Sau khi anh tôi dọn ra, tôi vẫn luôn lo sợ anh sẽ chán ghét tôi giống như lúc anh vừa dọn vào nhà tôi, nên tôi trở lại dáng vẻ cẩn thận nơm nớp như ban đầu. Tôi muốn làm gì đó lấy lòng anh, mà lúc đó biện pháp duy nhất tôi có thể nghĩ đến là thi cử.
Lúc đó tôi đã rời khỏi mái trường trong trấn Bạch Tước đi học cấp ba trên huyện, thức khuya dậy sớm hơn cả lúc trước. Dậy sớm vì đi học, thức khuya vì không ngủ được. Bóng lưng anh biến mất dưới khung cửa sổ, tôi như tín đồ mất đi tượng thần, cũng đánh mất sự bảo hộ của thần linh.
Trường cấp ba trên huyện có một thư viện nhỏ, tôi mượn mấy quyển sách về nhà, đêm nào cũng trùm chăn đọc sách, nhưng toàn nghĩ về anh, mỗi trang sách đều là sự dày vò vì mất ngủ mà anh ban cho.
Mao Lâm gọi hành vi này là hèn, nó nói người hèn thì không còn là con người nữa mà sẽ biết thành súc vật, biến thành lừa, hèn đến một mức độ nào đó thì tim sẽ đen, chuyện thất đức cỡ nào cũng làm được.
Lúc đó tôi chưa quen biết Mao Lâm, chưa ai dạy tôi biết mấy thứ này.
Tôi cam tâm tình nguyện hèn hạ, còn phải diễn vai em trai đã sửa đổi làm con người mới trước mặt anh. Tôi giấu anh, nhưng có lúc tôi lại muốn để anh biết.
Lúc đó tôi vẫn còn bàng hoàng giữa ranh giới tình thân và tình yêu, tốn hết tâm sức lấy lòng anh, còn thằng em của tôi thì vẫn khốn nạn như ngày nào.
Ai mà biết bằng cách nào đó, nó quen biết với Phan Quế Chi, lúc chuyện này bị vạch trần, không ai biết Tôn Yến Minh qua lại với Phan Quế Chi bao lâu rồi, hơn nữa còn vui quên lối về.
“Anh tôi không tốt với em chút nào, không bao giờ đưa tôi đi chơi, cũng không quan tâm đến tôi, ngoại trừ hung hăn ra thì không còn gì hết!” Tôn Yến Minh mới học tiểu học đã biết cách khoe khoang sự đáng thương của mình với bạn học nữ. Hai anh trai của nó biến thành ‘đồ vô ơn’ và ‘con trai của kẻ khốn nạn’ trong lời kể của nó.
Lúc nó nói chuyện với Phan Quế Chi, thân thế của nó lại càng đánh thương hơn nữa: “Lữ Tân Nghiêu không phải anh em, hắn thích làm anh trai của con trai kẻ khốn nạn.”
Phan Quế Chi cười hài lòng vì sự ngu ngốc của em trai tôi, hắn giả mù sa mưa: “Sao Lữ Tân Nghiêu lại có một đứa em trai dễ thương thế này?
Tôn Yến Minh có được sự đồng tình và thông cảm từ Phan Quế Chi, cả hai người bọn họ có kẻ thù chung là Lữ Tân Nghiêu, cũng ăn no rửng mỡ như nhau, nên rất nhanh trở thành một cặp bài trùng. Lúc Phan Quế Chi lông bông khắp làng khắp xóm thì Tôn Yến Minh theo sau hắn như hình với bóng.
Lúc em trai tôi kể chuyện tôi chọc giận Lữ Tân Nghiêu cho Phan Quế Chi nghe, hắn cứ như hiểu rõ anh tôi lắm, sớm đã đoán được chuyện này, rất thương tiếc nói: “Em trai à, sao em không hiểu gì hết vậy?’
Tôi không biết hắn có ý gì, nhưng Phan Quế Chi có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, hắn dạy tôi: “Em nghĩ anh trai em dễ tính như anh sao? Từ lâu anh đã nói là Lữ Tân Nghiêu còn dữ hơn chó… em biết hắn không hung hăn với loại người nào không?”
Hôm nay Phan Quế Chi không hút thuốc nhưng trên người hắn vẫn còn ám mùi khói nồng nặc. Tôi nghĩ, anh trai tôi không hung hăn với Mai Thanh Thanh. Đa số thời gian anh cũng không hung hăn với tôi.
Nhưng Phan Quế Chi lại nói đáp án là đàn bà, đàn ông chỉ thương tiếc và dịu dàng với đàn bà.
“Em trai à, em sinh sai giới tính rồi.” Hắn giải đáp nghi hoặc cho tôi: “Em nên biến thành con gái.”
Dường như Phan Quế Chi bị lời nói của chính mình làm bừng tỉnh, lúc hắn đưa ra kết luận, ngữ điệu không thể giấu được sự hưng phấn. Nghĩ mà xem, một đứa con trai biến thành con gái, là chuyện mới mẻ đến nhường nào! Hắn hỏi tôi có muốn chuyển giới không.
Tôi lắc đầu. Tôi vừa sinh ra đã không mang giới tính nữ, cũng không thể biến thành con gái như Mai Thanh Thanh, nhưng ngày hôm đó Phan Quế Chi lại sáng mắt nhìn tôi: “Mạnh Lê, em sẽ muốn chuyển giới thôi.”
“Không đâu.” Tôi phủ nhận hắn.
“Không, em nhất định sẽ muốn thế.” Lời nói của Phan Quế Chi trở thành lời tiên tri và nguyền rủa.
Tôi ghét câu nói đó, nhưng tôi không tài nào quên được nó, có lẽ từ ngay lúc đó, tôi đã nằm trong tầm tay Phan Quế Chi.
Tôi sợ Phan Quế Chi. Nhưng em trai Tôn Yến Minh cũng tôi thì ngược lại, nó theo sau lưng Phan Quế Chi, cứ như tìm ra thế giới mới, càng ngày càng to gan. Sau khi người anh trai mà nó e sợ nhất dọn ra ngoài, Tôn Yến Minh hoàn toàn tự do, nó thường chạy nhảy lung tung trong viện.
Có hôm nó mỏi chân, bèn chú ý đến chiếc xe đạp.
Nó nhân lúc Lữ Tân Nghiêu không có nhà, lén lúc leo lên xe, đạp chân lên bàn đạp, nhưng nó còn quá thấp, không đạp được, cuối cùng cả người cả xe ngã sõng xoài trên đất.
Tôi chứng kiến cả quá trình. Trong tiếng kêu khóc của Tôn Yến Minh, tôi bước qua dựng xe, đá cho nó một cú. Tôi cảnh cáo Tôn Yến Minh không được đụng vào xe anh tôi nữa, nếu nó dám tái phạm, tôi sẽ đánh gãy chân nó.
Lúc nói ra những lời này, tôi hoàn toàn không xem Tôn Yến Minh là em trai mình, cũng không nhớ là Tôn Yến Minh là em trai Lữ Tân Nghiêu. Từ nhỏ tôi đã ghét Tôn Yến Minh, nó càng lớn tôi càng ghét. Lúc nó được sinh ra tôi thường nghĩ, nếu nó không tồn tại thì tốt biết mấy.
Thầy giáo tiểu học của tôi thường nói: lúc nhỏ trộm kim, lớn lên trộm vàng. Thói trộm vặt của Tôn Yến Minh đã được dự liệu từ trước, nó không dám động vào xe Lữ Tân Nghiêu, nhưng nó cũng không thể tự mua xe cho mình, nên nó phải làm trò.
Ngày đám cưới của Tiểu Bành và chị dâu, bên đường toàn là xe đạp, Tôn Yến Minh vừa ngậm kẹo vừa lảng vảng trước tiệm cơm. Nó mới chừng ấy tuổi đã bộc lộ tài năng trộm cắp, trong nguyên hàng xe, nó tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe không khóa, thế là nó nhanh tay dắt xe ra.
Người ra ra vào vào tấp nập, không ai chú ý đến thằng em của tôi. Tôn Yến Minh còn nhỏ tuổi vô cùng đắc ý, vội leo lên xe đạp xe đi.
Nó không biết chiếc xe ấy là của ai, lúc Đại Bành xám mặt đuổi kịp nó, nó còn không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Đầu tiên là hai viên kẹo lăn khỏi túi áo nó, rồi vỏ bánh xe nứt ra, chiếc xe đạp ngả nghiêng, cái yên xe ngã lên bụng nó, ép hõm cái bụng tròn lẳng, kẹo trong túi vương vãi trên đất, cứ như đá quý vây quanh Tôn Yến Minh.
“Kẹo, kẹo của em!”
Nó nằm trên đất, gồng hết sức vươn tay gom kẹo, lúc này một bàn chân bước tới đạp nát kẹo của nó.
Em trai tôi khóc thét: “Anh đạp kẹo của tôi thì phải bồi thường!”
Đại Bành nhìn Tôn Yến Minh rồi giơ tay tát vào mặt nó. Em trai tôi sững sờ, cứ thế bị Đại Bành tát ba bạt tay.
“Bồi thường! Bồi thường nè!” Đại Bành vừa tát vừa nghiến răng nói.
Làng xóm trong thôn đứng xung quanh chứng kiến một màn này thì xôn xao bàn tán, bọn họ nói Tôn Yến Minh xui xẻo trộm xe Đại Bành ngay ngày hắn bị em trai trộm vợ.
Tôn Yến Minh ăn đòn xong lồm cồm bò dậy, khóc lóc inh ỏi: “Sao anh dám đánh tôi! Tôi phải mách mẹ…” Lúc nhắc đến Tôn Nguyệt Mi, nó nhỏ giọng một chút, cứ như mẹ không đủ oai phong, thế là nó đảo mắt, tìm người hung hăn nhất nhà.
Lúc nói cái tên này, nó không khỏi cao giọng uy hiếp: “Tôi phải mách Lữ Tân Nghiêu! Đó là anh trai tôi! Anh xong đời rồi!”
Không biết là Đại Bành có nhớ chuyện rất lâu về trước hắn cũng từng chứng kiến cảnh tương tự hay không. Vẻ mặt hắn quái dị nhìn em trai tôi, dường như đang suy nghĩ gì đó rồi đạp xe đi mất.
Tôn Yến Minh ngồi đợi, nhưng không đợi được Lữ Tân Nghiêu đến cứu nó. Vì hôm đó Lữ Tân Nghiêu không có mặt trong thôn, anh đang họp phụ huynh cho em trai anh trên huyện.
Lúc sập tối, tôi theo anh tôi về thôn Bạch Tước, lúc đó Tôn Yến Minh chạy ra khỏi viện, sau lưng là Tôn Nguyệt Mi gọi với theo bảo nó ăn cơm.
Chúng tôi oan gia ngõ hẹp, Tôn Nguyệt Mi sầm mặt nhìn anh tôi, Tôn Nguyệt Mi vừa khịt mũi vừa nhìn chiếc xe đạp chằm chằm, ánh mắt nó nhìn anh em chúng tôi chứa đầy oán hận.
Tiếp theo, Tôn Yến Minh thực hiện một hành vi vô cùng lớn gan, nó trừng Lữ Tân Nghiêu, mắng: “Đồ khốn nạn!”
Vừa dứt câu, nó òa khóc inh ỏi, đẩy Tôn Nguyệt Mi ra chạy khỏi nhà.
Biểu hiện của anh tôi trong mắt Tôn Nguyệt Mi là lạnh lùng tuyệt tình, bà ta không đuổi theo Tôn Yến Minh và quay lại, dùng phương thức mà anh tôi phản cảm nhất, ngón trỏ chỉ vào mũi anh tôi, mắng: “Hôm nay em trai mày bị bắt nạt có biết không? Mày còn nhớ mày là anh nó không? Mày là thứ vô lương tâm! Mày là thứ thiên vị!”
Chuyện này không trách anh tôi được. Tôi lập tức muốn nhảy xuống xe phản bác, nhưng Lữ Tân Nghiêu không cho tôi cơ hội đó, tôi ngồi sau lưng anh, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh hỏi: “Có xuống không?”
Tôi hiểu ngay tức khắc, anh định chịu đựng sự trách mắng của Tôn Nguyệt Mi, cũng không giải thích mà đi tìm em trai anh.
Tôi lắc đầu với anh rồi mới nhớ ra nah không nhìn thấy, mà lúc tôi lắc đầu thì anh đã đạp xe. Lữ Tân Nghiêu là người độc đoán, nhưng cứ không nhịn được xây dựng cho anh hình tượng dịu dàng, tôi nghĩ anh đã sớm biết tôi muốn gì.
Tôn Yến Minh trốn rất giỏi, nó cứ như con cá chạch chui trong bùn.
Tôi muốn hỏi anh là vì chê Tôn Nguyệt Mi phiền phức nên mới đi tìm người hay là vì quan tâm đến người em trai ruột này.
Nhưng mặc kệ là vì cái gì, giữa Tôn Nguyệt Mi và Tôn Yến Minh, sẽ có một người hoặc một dòng máu mủ ruột rà bắt buộc anh phải đạp xe vòng quanh thôn Bạch Tước.
Mà thực tế, thằng em nhát cáy của tôi chưa trốn được bao lâu đã tự về nhà rồi. Lúc Lữ Tân Nghiêu tìm kiếm bóng dáng của nó khắp đồng ruộng mênh mông, thì Tôn Yến Minh đang ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp, vừa quệt nước mắt vừa mắng chửi anh ruột của mình.
Tôi vừa mới tới cổng nhà đã nghe thấy tiếng khóc của nó.
Tôn Yến Minh nói: “Lữ Tân Nghiêu không phải anh ruột con! Anh ta không thích con, anh ta chỉ đối xử tốt với con trai của kẻ khốn nạn! Lữ Tân Nghiêu cũng là tên khốn nạn! Đợi sau này con lớn, con nhất định sẽ đánh chết anh ta!”
Tôn Nguyệt Mi vội suỵt một tiếng, nói với nó: “Con nhỏ giọng chút! Ai bảo con không biết ăn nói? Con xem con trai tên khốn nạn kìa, miệng lưỡi ngọt ngào không có chết được đâu.”
Tôn Yến Minh không hề hay biết, lúc nó khoác lác thì Lữ Tân Nghiêu đang khóa xe ở bên ngoài, mặt anh sa sầm, cười lạnh một tiếng, lúc đó gió thổi ngang qua, thổi cho nụ cười và vạt áo đẫm mồ hôi của anh thêm lạnh.
Lúc đó tôi đột nhiên quên là trong người Tôn Yến Minh vẫn đang chảy dòng máu của Mạnh Quang Huy, tôi chỉ muốn bóp nó chết.
“Anh, bây giờ em đánh chết nó, không cần đợi đến khi nó lớn.”
Tôi nghĩ như thế, cũng nói với anh như thế. Anh nhìn tôi, đôi mắt đen thẫm, đôi mắt anh không phân minh rõ ràng như trước nữa mà sâu hoắm, làm tôi không biết anh đang tán đồng hay khinh khỉnh.
Lữ Tân Nghiêu giả vờ không nghe rõ, anh hỏi lại: “Em muốn làm gì?”
Tôi biết anh đang bực, cũng không muốn nghe tôi nói, nhưng tôi vẫn lặp lại: “Em muốn đánh chết nó.”
Đánh chết nó! Câu nói này cho tôi động lực và xung động, cứ như tôi đã gào thét điều này trong đáy lòng cả trăm lần. Hình như có giọt nước nóng trèo lên mí mắt tôi.
Nhưng đồng thời tôi lại sợ hãi, tôi nhớ ra Tôn Yến Minh là em trai ruột của anh trai tôi. Tôi sợ anh sẽ nói: Nó là em trai tôi, tới lượt cậu đánh?
Nhưng Lữ Tân Nghiêu không nói thế. Câu nói tiếp theo của anh nằm ngoài dự đoán của tôi.
Lữ Tân Nghiêu nói: “Nó là em trai em, em có thể đánh nó, nhưng không thể đánh chết.”
Lẽ ra tôi nên nghe lời anh, nhưng lúc này tôi chỉ thấy tiếng khóc của Tôn Yến Minh quá ồn ào. Nó la ỏm tỏi: “Họ Mạnh không phải anh ba của con! Ba nó là tên khốn nạn, tội phạm cư.ỡng hiếp, con trai của tội phạm cũng là tội phạm, con vừa nhìn là chướng mắt! Đầu tiên đánh chết nó, sau đó đánh chết Lữ Tân Nghiêu!”
Lúc này tôi nhất định rất giống Mạnh Quang Huy, tính bạo ngược bập bùng trong cơ thể tôi. Tôi không nghe anh nói nữa, lập tức phản bác: “Anh là anh trai em! Em không cần em trai, em chỉ cần anh!”