TẬN CÙNG CỦA TÌNH YÊU

Đêm mưa, không khí hạ thấp, trong phòng máy lạnh vẫn chạy rì rì. Cả người Nhật Hạ run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập, ai kia nhìn cô, trong mắt xẹt qua tia hối lỗi. Anh nhanh chóng muốn cởi áo sơ mi của cô, để cho cô bớt lạnh. Nhật Hạ tuy run nhưng vẫn ghìm giữ tay anh, Huy Phong bực bội, xé luôn chiếc áo. Hàng nút áo rơi trên sàn nhà những tiếng kêu khô khốc. Đôi gò bồng no tròn hiện ra không che đậy. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét thanh xuân của thiếu nữ vươn cao ngạo nghễ, như thách thức người đàn ông đối diện. Mắt Huy Phong sẫm màu, cổ khô nóng trong anh bức phá mãnh liệt. Anh nắm hai bàn tay không chịu yên của Nhật Hạ đưa lên đầu, cúi người xuống ngậm lấy hạt đậu nhỏ, day dưa cắn mút.

Nhật Hạ lần đầu tiếp xúc thân mật với đàn ông, cả người cô tê cứng thật sự. Một luồng điện chạy dọc cơ thể từ đôi môi âm ẩm ướt của Huy Phong. Đầu lưỡi nóng bỏng của anh lả lướt trên nụ anh đào, bàn tay to lớn xoa nắn bên ngực còn lại làm Nhật Hạ không khỏi run lên, cố gắng há miệng hít thở. Hai bàn tay đang vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kiềm cũng xụi lơ.

Thấy vợ nằm yên, Huy Phong mới thả tay cô ra, nhẹ nhàng nắm cằm cô ngẩng lên, ép cô nhìn mình.

- Huyền Sương! Để tôi nhắc cho em nhớ. Em là vợ duy nhất của Huy Phong tôi, em đang tránh cái gì? Hửm?

Anh nhìn Nhật Hạ, gằn từng tiếng:

- Tôi không đụng vào em, không có nghĩa là em có quyền dành cho thằng khác. Món nợ hôm trước, tôi vẫn chưa tính với em. Làm vợ tôi, phải chăng em không tự nguyện?

- Em tự nguyện, em yêu anh, Huy Phong.

Câu trả lời ôn nhu của Nhật Hạ làm Huy Phong chấn động, tim anh cũng vài phần mềm đi vì lời tỏ tình của vợ. Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nâu trầm thâm thúy quan sát xem bao nhiêu phần trăm lời nói của cô là thật. Nhưng bản năng giống đực lại kêu gào, nghe càng đắm, ngắm càng say. Huy Phong lại áp người xuống hôn Nhật Hạ, nụ hôn lần này nhẹ nhàng, không vồ vập. Đôi môi anh mút mát môi cô, đầu lưỡi luồn vào trong, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho sạch sẽ, dung hòa tuyến nước bọt. Huy Phong nút và nuốt một cách mê đắm. Lần đầu trong đời, anh cảm nhận được vị ngọt đôi môi cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhật Hạ biết đêm nay sẽ không thoát khỏi, cô yên lặng chấp nhận, đánh đổi sự trong trắng cho hạnh phúc của em cô được trọn vẹn, dù cô đau đớn.

Nhật Hạ vốn bài xích đàn ông, nhưng với người đàn ông này thì không. Với anh, cô cảm thấy thần tượng, luôn đặt anh làm mục tiêu phấn đấu. Nhưng qua hôm nay, mọi thứ đã sụp đổ. Cô có nên hận anh như những gã đàn ông khác. Nhưng lý do để hận là gì? Vì anh thực hiện nghĩa vụ làm chồng hay sao. Cô và Huyền Sương đổi vai, anh không biết thì trách kiểu gì đây. Bất giác, giọt nóng hổi trào ra, rơi vào môi Huy Phong.

Cảm nhận được giọt nước mắt của vợ, Huy Phong thoáng cau mày, anh hôn mạnh bạo hơn, chà sát môi Nhật Hạ đau điếng. Hình ảnh Minh Duy ôm Huyền Sương ám vào đầu anh, nó làm anh muốn phát điên. "Em không tự nguyện,? Huyền Sương, em là vợ tôi, vì sao em sợ tôi, mà lại sẵn lòng nhào vào vòng tay thằng khác?". Nhật Hạ không hiểu mình làm sai chuyện gì khiến hắn buồn vui thất thường? Chống đối không ổn, giờ nằm yên cũng không xong. Cô chỉ biết nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Huy Phong ngưng động tác, ngước nhìn Nhật Hạ:

- Tại sao em khóc? Em sợ CHỒNG EM?

Hỏi xong không cho Nhật Hạ trả lời, anh lại dịu dàng áp lên đôi môi cô. Bàn tay anh nắm tay cô đưa thẳng xuống chạm vào nơi nam tính, cất giọng tà mị

- Hay em sợ NÓ?

Lần đầu thấy, và chạm vào, Nhật Hạ thoáng rùng mình, cô sợ hãi thực sự, đôi mắt trừng lớn nhìn tên em rể vô sỉ với bao uất ức không nói được thành lời. Huy Phong khẽ nhếch môi:

- Em có quyền chán ghét những vật tương tự, nhưng riêng nó thì không, sợ cũng không được.

Huy Phong đang ngồi trên người Nhật Hạ, cô không thể vùng vẫy, chỉ biết xoay mặt đi, không muốn đối diện với ánh nhìn chằm chằm và lời nói vô duyên cùng cực của anh.

Cơ thể Huy Phong bí bách cực hạn, mồ hôi bắt đầu túa ra, ham muốn phun trào. Anh cầm người anh em miết lên xuống nơi cửa động, tận hưởng chút khoái cảm, xoa dịu phần nào khát khao. Anh nhẹ nhàng cọ cọ bên ngoài, độ nóng đến 39 độ yêu như thiêu đốt cô bé của Nhật Hạ. Huy Phong sau một lúc chuyển động đung đưa, anh rất muốn thâm nhập sâu vào trong, để "người em" được ôm ấp thỏa mãn. Nhưng nhớ tới thân phận thật của Huyền Sương, anh lại dẹp bỏ suy nghĩ ấy đi. Riêng Nhật Hạ, sau một lúc căng thẳng chờ đợi, nhưng anh lại chẳng vô trong, chỉ dạo chơi nơi vườn hoa lại khiến cô khó chịu. Từ nơi tư mật tiết ra dòng chất ấm áp trơn tuột, sẵn sàng được lấp đầy, mà anh cứ nhử nhử. Bản năng gốc của cả hai được khơi gợi, Nhật Hạ cắn môi, đè nén dòng cảm xúc không đứng đắn của mình, nhưng cơ thể lại vô thức xoay tròn, đong đưa theo nhịp của Huy Phong. Cả hai dòng cảm xúc hòa hợp, đưa dục tình thăng hoa. Huy Phong căng người, rùng mình phóng thích lên cô bé, đổ sập lên người Nhật Hạ thở hỗn hển. Nhật Hạ cũng thở phào, mệt mỏi nhắm mắt, chờ tên kia đi ra ngoài sẽ đi rửa ráy cơ thể. Chờ được chút rồi cô ngủ hồi nào không hay.

Sáng sớm, Nhật Hạ thức dậy đã không thấy Huy Phong. Cả người cô cũng đã sạch sẽ và mặc đồ đàng hoàng. Nhìn người mình thở dài, thực sự cô đoán không ra con người của Huy Phong, và tình cảm hắn dành cho em gái cô như thế nào? Ai nói con gái lúc nắng lúc mưa, riêng cô thấy kiểu đàn ông như Huy Phong còn thất thường hơn. Không biết liệu rồi em có hạnh phúc. Nhật Hạ làm vệ sinh cá nhân xong đi xuống nhà. Bình thường Huyền Sương sẽ nấu ăn sáng, Huy Phong cũng đã quen với khẩu vị của cô. Do tối qua hành sự, nên hôm nay anh cũng không nghi ngờ tại sao vợ không nấu ăn. Huy Phong nhàn nhã ngồi bên tô phở vẫn bốc khói, tay cầm ipad lướt xem tin tức. Nhật Hạ thấy phía vuông góc có đặt sẵn tô phở, biết phần cho mình, cô nhanh chóng đi tới ngồi vào bàn ăn, cũng không thèm chờ chồng ăn trước như mọi khi, mà chỉ hời hợt mời lơi xáo rỗng.

- Anh ăn đi, đóng mỡ không ngon.

Huy Phong đặt ipad xuống, quan sát Nhật Hạ phì cười. Anh nhớ tới cô bé tóc đuôi gà năm xưa, chuyên tìm cách trêu anh mỗi khi muốn nghỉ học. "Em cứ là em của ngày xưa thì hay biết mấy". Anh cúi xuống ăn, thỉnh thoảng lại nhìn lén Nhật Hạ, trong tim là cảm xúc rộn rã không nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc