TÂM TIÊM Ý

“Không ổn, chi bằng nàng giúp ta một tay…”

***

Vừa ra khỏi phủ Tổng quản, Trương Quân Phụng tức tốc chạy về phủ Quân tư, nhảy xuống ngựa xông vào cổng.

Mục Trường Châu đang đứng trong sảnh – dường như chàng cũng mới về, hộ giáp cổ tay còn chưa tháo, đang cởi ống tên đeo ở thắt lưng xuống, quay đầu hỏi: “Sao rồi?”

Trương Quân Phụng tới gần bẩm báo: “Đúng lúc hôm nay phu nhân ra mặt nhận lễ, theo lời Quân tư dặn, thuộc hạ đã truyền tin cho nàng ấy rồi.”

Mục Trường Châu hỏi tiếp: “Người thế nào?”

Trương Quân Phụng há miệng nhưng không biết phải đáp ra sao, lúc ấy hắn nào có nhìn kĩ, chỉ biết thưa: “Trông vẫn khỏe… Nhưng hình như gầy đi?”

Mục Trường Châu sầm mặt, đặt ống tên lên bàn, đi đi lại lại mấy bước rồi hỏi tiếp: “Vẫn không được gặp Tổng quản hả?”

Trương Quân Phụng cau mày lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Có lẽ chỉ đến ngày mừng thọ mới gặp được.”

Mục Trường Châu cười lạnh: “Cũng chỉ ít hôm nữa.” Chợt chàng cao giọng gọi Xương Phong.

Xương Phong nhanh nhảu chạy tới trước cửa: “Thưa Quân tư.”

“Bảo ngươi chuẩn bị quà tặng đến đâu rồi?” Mục Trường Châu hỏi.

Xương Phong đáp: “Đã sẵn sàng rồi ạ, có cần đưa luôn đến phủ Tổng quản không?”

Mục Trường Châu khoát tay với Trương Quân Phụng ra hiệu cho hắn quay về, vừa sải bước ra ngoài vừa nói: “Không cần, tới lúc đó ta sẽ đích thân đưa tặng.”

Ngày Canh dần, phủ Tổng quản.

Công việc liên quan đến thọ yến đã chuẩn bị gần xong, chúng nữ quyến sắp sửa kết thúc công việc hỗ trợ.

Thế mà đến ngày cuối cùng, các nàng vẫn còn tới phòng thêu tất bật hồi lâu. Bởi vì bức thêu vẫn chưa hoàn thành, ban đầu là chia nhau mỗi người thêu một ít, nhưng dải lụa quá lớn, tới tận hôm nay vẫn còn thiếu chút đỉnh, chưa thể ráp thành bức hoàn chỉnh, sợ Tổng quản phu nhân nổi giận nên mọi người lại sốt ruột làm tiếp.

May thay sau buổi trưa, phủ Tổng quản đã cho thợ thêu tiếp nhận nốt phần việc còn lại, cuối cùng các nàng cũng không cần lo lắng.

Chúng nữ quyến yên tâm, bấy giờ mới về phòng thu dọn hành lí.

Thuấn Âm ngồi trong phòng, nghe tiếng mọi người chuyện trò dọn dẹp bên ngoài, lặng lẽ tính toán ngày tháng.

Đã nhiều ngày trôi qua mà kinh nguyệt của nàng vẫn chưa tới…

Thực ra hồi trước nàng rất ít khi để ý đến chuyện này, nhưng kể từ lúc bị Lưu thị hỏi câu ấy, những ngày qua tuy vẫn bình thản cần gì làm nấy song trong lòng luôn âm thầm chờ đợi kỳ kinh nguyệt.

Nhưng không có, vẫn chưa đến.

“Phu nhân.” Bỗng bên ngoài có thị nữ cất tiếng gọi.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Thuấn Âm dỏng tai lắng nghe, xua tan suy nghĩ bòng bong, đè tay lên cổ họng, thủng thẳng cất tiếng: “Chuyện gì?”

Thị nữ đáp: “Xin mời phu nhân đến tiền viện, phủ Quân tư đã tới đưa quà.”

Thuấn Âm thở phào, đứng dậy vuốt lại tóc mai rồi mở cửa đi ra, nét mặt bình thản như mọi hôm.

Lục Chính Niệm đi ra từ phòng bên cạnh, đã thu xếp xong hành lí, cầm tay nải bằng cả hai tay, trông cô ấy vẫn khá e dè, nhưng thời gian qua đã quen nói chuyện với nên cô ấy đi tới hỏi thăm: “Phu nhân đi luôn bây giờ à?”

Thuấn Âm nói: “Cô về trước đi, ta còn có việc.”

Lục Chính Niệm tính quở trông nàng lại gầy đi như kiểu mất ngủ nhiều ngày liền, nhưng nàng đã lướt qua trước mặt đi thẳng ra ngoài, cô nàng đành khép miệng bỏ qua.

Sau nhiều ngày, căn phòng ở tiền viện được dùng để tiếp quà biếu đã chật kín nên giờ đây lại trưng dụng thêm một căn khác để nhận lễ.

Lúc Thuấn Âm đ ến đã thấy Lưu thị ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, hôm nay đích thân bà tiếp nhận lễ mừng họ, vẫn ăn bận Hồ phục, nhưng cổ áo vàng đỏ càng khiến bà ta thêm phần vui vẻ.

Thuấn Âm tiến tới hành lễ.

Lưu thị nhìn nàng: “Nay phủ Quân tư đến biếu quà nên mới gọi cô tới cùng thưởng thức.”

Thuấn Âm cúi đầu đứng bên cạnh, cố gắng né người lảng tránh ánh mắt bà.

Liền sau đó Xương Phong đi từ ngoài vào, hai tay dâng lên một hộp gỗ dài màu đỏ chế tác tinh xảo, khom lưng hô to: “Phủ Quân tư biếu quà mừng thọ, chúc Tổng quản phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn!”

Lưu thị bật cười, nhưng chưa lên tiếng thì lại có người đủng đỉnh bước vào.

Thuấn Âm vô thức nhìn sáng, bóng dáng cao to quá đỗi quen thuộc, áo bào gấm đen ôm sát thân hình, bước chân dứt khoát ngày một tới gần.

Đến gần nàng, chàng dừng lại giơ tay hành lễ.

Hơi thở của nàng dần dồn dập theo bước chân chàng, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ôm dải lụa choàng quanh cánh tay, không ngờ chàng đích thân đến đây.

Lưu thị ngạc nhiên: “Quân tư đích thân tới đưa lễ cơ à?”

Mục Trường Châu đáp: “Các quan viên khác đều đích thân đến, đương nhiên cả tôi cũng phải vậy.”

“Sao Quân tư lại so mình với người khác?” Lưu thị cười, “Làm ta ngạc nhiên đấy.”

Mục Trường Châu từ tốn đáp: “Tôi và bọn họ đều là hạ quan Lương Châu, dĩ nhiên không khác gì nhau.”

Tiếng cười nhuốm ý khó hiểu của Lưu thị vang vọng trong sảnh: “Chẳng hay Quân tư tặng gì đây?”

Mục Trường Châu ngoắt tay với người sau: “Mở ra đi, mời Tổng quản phu nhân xem trước.”

Xương Phong nhanh chân đặt hộp gỗ lên bàn mở ra, cầm lên một bức tranh.

Thuấn Âm đưa mắt nhìn, trông có vẻ nặng, Xương Phong cầm bằng hai tay rồi cẩn thận mở ra, khi cánh tay duỗi thẳng cũng là lúc bức tranh trải rộng trước mắt.

Chỉ nhìn qua nàng đã nhận ra, đấy chính là bản đồ Hà Tây.

Bản thân nàng đã nhìn hình dạng địa lí của các châu trên đó không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ là nhìn riêng từng châu một chứ không giống thế này: toàn bộ mười bốn châu hợp lại trong một bức tranh.

Bản đồ được làm từ một tấm lụa dày, ranh giới từng châu được phân chia bằng đá quý, mười bốn châu tương ứng mười bốn khối với màu sắc bất đồng, không phải đến từ Đại Thực xa xôi thì cũng là từ Khang Quốc Tây Vực, chỉ cần nhìn cũng biết giá trị không rẻ.

Món quà như vậy được dâng lên bởi Phủ Quân tư quả đúng thích hợp, đủ quý giá mà không phí tâm tư, đủ tôn trọng mà không quá nịnh nọt, một món quà thọ có chừng có mực.

Lưu thị gật đầu ra chiều hài lòng, cười nói: “Ta thay Tổng quản nhận món quá quý giá này, vốn định trả cậu một phần lễ quý nhưng tiếc là chẳng thể thành thật.”

Mục Trường Châu không đáp, thấy bà đưa mắt nhìn Thuấn Âm, chàng kìm nén tới tận khắc này mới ngước mắt nhìn nàng, khẽ giơ tay lên.

Xương Phong lập tức cất đi tấm bản đồ quý báu, đặt lại vào hộp, ra ngoài gọi Thắng Vũ đi thu dọn đồ đạc thay phu nhân đặng chuẩn bị trở về.

Lưu thị nhìn Thuấn Âm: “Nếu Quân tư đã đến thì cô về phủ cùng cậu ta đi.”

Thuấn Âm vừa đáp một tiếng đã lại nghe thấy bà mở miệng, nhưng là nói với Mục Trường Châu: “Khi về nhớ chăm nom nhiều vào, chắc Quân tư chưa biết, thấy nàng gầy gò mệt mỏi thế, mấy ngày trước ta còn tưởng nàng có tin vui.”

Thuấn Âm liếc thấy Mục Trường Châu khựng người trong một chớp mắt., nhưng rất nhanh chàng đã bình tĩnh đáp: “Để Tổng quản phu nhân chê cười rồi, thời gian này nàng ấy đang ở đây, làm sao có thể có tin vui?”

Lưu thị dừng lại, đoạn che miệng cười: “Nói cũng phải, là ta làm chậm trễ hai người. Nhưng thôi không sao, tương lai còn dài mà cả hai vẫn còn trẻ, rồi tin vui cũng sẽ đến.”

Thuấn Âm khép rèm mi, tỏ vẻ bản thân đang xấu hổ chứ không phải rét lòng.

Mục Trường Châu bình thản giơ tay cáo từ, đoạn quay qua nói với nàng: “Đi thôi.”

Thuấn Âm cất bước đi theo chàng.

Chàng đi trước còn nàng theo sau, bước chân thong thả không nhanh không chậm đi thẳng ra ngoài.

Xe ngựa đã chờ ngoài cổng.

Thuấn Âm tới gần cỗ xe, vừa chạm tay lên mành trúc thì bị chàng nắm lấy.

Mục Trường Châu đỡ sau eo nàng, nâng nàng lên xe, giọng nghẽn trong họng nghe nặng nề căng thẳng: “Quay về rồi nói.”

Thuấn Âm giật mình, mím môi ngồi vào xe.

Đồ đạc vốn chẳng bao nhiêu, chẳng mấy chốc Thắng Vũ đã thu dọn xong, theo Xương Phong chạy tới.

Mục Trường Châu nhảy lên ngựa, nắm chặt dây cương: “Đi!”

Cũng như bao lần trước đó, đoàn xe ngựa từ phủ Tổng quản trở về phủ Quân tư. Chỉ là bánh xe lăn nhanh hơn, tiếng vó ngựa cũng gấp gáp hơn.

Cuối cùng xe ngựa dừng lại trước phủ Quân tư.

Mục Trường Châu giật mạnh dây cương khiến ngựa hí một tràng dài. Chàng nhảy xuống đi tới chỗ Xương Phong, thì thầm thật nhanh hai câu.

Xương Phong vội vã xuống ngựa, lại vội vã chạy vào cổng.

Thuấn Âm vén mành xe, chân vừa chạm đất thì Mục Trường Châu đã đến trước mặt.

Chàng nắm tay nàng dắt vào phủ.

Thuấn Âm thấp thỏm, tiến về phía trước theo bước chân chàng, cảm giác những ngón tay chàng nắm chặt cổ tay đến mức khiến nàng đau.

Băng qua hậu viện, vào nhà chính, Mục Trường Châu dẫn nàng đến bên sạp, ấn nàng ngồi xuống rồi mới buông tay, quay đầu ra cửa: “Dẫn vào!”

Xương Phong dẫn một ông cụ râu tóc bạc trắng đi vào. Ông ấy đeo túi vải, trên túi thêu một chữ Y – là một đại phu.

Thuấn Âm vỡ lẽ, là muốn bắt mạch cho nàng. Quá vội vàng, đến cả tấm che cũng không có, tim nàng đập nhanh tựa trống bỏi.

Mà đại phu đã lớn tuổi nên không để ý nhiều lễ nghĩa, ngồi lên đôn ghế Xương Phong chuẩn bị, đặt túi vải xuống, ra dấu cho nàng vươn tay.

Mục Trường Châu đột nhiên xoay người ra ngoài.

Xương Phong đi theo, khẽ thưa: “Thời gian trước Quân ti bảo tiểu nhân tìm đại phu, tiểu nhân chỉ tìm được một người này, tuy ông ấy không phải danh y nhưng khá tinh thông bệnh lí phụ nữ, vốn không định giữ ông ấy ở lại phủ ta.”

Mục Trường Châu chỉ nghĩ, lúc này đang rất cần người tinh thông bệnh lí phụ nữ, chàng trầm giọng nói: “Có giữ lại hay không đợi bắt mạch xong hẵng bàn.”

Thuấn Âm ngồi cứng người, một tay đặt trên đệm lót, hai ngón tay khẳng khiu của đại phu già đặt trên cổ tay.

Thỉnh thoảng đại phu lại hỏi nàng vài chuyện, nàng nhất nhất trả lời, ánh mắt vô thức liếc ra cửa.

Mục Trường Châu đứng xoay lưng, sườn mặt hướng về phía nàng, cằm bạnh ra, trong sắc trời dần tối viền một đường viền sâu lạ thường.

Một lúc lâu sau, đại phu già buông câu kết luận: “Phu nhân vẫn khỏe, chẳng qua lo âu quá độ dẫn đến mệt mỏi, cần nghỉ ngơi đầy đủ.”

Thuấn Âm sửng sốt, bật thốt hỏi: “Thật không?”

Đại phu gật đầu.

Mục Trường Châu ngoái nhìn, ánh mắt dừng trên mặt nàng, bờ vai căng thẳng thả lỏng ra.

Thuấn Âm nhìn chàng, có gì đó trong lòng âm thầm rơi xuống.

Xương Phong mời đại phu ra ngoài.

Lúc này Mục Trường Châu mới gật đầu với hắn, ý là không cần giữ người ở lại phủ.

Đợi người đi hết, bốn phía xung quanh lâm vào cảnh yên tĩnh.

Mục Trường Châu vẫn đứng ngoài cửa, nhìn Thuấn Âm nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta trở lại.”

Thuấn Âm nhìn chàng sải bước rời đi, đến khi chỉ còn một mình trong phòng thì nàng mới thực sự bình tĩnh.

Đến khắc này nàng mới hiểu hết câu nói của chàng ngày trước:

“Có điều cả hai ta đang ở đầu sóng ngọn gió, không thể làm tiếp được.”

Trời tối đen, trong nhà chính đã lên đèn.

Thắng Vũ đưa người đến hầu hạ Thuấn Âm dùng cơm rửa ráy, xong xuôi lại rời đi để nàng được yên tĩnh nghỉ ngơi.

Nhưng Thuấn Âm trằn trọc không ngủ nổi, bèn choàng áo vào đứng bên bàn, cầm sổ sách trong tay, cứ ngỡ cơn sợ bóng sợ gió qua đi thì nàng có thể tập trung ghi chép những gì đã thăm dò được ở trong phủ Tổng quản, thế mà một lúc lâu mãi vẫn không thể mở ra.

Bỗng đưa mắt nhìn về phía cửa, Mục Trường Châu vẫn chưa về.

Nàng dọn dẹp đống sổ sách, quay gót đi vào, song chưa được hai bước đã thấy cửa phòng mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại.

Mục Trường Châu đi vào, viên lĩnh trên người không cài cúc để hở nửa phần ngực, đang cầm thắt lưng rong tay, dường như chàng vừa tắm xong, hơi ẩm ướt vương quanh thân mình, trên sợi tóc cũng dính vài giọt nước.

Thuấn Âm nhìn chàng: “Chàng đi đâu vậy?”

Mục Trường Châu đáp: “Luyện bắn tên.” Chàng đặt thắt lưng xuống, nhìn nàng qua ánh đèn nhờ nhờ tựa được bao phủ bởi màn hơi nước.

Thuấn Âm bị chàng nhìn chằm chằm khiến lồ ng ngực thắt lại: “Cũng may không có gì.”

Bỗng Mục Trường Châu cất bước đi tới, đưa tay ôm eo nàng, cúi đầu xuống dán môi vào bên tai, muốn nói gì đó song lại thôi.

Chàng muốn nói trước lúc bắt mạch, có một khắc chàng đã hi vọng đó là thật; nhưng khi biết không phải lại thở phào.

Thuấn Âm nép mình trong vòng tay chàng, hơi thở của chàng phả vào tai, từng nhịp từng nhịp vô cùng rõ rệt, hơi nóng lởn vởn khiến cổ nàng đỏ lựng lên.

Bất thình lình, chàng áp môi ngậm lấy vành tai nàng. Tai Thuấn Âm lập tức tê rần, co rụt một cái, lại bị chàng ôm chặt.

Bước chân lộn xộn lùi ra sau, chàng bước một bước, nàng bị dẫn theo, tiếng thở hổn hển của chàng lan từ tai đến cổ nàng, nặng nề rơi xuống xương quai xanh.

Cắn nhẹ rồi m*t mạnh. Cả thần hồn lẫn thần tính đảo điên, bị đốt cháy bởi đôi môi chàng.

Mục Trường Châu ngẩng đầu th ở dốc, vuốt v e cổ nàng: “Đúng là gầy hẳn đi.”

Thuấn Âm cũng cảm thấy mình gầy đi, mới chỉ chút ấy thôi nàng đã không còn sức lực kháng cự, cơ thể mềm oặt được chàng ôm ngồi xuống sạp.

Áo khoác bị cởi ra, vừa cảm nhận được hơi lạnh thì liền ngay sau đã thấy nóng bởi lồ ng ngực của chàng.

Chàng ôm nàng từ phía sau, bế nàng ngồi lên đùi.

Trung y trắng trơn duy nhất còn lại trên người phát ra âm thanh ma sát nhỏ, Thuấn Âm có thể cảm nhận được mặt chàng kề ngay sau cổ, hơi thở của chàng phả lên lưng, nơi bí mật đã kiêu ngạo giương cao khiến tim nàng đập nhanh như sấm.

Nhưng ngay khắc sau chàng đã dừng lại.

Nàng khó hiểu xoay đầu nhìn, đôi môi bị chàng lấp kín, một lần nữa được chàng ôm siết đi tới bên mép giường rồi đ è xuống, lúc này cánh môi mới tự do.

Chàng hôn lần lần lên tai nàng, hổn hển nói: “Ngủ thôi.”

Tai Thuấn Âm ngứa ngáy vì âm thanh chàng lướt qua, cảm nhận được sự kìm nén chất chứa bên trong, nàng ngộ ra một điều, chậm rãi hít thở, thì thầm hỏi: “Chàng… ổn chứ?”

Mục Trường Châu nghiêng người ôm siết nàng, giọng đanh lại: “Đừng nói gì hết.”

Nhưng hơi thở của Thuấn Âm dần dà nóng lên, vô thức cựa quậy bàn chân, nơi đã giương cao khó lòng bỏ qua nổi, ấy thế mà chàng vẫn cố gắng kiềm chế.

Đột nhiên Mục Trường Châu bấm nàng một cái, sau đó chụp lấy tay nàng, giọng khản đặc: “Không ổn, chi bằng nàng giúp ta một tay…”

Thuấn Âm bị lật người lại buộc phải đối diện với chàng, bị chàng nắm tay đưa xuống dưới.

Ngay tức khắc tình triều mãnh liệt cùng tiếng sục lên xuống hội tụ ở tay nàng, từ đầu ngón tay cho tới lòng bàn tay.

Toàn thân nàng như sôi lên, tim nảy thình thịch, ngón tay nóng rát tựa bị lửa thiêu để rồi khiến toàn thân bốc cháy…

Cơ thể một lúc một gần nhau, cho đến khi sắp nép hẳn trong vòng tay chàng, hơi thở gấp gáp của chàng ở ngay trên đỉnh đầu, lẫn trong tiếng t hở dốc là hai tiếng rên nặng nề.

Hơi thở Thuấn Âm phả vào cổ chàng, trong ánh nến tù mù lờ mờ nhìn thấy hầu kết chàng di chuyển lên xuống, miệng lưỡi khô khốc chẳng rõ tại sao.

Cho đến một chớp mắt nào đó, Mục Trường Châu đột ngột buông tay nàng. Chàng thở nhanh chồn dập, bất thình lình xoay người hôn cổ nàng, dấu hôn từ từ chuyển xuống dưới.

Thuấn Âm chưa kịp bình tĩnh thì lần nữa thở dốc, là tay chàng càn quấy, như hòng muốn khai cương thác thổ dưới lòng bàn tay và dẫn tới sóng triều trên những đầu ngón tay.

Cuối cùng nàng cũng tìm được âm thanh, hổn hển nói: “Hoang…”

Mục Trường Châu kề môi bên tai nàng, giọng vẫn khản đặc và tay thì chẳng ngừng: “Ta biết, hoang đàng.”

Nàng không thốt nổi một lời, chỉ mỗi thế thôi lại có thể đưa nàng chìm sâu vào đê mê.

Rồi đột nhiên bao suy nghĩ biến mất, nàng bật ngửa đầu ra sau, cần cổ trắng muốt như bị kéo căng ra.

Mục Trường Châu ôm chặt nàng, thở hổn hển liên hồi bên tai nàng, lúc lâu sau mới lạnh lùng cất tiếng, ngỡ đang thầm thì với bản thân: “Không sao, ta có thể nhẫn nhịn thêm chút nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc