TÁO CHUA

Mùa xuân vẫy gọi cả ngàn mầm sống trong thôn Bạch Tước, mặt trời vẫn mọc đúng giờ, chiếu ánh sáng lên từng sự vật. Dưới ánh nắng này, tôi biết rõ, tình yêu sâu đậm tôi giành cho anh vĩnh viễn chìm vào đêm tối. Điều đó làm tôi méo mó đi thù hằn mặt trời.

Tôi không nhớ rõ mình rời thôn Bạch Tước thế nào, nhưng nó cứ xuất hiện trong mơ. Một cô hồn dã quỷ nằm trên đất bị người ta kéo đi, nặng nề, cả một đường, bị kéo tới một vùng biển trời huyền ảo.

Đoạn thời gian đó, tôi trải qua sự dày vò trước nay chưa từng có, cho dù là ngày hay đêm tôi đều nhìn thấy những cái miệng bay trong không khí. Những cái miệng của đàn bà không ngừng cử động, bọn họ nói Lữ Tân Nghiêu và Mai Thanh Thanh sắp làm lễ đính hôn. Tôi trốn học muốn đi hỏi anh, nhưng tìm không được người, đợi đến trời tối anh mới về nhà, nhưng anh lại phớt lờ tôi.

Lần đầu tôi được trải nghiệm, hóa ra âm thanh cũng có răng, lưỡi và miệng, bọn chúng nháo nhào muốn cắn nuốt con người. Mất đi sự che chở của anh, những âm thanh ấy không ngừng chen chúc muốn dìm chết tôi. Tôi rất sợ hãi, hoảng hốt chạy trốn thoát khỏi vòng vây của chúng.

Giữa đường, tôi nhớ đến câu chuyện lúc Bá Vương bị quân Sở bao vây rồi rút kiếm tự vẫn, con sông Ô của định mệnh trong dã sử như chảy trước mắt tôi, tiếng nói như nước sông bắn lên người tôi.

Trên tàu hỏa, vỏ hạt dưa đầy đất, đám người đông đúc chen chúc trên lối soát vé, chốc lát lại nghe tiếng mắng chửi lẫn nhau, khu vực hút thuốc toàn khói là khói. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, in dấu vân tay lên kính, người đi rồi, vân tay còn ở trên xe, một lớp lại một lớp… Tôi mơ màng, đột nhiên chẳng biết mình đang ở nơi nào.

Anh tôi có đi tìm tôi không? Tôi không dám nghĩ tới chuyện này. Toa xe lửa bắt đầu cựa mình, tôi biết mình sắp rời khỏi thôn Bạch Tước biết ăn thịt người, những giọng nói kia sẽ không tìm được tôi, anh tôi cũng không tìm dược tôi, chúng tôi sẽ rẽ sang hai ngã. Tôi thường hay khóc trước mặt anh, nhưng bây giờ tôi mới biết không nhìn thấy anh tôi cũng sẽ khóc.

Xe lửa xình xịch tiến về phía trước.

Một giọng nam cao lảnh lót hát: Mây mù che trăng sáng, sương trên ngói lấp thái dương, cung đàn đã dứt, trâu chìm giữa biển. Xem ra thế nhân khổ đoản không thuốc chữa, bi thương lệ rớt hai dòng…

*Bạch Xà truyện – Tướng thanh Thái Bình ca

Chẳng ai nghe, người đó vẫn hát. Từng chữ từng chữ ra khỏi miệng tiến vào tai. Tôi vùi mặt vào tay áo, dùng sức lau đến khi mắt nóng lên, tiếng hát cũng xa dần, tựa như giấc mộng.

Nếu thật là mộng thì tốt biết mấy, nhưng đây là thật, người vẫn còn ngồi trên xe lửa.

Khổng tước bay về phía nam, năm dặm lại bồi hồi. Nhưng chẳng về được nữa.

*Tiêu Trọng Khanh thê

Người ngồi đối diện đã nghiêng đầu rúc vai ngồi ngủ, cái tay thò vô túi cũng không phát hiện.

Là một tên móc túi, mũ lưỡi trai đè thấp, tôi thấy hắn móc ra một cái bóp tiền, nhanh chóng nhét vào túi. Tôi nhìn thấy nhưng không có can đảm ngăn hắn lại, tôi chỉ biết ngây ra nhìn. Đó là Mao Lâm, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hắn trộm đồ trên xe lửa, còn tôi là người duy nhất chứng kiến.

Mao Lâm cũng nhìn thấy tôi, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn, vừa phòng bị vừa căng thẳng. Nhưng tôi vẫn cứ nhìn hắn, bởi vì trừ nhìn hắn ra thì tôi không biết nên làm gì. Một lúc sau, hắn liếc xéo tôi rồi đi vào trong đám người.

Xe lửa vẫn từ tốn lăn bánh, phải đi suốt một đêm.

Người trong toa đều đi ngủ, tôi mới đứng dậy đi vệ sinh. Trương Bất Du nói, ngồi xe lửa là phải dính lấy ghế, vừa đi là mất chỗ.

Lúc này Mao Lâm xuất hiện, hắn dựa vào cửa phòng vệ sinh, một tay đút vào túi, một tay nghịch hộp thuốc lá. Tôi vừa bước ra là hắn mỉm cười: “Người anh em, còn nhớ tôi không?”

Tôi nói nhớ. Hắn nghiêng người, có ý cản đường, nụ cười cũng nhạt hơn, hỏi tôi nhìn hắn chằm chằm làm gì.

Tôi nói hắn không nhìn tôi làm sao biết tôi nhìn hắn.

Mao Lâm sững sờ, hắn nhìn tôi một lát rồi hỏi tôi dịnh đi đâu. Hắn hỏi tôi mới nhớ ra chính mình cũng không biết mình đi về đâu, Nam Đinh? Nam Đinh là đâu? Mạnh Quang Huy nói nó là một cái lò.

“Con đi.ếm vô tình.” Ông ta đặt tôi ngồi trên đùi, dạy tôi nói từng chữ. Một tấm ảnh của người đàn bà, không có chữ, Mạnh Quanh Huy trỏ tay vào mặt bà ta, cứ như trên mặt bà ta viết bốn chữ này, rồi đưa một tấm vé xe lửa cho tôi, hơi thở toàn là mùi rượu, nói với tôi chỗ này là một cái lò.

“Đều chết sạch rồi.” Mạnh Quang Huy ném con đi.ếm và cái lò vào bếp lửa, hớp một ngụm rượu nhìn khói bốc lên.

Lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng lại có một dự cảm rất lạ, loại dự cảm đó làm tôi vẫn nhớ như in bức ảnh và vé xe đã đốt mười mấy năm về trước.

Tôi muốn đi đến cái lò, nhưng lại nói với Mao Lâm: “Tôi không biết.”

Mao Lâm xuyên qua bóng đêm nhìn tôi, cũng không biết đang tính toán gì, tôi đi lướt qua hắn, hắn không nhường đường cũng không cản trở, nhưng lúc tôi đi mấy bước hắn mới đuổi theo: “Tôi biết mà, chúng ta đến cùng một nơi.”

Ánh mắt của hắn rất sắc sảo, để lộ sự thông minh hiếm thấy. Hắn nói xong thì mỉm cười, nụ cười hơi u ám, ánh đèn lắc lư rơi trên mặt hắn, tựa như một vệt đốm nhe răng múa vuốt, Im lặng chiến thắng nói nhiều. Mao Lâm móc ra một trái lê, dĩ nhiên không phải là của hắn, hào phóng và đắc ý cắn một miếng.

Hắn nhìn tôi, ăn trái lê ngon lành, trong tiếng chóp chép của hắn, tôi hỏi, anh cũng định đến cái lò sao.

Mồ hôi chảy dọc cằm hắn, Mao Lâm sững sờ một chút rồi cười lớn nói với tôi: “Anh thấy mày không có thiên phú, còn non lắm!” Cười xong thì lê cũng ăn hết, hắn ném hạt vào thùng rác bên cạnh rồi liế.m ngón tay.

Trời tối rồi sáng, qua một đêm, người vẫn còn ngồi trong xe nhưng cảnh bên ngoài đã khác, thôn Bạch Tước ở lại ngày hôm qua. Vì rời khỏi đó tôi vẫn luôn để dành tiền, bay giờ tôi thật sự đã rời đi rồi, lại phát hiện bản thân không còn nhà để về cũng chẳng có chỗ để đi.

Lúc tôi xuống trạm rồi đứng ngây ngốc, tôi lại nhớ đến anh. Tôi lại đứng trên tường cao, nhưng dưới đất không còn ai nữa, cũng không có ai uy hiếp tôi một hai ba nhảy xuống. Đây chính là ‘cút’ sao? Cút ra khỏi tầm mắt Lữ Tân Nghiêu, cút khỏi thôn Bạch Tước với hai bàn tay trắng? Hai chúng tôi vốn có thể là anh em.

Là tôi quá tham lam nên chẳng còn gì.

Không, chẳng có được mất gì ở đây cả. Nếu như Lữ Tân Nghiêu không có tình yêu, tôi chỉ cần tình thân của anh là đủ, nhưng nếu anh có tình yêu mà đem nó cho Mai Thanh Thanh thì Mạnh Lê sẽ chết.

Thế giới lại nhiều thêm một kẻ tâm thần, kẻ tâm thần sẽ không quan tâm đến được mất nữa.

Tôi nghĩ đến nghĩ lui, tim đã xám như tro tàn, cháy rồi lại tắt, tắt rồi lại cháy.

Lúc này, tôi lại gặp phải Mao Lâm.

Mao Lâm đứng bên vệ đường nhìn tôi, hắn theo tôi đi ra khỏi trạm, rồi lại theo tôi đi ra đường cái. Qua một lúc lâu hắn mới đi tới.

Mao Lâm không phí lời, trực tiếp nói: “Hay là mày đi với anh đi?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Mao Lâm, hắn cũng nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười: “Đi với anh đi, bao ăn bao ở, đưa mày đi kiếm tiền, dạo quanh cái lò…”

Lữ Tân Nghiêu phát hiện tôi bỏ học bỏ nhà ra đi nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Lúc trước tôi rất sợ anh tức giận, lúc nào cũng tìm cách lấy lòng anh, nhưng bây giờ tôi không muốn lấy lòng anh nữa, tôi muốn anh chán ghét tôi. Đây cũng là tự chuốc lấy.

Dù sao anh cũng không yêu tôi, vậy thì để anh hận tôi cũng được.

Mao Lâm ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa châm lửa vừa nói hắn đã để ý đến tôi từ sớm. Hắn nói: “Lên xe lửa cứ mãi nhìn cửa sổ, ẻo lả ghê hồn, còn khóc nữa đúng không? Mày bỏ nhà đi đúng chứ?”

Tôi không biết tại sao hắn lại đoán được, sững sờ một chút rồi phủ nhận. Nhưng Mao Lâm đã sớm biết được sự thật. hắn nhún vai: “Kệ đi.”

Tôi nói tôi không bỏ nhà đi mà bị đuổi ra khỏi nhà.

Mao Lâm lại cười, bên môi có một nốt ruồi, xem ra là hai chúng ta có duyên.

Hắn nói, lúc hắn mười một mười hai tuổi, nhà rất nghèo lại sinh nhiều con, sinh xong nuôi không nổi nên đưa mấy đứa đi, hắn là một trong số đó.

“Mẹ ruột còn bỏ con được chứ đừng nói chẳng máu mủ gì. Tao ấy à, được đem về để làm công không lương, dựa vào cái gì?” Thế nên Mao Lâm bỏ trốn, trước khi đi còn trộm một mớ tiền làm tiền công.

“Lúc tao đi, ngay cả chữ nhà cũng không biết viết. Bây giờ biết rồi, nhưng cũng vô dụng?”

Tôi cũng là đứa em trai được anh tôi nhặt về, nhưng tôi may mắn hơn Mao Lâm, tôi biết nhà là gì.

“Mày cũng đến Nam Đinh rồi! Nhà tốt hơn chỗ này sao? Nam Đinh là nơi thế nào? Một lò vàng lớn đó biết không!” Lúc Mao Lâm nói, mắt hắn sáng rỡ, chứ như bên trong có vàng chứ không phải một gian phòng nhỏ hẹp tối đen.

Hắn ở trong một tòa nhà cũ, phòng cuối cùng trong hành lang bên trái, là nhà thuê. Có một chiếc giường hai tầng, hắn ném túi lên giường trên rồi ngủ thẳng cẳng.

Đây chính là thành thị. Là cái lò trong lời Mạnh Quang Huy, là là vàng của Mao Lâm. Mao Lâm cũng giống như chú Trương Bất Du nói khắp nơi đều là vàng. Nhưng tôi không hề thấy vàng.

Tôi nhìn ra cửa sổ, khắp nơi đều là người, người qua lại vùn vụt như một giấc mộng mãi không thể tỉnh, nhắm mắt rồi lại mở mắt vẫn còn nằm trong mộng, không tỉnh giấc nhưng cũng không ngủ được.

Nếu đang ở nhà thì tốt, nằm trong cái chăn của bà nội, ngủ bên cạnh anh tôi… Nhưng tôi dám nhìn mặt anh sao? Tôi dám trở về sao? Trở về nhìn anh tôi mặc áo vest, trở thành chú rể của Mai Thanh Thanh, nhìn Mai Thanh Thanh in nụ hôn đỏ chót lên má anh, che lấp vết sẹo, hay nhìn bàn tay anh tôi in dấu lên mông Mai Thanh Thanh?

Tôi không làm được. Tôi không chữa được cơn thần kinh của mình, không chữa được tự chuốc nhục, chết cũng không được.

Tôi thà biến thành một cô hồn dã quỷ chết ở bên ngoài cũng không sống trong tình nồng ý mật của anh và Mai Thanh Thanh.

“Anh à, em yêu anh, mãi mãi yêu anh.” Tôi viết câu này trên giấy rồi nhét vào hộp để tiền, gần như là một cái hộp trống, tôi xài gần hết tiền rồi, cũng nhét vào một tấm vé xe, trạm cuối là Nam Đinh. Tôi để lại cho anh, chẳng biết anh có thấy hay không.

Thấy hay không cũng không sao, dù sao thì vé cũng hết hạn rồi, lời cũng chẳng còn ý nghĩa. Từ nay về sau, tôi không còn anh trai nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc