẫn, đến tận bây giờ chỉ có ta là không cam lòng.”

Ngay khi bên eo được buông lỏng, Thuấn Âm vừa định thần thì đã trông thấy chàng bước thẳng ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc