TÁO CHUA

Anh tôi dạy tôi rất nhiều thứ, nhưng tôi vĩnh viễn không học được.

Cả đêm tôi thức trắng, đến khi hừng đông treo bên trời tôi mới xác định đây không phải giấc mộng của mình.

Ngày hôm sau, Lữ Tân Nghiêu vẫn thản nhiên như thường, anh không không quan tâm tại sao tôi lại làm ra những hành động hạ lưu như thế, cũng không thay đổi cách đối xử với tôi, cứ như là dạy tôi cách thủ dâ.m cũng giống như dạy trượt băng. Chúng tôi chỉ làm chuyện có thể làm như nhiều cặp anh em khác, chuyện nhỏ nhoi không đáng nhắc tới.

Thế thì, chuyện gì hai anh em không thể làm? Anh trai có thể dạy em trai tất cả sao? Tôi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được, cũng chẳng nhìn rõ biên giới giữa tôi và anh rốt cuộc ở đây, cứ như chìm sâu vào rãnh nước, mà bên bờ, hai chiếc giường kề sát bên nhau.

Tôi và anh có thể giống như hai chiếc giường đó không?

Quan niệm và đạo lý mong manh của tôi không thể tìm ra đáp án, lúc đó tôi đang bận vùng vẫy giữa tình thân và tìn.h dục, ngày nào đi học về cũng móc tiền trong hộp thiếc ra đếm đi đếm lại mấy lần. Tôi không biết phải gom đủ bao nhiêu tiền anh mới dạy tôi những thứ khác, nên tôi vạch ra cho mình một mục tiêu, nhưng qua vài hôm tôi lại phát hiện, mục tiêu của tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể gom đủ.

Rất lâu, rất lâu sau đó. Tôi kể chuyện này cho anh nghe, anh tôi nói tiền của tôi không phải là học phí, mà là tiền đá phò. Tôi không phản bác được, chỉ nói với anh: “Em không có quỵt tiền, em còn định dẫn anh rời khỏi thôn Bạch Tước.” Anh gật đầu, tán đồng tôi: “Đúng, em còn phải chuộc thân nữa.”

Tôi đột nhiên nhớ đến một câu hát, ‘nguyện lấy tiền cơm áo hai mươi năm chuộc tấm thân gầy’, nhưng tiếc là tôi không biết hát, nếu không tôi có thể hát cho anh nghe.

Trừ chuyện tiền nong, Mai Thanh Thanh vẫn là nỗi ám ảnh tôi không thể nào thoát được, cứ vật vờ trước mắt tôi mỗi ngày. Tôi thường lo lắng cô ta sẽ dừng chân trước cửa nhà tôi, dùng giọng nói ngọt ngào gọi tên anh tôi. Cô ta gọi ‘Lữ Tân Nghiêu’ hay như hát.

“Mạnh Lê!”

Có lần tôi ngẫu nhiên gặp Mai Thanh Thanh trên đường, vẫn là giọng nói ngọt ngào như cũ, cười tươi tắn giơ tay chào tôi.

Trương Bất Du nhìn bóng lưng Mai Thanh Thanh rời đi, ngưỡng mộ nói: “Mai Thanh Thanh gọi mày kìa.”

Tuyển sinh lớp 10 sắp tới, Trương Bất Du cũng như nhiều học sinh khác, túm sách vở đã học đi bán lấy tiền. Nó nhìn đến khi Mai Thanh Thanh khuất dạng rồi quay đầu lại nhìn máy làm kẹo bông gòn, nói như niệm chú: “Nhiều đường chút, lớn hơn chút, lớn hơn chút nữa.”

Sau khi cầm kẹo đường trên tay, nó vừa liế.m vừa khuyên tôi bán sách. Tôi từ chối Trương Bất Du.

Nó không tài nào hiểu nổi, kinh ngạc nói: “Sắp tốt nghiệp rồi còn học gì nữa? Mạnh Lê, chẳng lẽ mày định học cấp ba, thi đại học?”

Tôi sớm đã hiểu rõ, tôi vì anh nên mới đi học, bởi vì tôi giành được hạng nhất thì anh sẽ vui nên mới cố gắng học Thi tuyển 10 cũng thế, tôi biết anh muốn tôi học tiếp, nên tôi nhất định sẽ thi đậu.

Tôi gật đầu với Trương Bất Du. Nó hốc mỏ ngây người một lát mới chậm chạp li.ếm kẹo bông dính bên mép rồi nói: “Thế chúng ta đường ai nấy chạy rồi.”

Trương Bất Du thường nói sai thành ngữ, tôi chỉnh lại: “Đúng rồi, đường ai nấy đi.”

Trương Bất Du chau mày, cây kẹo bông chỉ còn que tre trơ trọi, nó cười hì hì: “Kệ đi, dù sao thì sau này tao vẫn sẽ chơi với mày, chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Trương Bất Du là người bạn duy nhất của tôi. Tôi nhìn bóng lưng dần nhỏ bé của nó trên đường về nhà, tôi biết tình bạn của chúng tôi đến đây là cạn, nhưng tôi không hề khó chịu. Tôi nhớ lúc tôi mới vừa tập đi, khập khiễng đuổi theo bóng lưng Mạnh Quang Huy dưới trời chiều. Tôi nhìn bóng lưng Mạnh Quang Huy dần khuất dạng, cũng giống như Trương Bất Du hiện tại, có cảm giác như cảnh còn người mất.

Tôi có thể tưởng tượng tất cả mọi người đi vào hoàng hôn như Mạnh Quang Huy, chỉ Lữ Tân Nghiêu là không thể. Từ tận đáy lòng tôi tin rằng, tôi và anh sẽ nương tựa nhau qua hết quãng đời còn lại, sinh mạng của chúng tôi quấn quýt lấy nhau, thiếu đối phương là không sống nổi.

Hôm đó trời đổ mưa, tôi không về nhà mà đến công xưởng tìm Lữ Tân Nghiêu. Tôi đứng ngoài hàng rào sắt, tìm thấy chiếc xe đạp thuộc về hai anh em tôi, vừa ngồi trên yên sau vừa làm bài tập, đợi anh tan làm. Chiếc xe này mới mua gần đây, ngày nào tôi cũng lau sạch nó, đợi đến lúc học cấp ba tôi sẽ cưỡi nó rời khỏi căn nhà trong thôn Bạch Tước.

Trường học trong thôn có một cái chuông, lúc nó kêu sẽ được tan học, nhưng công xưởng không có chuông, tôi cũng không biết bao giờ anh ra. Trong lúc đợi, tôi cứ năm ba phút lại ngẩng đầu lên ngóng trông phía sau cửa sắt.

Tôi nhìn mặt anh cả đời cũng không chán, lúc anh đi về phía tôi, bên cạnh còn có vài người, nam nữ đủ cả, người đứng gần anh nhất là Tiểu Ngô lần trước tôi gặp trong sân trượt băng.

Anh không biết hôm nay tôi sẽ đến, tôi cũng không biết hôm nay bọn họ định đi ăn. Lúc nhìn thấy tôi, Tiểu Ngô bất ngờ ồ một tiếng rồi nói với anh tôi: “Anh Nghiêu, ông dắt em trai theo à?”

Lữ Tân Nghiêu bình tĩnh ừ, không nói cho bọn họ biết là tôi tự ý đến, lúc mở khóa xe anh mới hỏi một câu không đầu không đuôi: “Làm xong bài tập chưa?”

Sống chung với anh sớm tối đã mấy năm, đương nhiên tôi hiểu ý anh, giống như anh không cần hỏi tại sao tôi không về nhà mà chạy đến đây, cũng không hỏi là tôi sẽ về nhà bây giờ hay theo anh đi tiếp.

Chưa xong, còn nhiều lắm. Tôi nghĩ thầm. Nhưng lúc mở miệng tôi lại nói dối: “Làm xong rồi.”

Tôi là phiền phức trời sinh, vừa vô ý vừa cố tình trở thành phiền phức của anh, nhưng anh không ý kiến, chỉ mở khóa xe rồi nói với Tiểu Ngô: “Tôi chở em trai qua đó trước.”

“Này này, đừng vậy chứ!” Tiểu Ngô vò tóc, ngập ngừng hỏi thế còn Mai Thanh Thanh tính sao: “Người ta đợi ông kia kìa… Lần này tôi không đón được đâu.”

Vấn đề này làm Lữ Tân Nghiêu chau mày.

Nhưng Tiểu Ngô rất nhanh chóng đưa ra giải pháp: “Hãy còn sớm, để Thanh Thanh đợi chút xíu đi.”

Lữ Tân Nghiêu đồng ý.

Bọn họ hẹn nhau ở một quán ăn đêm ven đường, anh tôi dừng xe rồi giao tôi cho Tiểu Ngô. Tiểu Ngô bước qua khoác vai tôi, nhiệt tình vô cùng: “Em trai ngồi với anh một lát, muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo!”

Lúc Tiểu Ngô nói, anh tôi đã quay xe rời đi. Tôi ngồi giữa đám bạn anh thấp thỏm vô cùng, Tiểu Ngô khui cho tôi một lon bò húc, tôi một câu anh một câu nói chuyện với đám người còn lại.

Chị gái mà Tiểu Ngô chở đến tên Văn, bọn họ gọi chị là chị Văn. Chị Văn ngồi đối diện tôi, chỉ theo con đường mà chúng tôi đến: “Anh trai em đi rước chị dâu em rồi.”

Bọn họ cười vang, chát chúa vô cùng.

“Đừng có chọc em nó nữa chị Văn, anh Nghiêu thương em phải biết, cẩn thận lát nữa em nó mách tội chị!” Tiểu Ngô nói.

“Sao thế được?” Chị Văn cười với tôi, hỏi tôi bao tuổi rồi. Người bên cạnh đưa thuốc cho chị, chị hỏi tôi xong thì liếc mắt sang: “Muốn chết hả? Dám hút thuốc trước mặt em nhỏ? Chị đây không hút, đám tụi bây muốn hút thì cút ra xa chút.” Nói xong thì lại cười: “Như thế em trai mới mách tội chứ.”

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được hương đàn bà, không phải từ Mai Thanh Thanh mà là từ chị Văn. Tôi không thể miêu tả cảm giác đó, chỉ nhớ mùi dầu gội nồng đến choáng váng, lúc đó tôi mới biết hương đàn bà chân chính là như thế nào. Sau này, mỗi khi tôi nhớ đến mùi hương này thì sẽ nhớ đến cảnh Lữ Tân Nghiêu đạp xe chở Mai Thanh Thanh.

Mai Thanh Thanh ngồi nghiêng phía sau, một tay giữ váy, một tay vịn eo anh tôi, lúc cô ta xuống xe, không biết ai ồ lên đầu tiên mà cả đám người mắt đầu vỡ òa. Trong tiếng hô, Mai Thanh Thanh nở một nụ cười e ấp, quay đầu nhìn anh tôi.

Chị Văn nói: “Ái chà, Thanh Thanh, có cần tay trong tay bước vào không?”

Mặt Mai Thanh Thanh đỏ hồng, cô ta không đợi anh tôi nữa mà cúi đầu bước vào trước rồi lập tức phát hiện hai vị trí sát nhau còn trống. Mai Thanh Thanh bặm môi, bặm đến nỗi môi đỏ hồng, tôi nghe thấy giọng nói nhỏ như mũi kêu: “Mấy người đáng ghét quá đi!”

Chị Văn kéo Mai Thanh Thanh ngồi xuống, tôi thấy anh tôi đi thẳng, không hề do dự mà ngồi xuống vị trí trống còn lại. Những người khác đều cười, Tiểu Ngô cười hì hì mời rượu, chị Văn vừa cười vừa chửi người ta, Mai Thanh Thanh cười xấu hổ… Lòng tôi bỗng nghẹn đắng.

Anh, hôm nay trời không mưa, nhưng sao em lại thấy bầu trời giống hệt như hôm ở nhà bà Ân, ngộp đến không thở nổi.

Tôi nhìn anh chằm chằm, lúc nói thầm câu hỏi trong lòng, dường như anh nghe thấy, đưa mắt sang nhìn tôi.

Tôi không biết lúc đó tôi nghĩ thế nào, quyền không chế cơ thể và ý thức đều đều giao vào ánh mắt anh, anh nhìn tôi, tôi liền đi về phía anh.

Chuyện hiển nhiên như thế.

“Đúng rồi, thế là đủ một nhà ba người.” Lúc tôi ngồi cạnh anh, chị Văn nói: “Nè em, chưa chào chị Thanh Thanh đúng không?”

“Mạnh Lê cũng đến hả em?” Mai Thanh Thanh nhìn tôi, lại nhìn chị Văn: “Bọn em chào hỏi từ lâu rồi.”

Chị Văn tiếp lời: “Tài thật, yêu tinh này đạo hạnh thâm sâu, nhìn xem, đã đánh vào nội bộ luôn rồi!”

“Ngậm máu phun người!” Giọng nói của Mai Thanh Thanh lúc làm nũng trầm bỗng như hát, cô ta dùng chất giọng mà tôi không thể nào mô phỏng nói với Lữ Tân Nghiêu: “Anh Nghiêu, em không cãi lại họ.”

Chị Văn cười ha ha: “Thế mà lại mách lẻo? Thế thì chị không dám ghẹo nữa! Không được nói thì chắc được uống rượu mà đúng không?”

Mấy chai bia đặt trước mặt Lữ Tân Nghiêu, ở nhà tôi chưa thấy anh uống rượu hay hút thuốc bao giờ, nhưng tôi biết hai món này anh đều thành thạo, giống như trượt băng và bi-a, cứ như thể Lữ Tân Nghiêu vừa sinh ra là thứ gì cũng biết.

Tôi nhỏ giọng hỏi anh có định uống say không? Anh hỏi tôi thấy thế nào.

Con người đều sẽ uống say, nhưng tôi nghĩ anh tôi sẽ không. Chẳng biết vì sao đột nhiên anh lại cười, rồi nói với tôi, thử là biết chứ gì.

Lúc mở nắp chai, anh bâng quơ hỏi tôi: “Nếu anh uống say rồi thì dám đạp xe về một mình không?”

Tôi đáp: “Anh dám uống say thì em cũng dám.”

Lữ Tân Nghiêu nhướn mi, chai bia ánh sắc lục lên vết sẹo trên tay và mặt anh.

Tôi không rõ uống bao nhiêu mới xem là uống nhiều, nhưng trong ký ức của tôi, anh tôi uống rất nhiều. Có lẽ thật ra cũng không nhiều lắm, vì lúc anh hát mừng sinh nhật Mai Thanh Thanh vẫn còn rất tỉnh táo.

Anh còn chưa hát chúc mừng sinh nhật tôi lần nào.

Ăn xong bánh kem, chị Văn rủ mọi người đi hát karaoke, Mai Thanh Thanh hỏi anh tôi có đi không. Tôi tưởng anh sẽ đồng ý, tôi muốn anh từ chối.

Lữ Tân Nghiêu không nghe được tiếng lòng của tôi, nhưng thực hiện nguyện vọng của tôi. Tôi nghe thấy lời khước từ của anh: “Mọi người chơi tiếp đi, em trai tôi ngày mai còn phải đi học.”

Mai Thanh Thanh nói anh có thể đưa em trai về trước rồi trở lại, bọn họ đợi được.

Mặt cô ta đỏ hồng, ngượng ngùng mà mỹ lệ, ai cũng không thể chối từ, ngay cả Lữ Tân Nghiêu. Anh tôi đồng ý.

Chị Văn lại nhìn tôi cười, trước khi đi, chị nói: “Anh trai em tốt với em quá.”

Tôi lại ngửi thấy mùi hương trên người chị.

Thứ mà Lữ Tân Nghiêu dạy, em trai ngu ngốc của anh không học được. Tôi không biết đạp xe, đi đường bằng cũng ngã.

Lúc màn đêm dần buông, tiếng ếch nháy chất chồng khắp ruộng, khi xa khi gần. Tôi co chân ngồi ở yên sau, đường không bằng phẳng, chân tôi run theo nhịp, không lâu trước đó, có lẽ cũng trên con đường này, người đạp xe vẫn là anh tôi, nhưng yên sau là Mai Thanh Thanh.

Tóc Mai Thanh Thanh rất dài, gió thổi là sẽ bay lên, lúc bay lên sẽ chạm vào lưng Lữ Tân Nghiêu. Không đúng, cô ta đã chạm vào lưng anh tôi, dùng tay chạm.

Tôi nhớ Phan Quế Chi từng nói, ngực Mai Thanh Thanh rất mềm. Tay cô ta cũng mềm giống vậy sao? Cảnh tượng bàn tay cô ta dán trên lưng anh làm tôi đau, còn đau hơn cả Cửu âm bạch cốt trảo thuở ấu thời.

Tôi đột nhiên muốn nói mấy lời gai góc với anh.

Ví như tôi muốn hỏi, anh có thể không đi đón Mai Thanh Thanh được không? Anh chỉ đưa đón một mình tôi có được không?

Nhưng tôi không hỏi, mà nói với anh: “Anh ơi, em không muốn tập đạp xe nữa.”

“Tại sao?” Giọng Lữ Tân Nghiêu giống như tiếng lá bay trong gió: “Em muốn học nội trú sao?”

“Em cũng không muốn học nội trú.” Cánh đồng mênh mông chỉ có tôi và anh, lời gì cũng có thể nói, tim tôi gia tốc, tôi hỏi anh: “Anh này, đến lúc em học cấp ba, anh đến đón em được không?”

“Nếu anh không rảnh thì sao?” Anh hỏi.

“Em sẽ đợi anh.”

“Anh không đến thì sao?”

Dường như anh tôi có thêm chút kiên nhẫn, anh không vội từ chối tôi mà cứ hỏi tiếp, dường như đang nuôi mầm cho hi vọng hảo huyền của tôi.

“Em đi bộ về. Nhưng anh nhất định sẽ đến…”  Tôi nuốt trọn hai chữ ‘đúng không’, nhưng dường như anh nghe được, chỉ đưa ngón tay bóp chuông, không từ chối ngay, một lát sau, tôi nghe anh nói: “Biết đạp xe thì anh sẽ đón.”

Dối trá. Tôi vạch trần anh: “Biết đạp xe thì anh không cần đến đón em nữa.”

“Thế nên em không muốn học đạp xe vì sợ anh không đón em.” Lữ Tân Nghiêu không quay đầu, nhưng tôi lại có ảo giác là anh đã nhìn xuyên qua tôi.

“Anh à…”

Hai ba câu của anh đã làm tôi lộ đuôi, tôi nhìn lưng anh, không dám nói nữa. Nửa quãng đường còn lại, tôi tập trung ngửi mùi cồn trên áo anh, rõ ràng nồng nàn như thế, tại sao anh lại không say?

Anh mà say là tôi đã dám ôm anh rồi, dùng cả hai tay chứ không phải một tay như Mai Thanh Thanh

Lúc Mạnh Quang Huy uống say, có lúc mặt đỏ tía luyên thuyên không ngừng như gà trống, có lúc nước mắt đầy mặt đọc biểu cảm cả bài thơ, cuối cùng nằm vật ra giường, cái bụng bia căng tròn như chết đuối, cứ nằm im như xác chết rồi bắt đầu ngáy.

Nhưng Lữ Tân Nghiêu thì không.

Lần đầu tiên tôi thấy tận mắt anh say là vào cuối hạ, tôi nhớ rất rõ, đám trẻ đang dùng sào trúc khều táo trước thôn. Trương Bất Du nói, táo còn chưa chín mà bị đánh rớt xuống đất, chua ê cả răng. Nó chửi bọn kia là đám ngu, hơn nửa quả của cây bị đám ngu đánh rớt, không thể tiếp tục sinh trưởng mà mục rữa trên đất.

Nụ hôn đầu tiên của tôi và anh tôi diễn ra vào cái đêm táo bắt đầu mục rữa.

Táo rơi trên đất, còn tôi bò lên giường anh, lần đầu tiên quyến rũ anh.

Bình luận

Truyện đang đọc