TÁN ĐỔ ÔNG CHÚ HƠN MÌNH 10 TUỔI!!


Ngày hôm sau vào giờ ra chơi, Nhiễm Nhiễm đang ngồi ăn thì Uyển Đình đi tới.
“Cho tớ ăn chung được không?”
Nhiễm Nhiễm cũng vui vẻ gật đầu.

Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.
“À Lưu Nhiễm này, cái anh chàng hay đón cậu đi học là ai vậy?”
“Người yêu của tớ đó”
“Th- thật á!?”- Bất ngờ.
Nhiễm Nhiễm bỏ miếng trứng vào miệng, gật đầu.

Uyển Đình nắm lấy tay Nhiễm Nhiễm, ánh mắt ngưỡng mộ.
“Sao cậu có thể may mắn đến thế chứ”
“Hả…?”
“Cậu nghĩ xem? Được trời cho nhan sắc tuyệt vời, học lực giỏi có cả người yêu đẹp trai lại còn giàu có.

Khiến người ta ghen tị ghê!”
“Hì, không phải vậy đâu”
“Thôi đừng khiêm tốn nữa”
Nói chuyện thêm một lúc nữa thì cũng vào lớp.

Ninh Khải lúc này đang ở trên lớp, đang ngồi trầm tư thì có tiếng tin nhắn đến.
“Vân Nhi?”
“Thầy ra ngoài một chút được không ạ?”

“Được”
Nhắn xong thì Ninh Khải ngẩn mặt lên nói với lớp:
“Thầy ra ngoài một lúc, lớp trưởng quản lớp nhé”
“Dạ!”
Vân Nhi và Ninh Khải đứng nói chuyện ở một hành lang vắng người.
“Có chuyện gì sao Vân Nhi?”- Ninh Khải có chút gấp gáp.
“Theo như em tìm hiểu được thì cái tên Nhất Thiên kia đã rời khỏi thành phố rồi”
“Em có biết chính xác tên thành phố không?”
Vân Nhi lắc đầu, mắt nhìn xa xăm.
“Em sẽ cố điều tra thêm nhưng sẽ mất khá nhiều thời gian đây…”

Thời gian lại thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến kì thi đầu tiên mang tên ‘ giữa kì’.

Các học sinh lại tiếp tục đi đến thư viện để giải đề và trau dồi thêm kiến thức, trong đó có Vân Nhi và Dương Gia.

Cả hai đang chăm chỉ làm bài thì Dương Gia ngước lên nhìn Vân Nhi, nở nụ cười nhẹ.
“Dương Gia ngốc, mau làm đề đi.

Cười tủm tỉm gì chứ”- Vân Nhi nói.
“Hứ, tớ không phải Dương Gia ngốc”
“Đang tơ tưởng về ai mà cười thế hả?”
“Về cậu”
“Gì- gì cơ?”
Vân Nhi nghe vậy thì mặt có chút đỏ, cúi mặt xuống tiếp tục học bài.
“Đáng yêu quá…”- Dương Gia nghĩ thầm.

“Nhiễm Nhiễm, ăn chút táo nè!”
Nhất Thiên đẩy cửa vào thì thấy Nhiễm Nhiễm vẫn đang chăm chỉ ôn bài cho kì thi sắp tới.

Anh đem dĩa trái cây tới bàn cho cô.
“Ah- em cảm ơn”
Nhất Thiên xoa đầu Nhiễm Nhiễm, mỉm cười.
“Em ăn đi, nghỉ ngơi chút để lấy sức học tiếp chứ”
“Em biết rồi”
“Học nhiều rồi, em muốn ra ngoài với anh một chút không?”
“Thôi, em học thêm chút nữa”
Nhất Thiên thấy vậy thì níu tay Nhiễm Nhiễm, nũng nịu:
“Không chịu đâu, ra ngoài với anh một chút đi mà”
“Không”
“Đi mà, ra ngoài với anh một chút thôi”
“Em đang học mà”
Thấy việc thuyết phục Nhiễm Nhiễm không có khả quan nên Nhất Thiên quyết định bế cô ra khỏi bàn học, Nhiễm Nhiễm thấy vậy thì đơ người ra.

“Thả em xuống!!”
“Không đâu, ra ngoài với anh”
Sau một hồi chật vật thì Nhiễm Nhiễm cũng đành đi dạo cùng Nhất Thiên.

Bên ngoài là những hàng cây xanh đang xào xạt qua lại, trên trời là những ngôi sao cùng ánh trăng chiếu rọi mọi nẻo đường.

Hai người nắm chặt tay nhau đi trên phố bỗng Nhiễm Nhiễm quay sang hỏi Nhất Thiên:
“Anh này, bố mẹ em đâu rồi?”
Nhất Thiên nghe câu hỏi thì thoáng chút giật mình nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rồi xoa đầu cô.
“Thật ra thì bố mẹ em trên đường đi công tác thì gặp chuyện… tâm nguyện cuối cùng là muốn anh chăm sóc em”
Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì sắc mặt trông buồn hẳn, Nhất Thiên thấy vậy thì xoa xoa má cô, mỉm cười.
“Thôi nào, bố mẹ em sẽ không muốn thấy em buồn đâu”
Nhiễm Nhiễm gật gật đầu rồi cả hai tiếp tục đi ngắm cảnh đêm, miệng Nhất Thiên khẽ nhếch lên.
“Xin lỗi hai bác nhưng Nhiễm Nhiễm là của con, hiện tại và tương lai vẫn sẽ như vậy”
Về đến nhà cũng đã gần muộn.

Nhiễm Nhiễm và Nhất Thiên vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ, Nhất Thiên lại đưa thuốc cho cô.
“Em khỏe rồi mà, không cần uống nữa đâu”- Nhiễm Nhiễm lắc đầu.
Nhất Thiên dịu dàng đưa thuốc và nước cho Nhiễm Nhiễm, vỗ lưng cô.
“Ngoan, anh chỉ đang muốn đảm bảo sức khỏe cho em thôi.

Nhiễm Nhiễm ngoan mau uống đi rồi ta đi ngủ”
“Nhưng… nhưng nó đắng lắm, em cũng khỏe rồi mà”
“Đây là Vitamin cung cấp thêm thôi, không gây hại gì cả”
Thuyết phục mãi Nhiễm Nhiễm mới cắn răng uống viên thuốc đó
“Ngoan lắm, bây giờ ta đi ngủ”
Sau đó Nhất Thiên tắt đèn rồi cả hai đi ngủ.

Một giờ ba mươi sáng, Vân Nhi vẫn đang lần mò tất cả thông tin về Nhất Thiên trên các trang mạng, đôi mắt cô có quầng thâm, ốm đi trông thấy.


Bỗng có cuộc gọi từ Dương Gia.
“T- tớ nghe này”- Vân Nhi mệt mỏi đáp.
“Tiểu Nhi? Giờ này cậu còn không mau ngủ đi?”
“Tớ đang ngủ mà…”
Giọng Dương Gia có chút khó chịu.
“Nói dối, cậu vẫn đang tìm thông tin về cái người bắt cóc Thanh Nhã đúng không?”
“Ừ… ừm”- Vân Nhi rụt rè đáp lại.
“Thôi không nói nhiều, bây giờ cậu mở camera lên và đi ngủ cho tớ!”
Vân Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên, hỏi lại:
“M- mở camera gì chứ?”
“Tớ canh cậu ngủ, tớ thức giấc giữa chừng mà thấy cậu vẫn thức hoặc tắt máy trước thì sẽ nghỉ chơi với cậu luôn!”
“A-ah tớ đi ngủ mà, không cần cậu canh đâu”
“Không nói nhiều, mở camera lên”
“Cậu- cậu ép người quá đáng!”
“Ơ hay, cậu đùa tớ à?”- Dương Gia dần mất kiên nhẫn.
“Đ- được rồi…”
Vân Nhi cũng đành cầm điện thoại đặt lên cạnh giường rồi nằm ngủ.

Dương Gia thấy cô ngủ say thì cũng yên lòng.
“Cậu chẳng bao giờ lo cho bản thân cả.

Tiểu Nhi có gì chắc tớ đau lòng chết mất…”


Bình luận

Truyện đang đọc