TẠO HÓA CHI MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổng Đại Học Giang Châu, Ninh Tiểu Thành nắm trong tay một đóa châu hoa hình bông tuyết, trong lòng nóng như lửa. Hắn đã rất lâu chưa gặp Mộ Uyển rồi, lần này hắn đưa cho muội muội tiền cùng một đóa châu hoa khác, cả ăn cơm cùng muội muội cũng không kịp, liền chạy tới Đại Học Giang Châu.

Ninh Tiểu Thành không đợi lâu, đã nhìn thấy Điền Mộ Uyển đi tới. Điền Mộ Uyển vẫn mỹ lệ như thế, nàng bước tới như tiên tử bước ra từ trong tranh, không ăn nhân gian khói lửa. Trong lòng Ninh Tiểu Thành có chút kiêu ngạo, nữ tử mỹ lệ này rồi sẽ trở thành thê tử của hắn. Lúc này hắn nghĩ lại lần gặp tai nạn đó mà có chút vui mừng, nếu như không có trận lũ quét kia, hắn có lẽ không có cả cơ hội quen biết Điền Mộ Uyển.

- Anh tìm em?

Điền Mộ Uyển hỏi một cách nhàn nhạt. Khiến Ninh Tiểu Thành đến hai chữ Uyển Nhi đến miệng chuẩn bị thốt ra cũng phải nuốt xuống, hắn có cảm giác Mộ Uyển hôm nay dường như có gì đó không thích hợp.

- Đóa châu hoa này tặng cho em...

Ninh Tiểu Thành vốn muốn tặng đóa châu hoa này cho nàng, sau đó mời nàng cùng ra ngoài ăn cơm. Thế nhưng lời nói đến miệng, hắn chỉ nói ra một nửa, hắn cảm thấy sự biến hóa của Mộ Uyển.

Điền Mộ Uyển bình tĩnh nhận lấy đóa châu hoa Ninh Tiểu Thành đưa cho nàng, nhưng không nhìn nó đến một lần. Nàng hỏi tiếp:

- Còn có chuyện gì khác không?

- Anh muốn mời em đi ăn cơm...

Ninh Tiểu Thành còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu lam đỗ lại bên cạnh hắn và Điền Mộ Uyển.

- Uyển Nhi.

Một thanh niên sực mùi nước hoa cổ quái xuống xe, đồng thời gọi lên một tiếng đầy nóng bỏng.

Ninh Tiểu Thành nhíu mày một cái, hắn rất ghét mùi này, một đại nam nhân lại sức nước hoa đến mức thơm ngào ngạt, thật sự khiến hắn khó có thể chịu được. Hơn nữa người thanh niên này, hắn cũng biết, là bạn trai được người trong nhà Mộ Uyển giới thiệu cho nàng, tên là Tra Chí Nghĩa.

- Chí Nghĩa...

Cách Mộ Uyển đáp càng khiến Ninh Tiểu Thành nhíu mày chặt hơn. Nếu là lúc trước Tra Chí Nghĩa gọi một tiếng Uyển Nhi, Mộ Uyển nhất định sẽ lạnh giọng trả lời: "Uyển Nhi không phải để cho ngươi gọi, xin tự trọng."

Nhưng hôm nay Mộ Uyển dường như rất không bình thường a.

Dường như không ngờ Điền Mộ Uyển sẽ hòa nhã đối với y, hơn nữa cũng không nói cái gì mà Uyển Nhi không phải để ngươi gọi, Tra Chí Nghĩa liền mở cờ trong bụng, vội vàng đi tới nói:

- Uyển Nhi, hôm nay có rảnh không? Anh muốn mời em cùng ăn cơm tối.

Ngoài dự liệu của Tra Chí Nghĩa, lần này Điền Mộ Uyển thật sự không cự tuyệt nữa, hơn nữa còn gật đầu một cái nói:

- Hôm nay vừa vặn có thời gian, vậy cùng đi thôi.

Tra Chí Nghĩa kinh hỉ đến mức thiếu chút nữa quên mình họ gì, y vừa định nói chuyện, lại nghe thấy Điền Mộ Uyển một lần nữa nói:

- Chí Nghĩa, anh cầm giúp em cái này một chút.

Nói xong, Điền Mộ Uyển cầm đóa châu hoa Ninh Tiểu Thành vừa tặng, đưa cho Tra Chí Nghĩa.

- Đây là cái gì?

Tra Chí Nghĩa nhận lấy, hỏi một câu theo bản năng.

- À, đây là Ninh Tiểu Thành vừa mới tặng cho em, em không có chỗ để.

Điền Mộ Uyển tùy ý nói, giống như không nhận ra đóa châu hoa này nàng lúc nào cũng có thể đeo ở trên đầu.

- Ồ ra là thế... 

Tra Chí Nghĩa nghe xong lời của Điền Mộ Uyển, tay run lên, đóa châu hoa kia liền rơi xuống, lọt qua qua nắp cống thoát nước.

Tra Chí Nghĩa cũng thật không ngờ châu hoa sẽ lọt xuống cống thoát nước, có chút ảo não nói:

- Thật xin lỗi, Uyển Nhi, anh hơi bất cẩn, đợi lát nữa anh mua lại một cái tốt hơn cho em.

Khiến Tra Chí Nghĩa một lần nữa không ngờ, Mộ Uyển cứ thế gật gật đầu:

- Mất rồi thì thôi, có thời gian anh mua tặng cho em lại một cái là được, đi thôi.

Ninh Tiểu Thành sắc mặt tái nhợt, hắn há có thể không biết Tra Chí Nghĩa cố ý. Nhưng khiến hắn đau lòng chính là thái độ của Mộ Uyển, hắn mới không gặp nàng nửa tháng mà thôi, tại sao có thể thay đổi lớn như vậy? Trong ấn tượng của hắn, Mộ Uyển không phải là người như thế.

- Uyển Nhi, anh muốn nói với em mấy câu.

Nhìn thấy Điền Mộ Uyển muốn rời đi, Ninh Tiểu Thành một lần nữa nói.

Điền Mộ Uyển hình như biết Ninh Tiểu Thành muốn nói gì, nàng quay đầu lại, nói từ từ với Ninh Tiểu Thành: 

- Ninh Tiểu Thành, tôi biết anh muốn nói gì. Chỉ là tôi sắp tốt nghiệp rồi, không thể tiếp tục chơi đùa nữa. Trong lòng anh nên biết chênh lệch giữa chúng ta quá nhiều, tuyệt đối không có khả năng ở chung với nhau. Trước kia tôi không hiểu chuyện, hiện tại tôi đã hiểu ra rồi, tôi hi vọng anh về sau đừng tới tìm tôi nữa, điều này đối với chúng ta cũng không tốt.

Nói xong, Điền Mộ Uyển không để ý tới Ninh Tiểu Thành nữa, trực tiếp đi về phía chiếc xe thể thao kia mở cửa xe ngồi vào trong.

Nhìn chiếc xe phun khói lao đi, Ninh Tiểu Thành thấy trái tim mình đang rỉ máu. Hắn không rõ Mộ Uyển làm sao lại trở nên như thế này, nàng hoàn toàn khác với Mộ Uyển trong ấn tượng của hắn.

Chẳng lẽ nữ nhân đều hay thay đổi thế này hay sao? Mặc dù hắn xuất thân bần hàn, nhưng cho đến giờ hắn cũng chưa từng thấy mình không xứng với Mộ Uyển, bởi hắn biết mình khác người bình thường như thế nào. Hơn nữa Mộ Uyển cũng chưa từng không để ý tới thể diện của hắn như thế này.

- Tiểu Thành, anh đứng ở đây làm gì vậy?

Một thanh âm thanh thúy, kéo Ninh Tiểu Thành còn chìm đắm trong sự ngỡ ngàng về với hiện thực tàn khốc.

Ninh Tiểu Thành sắc mặt trắng bệch, hắn ngẩng đầu nhìn thấy nữ sinh thanh tú để tóc ngắn, nói theo tiềm thức:

- Tăng Tễ Vân...

- Em vừa rồi nhìn thấy rồi, Tiểu Thành, có một số việc nên thuận theo tự nhiên. Gia cảnh Mộ Uyển không bình thường, anh nên nghĩ thoáng ra một chút, có lẽ có người bên cạnh anh thích hợp với anh hơn Mộ Uyển đó.

Ngữ khí Tăng Tễ Vân rất nhẹ nhàng, như áng mây phiêu phiêu phía chân trời, vỗ về con tim rạn nứt của Ninh Tiểu Thành.

Nhưng Ninh Tiểu Thành dường như không nghe thấy lời của Tễ Vân, chỉ sững sờ nhìn dòng nước kia. Dòng nước cuốn đóa châu hoa đi, lại như cuốn đi cả con tim hắn. 

Một hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại, nói với Tăng Tễ Vân:

- Cảm ơn em, anh phải đi rồi.

- Đợi chút, Tiểu Thành, em muốn cùng đi với anh.

Tễ Vân bỗng tiến lên một bước, ánh mắt nhìn Ninh Tiểu Thành thậm chí có chút nóng bỏng.

Ninh Tiểu Thành lắc đầu, không nói gì thêm, quay người nhanh chóng dung nhập vào đường phố, biến mất trong biển người.

Nhìn bóng lưng Ninh Tiểu Thành biến mất, Tễ Vân cắn cắn bờ môi, lẩm bẩm:

- Ninh Tiểu Thành, em thích anh còn nhiều hơn so với Điền Mộ Uyển.

Cô là bằng hữu tốt nhất của Điền Mộ Uyển, cô thậm chí cảm thấy mình còn hiểu rõ Ninh Tiểu Thành hơn so với Điền Mộ Uyển. Đây là nam tử ưu tú nhất mà cô từng gặp, mà không phải là một trong những. Tính cách của Ninh Tiểu Thành cứng cỏi, lạc quan, bất cứ chuyện khó khăn gì hắn cũng đều không để ý.

Bởi vì biết Ninh Tiểu Thành, cô mới nghĩ hết biện pháp đi tìm hiểu Ninh Tiểu Thành. Cô tìm hiểu được Ninh Tiểu Thành từ sau khi lên cấp ba, không hề trải qua khóa học cơ bản, những hắn vẫn thi đỗ đại học. Lên đại học, hắn không đọc sách, không lên lớp, thế mà lại vẫn chưa từng xuất hiện tình huống thất bại. Căn cứ vào điều tra của cô, Ninh Tiểu Thành đi thi cho tới giờ chưa từng gian lận, mỗi lần đều giống nhau. Trước khi thi một hai giờ, cầm sách lật qua một lần, y như đọc tiểu thuyết.

Vậy mà, Ninh Tiểu Thành chưa từng thi trượt, trong đó còn bao gồm cả những môn như thực hành và những môn phải cày ngày cày đêm. Thời gian Ninh Tiểu Thành tiết kiệm được, hầu như đều để đi làm công. Tiền học phí và sinh hoạt của hắn cùng muội muội hắn, toàn bộ đều do hắn làm thuê nhận được.

Tăng Tễ Vân đưa ra kết luận, Ninh Tiểu Thành chẳng những có bản lãnh gặp qua là không thể quên, còn có năng lực suy tính và lý giải siêu cường, thậm chí có thể nói là một loại dị năng.

Đáng tiếc duy nhất là, Ninh Tiểu Thành không biết kiếm tiền, lấy bản lãnh của hắn, vốn không cần làm việc kiếm tiền trong công trường. Nhưng về sau Tăng Tễ Vân lại cảm thấy cô hình như đã đoán sai, Ninh Tiểu Thành không phải không biết kiếm tiền, mà là hắn cố ý không để người khác biết về bản lãnh của mình.

Hiểu biết về Ninh Tiểu Thành càng sâu, trong lòng Tăng Tễ Vân càng chật ních bóng dáng Ninh Tiểu Thành. Cho dù Điền Mộ Uyển là bằng hữu tốt nhất của cô, cô cũng muốn cướp Ninh Tiểu Thành vào tay. Điền Mộ Uyển sở dĩ đi điều tra nhà Ninh Tiểu Thành, chính là chủ ý của cô.

...

- Xuống xe ở đây đi.

Lời của Điền Mộ Uyển khiến Tra Chí Nghĩa đang hưng phấn nhất thời sửng sốt.

- Vẫn chưa tới chỗ ăn...

Tra Chí Nghĩa nói theo bản năng, bất quá vẫn dừng xe lại, y cũng không dám đắc tội với Điền Mộ Uyển.

Điền Mộ Uyển mở cửa xe nói:

- Trong nhà em gọi tới, yêu cầu em lập tức trở về một chuyến.

Nhìn Điền Mộ Uyển rời đi, Tra Chí Nghĩa bỗng có cảm giác bị đùa bỡn, y vốn không nghe được Điền Mộ Uyển tiếp điện thoại. Nhưng biết rõ bị đùa bỡn, y vẫn không dám bất mãn với Điền Mộ Uyển.

...

Ninh Tiểu Thành ngừng lại, hắn phát hiện mình trong lúc vô thức đi lên cầu vượt, đây còn là đường ô tô. Hắn lắc đầu, quyết định ngày mai lại đi tìm Mộ Uyển, hỏi cho rõ ràng vì sao nàng lại như thế. Nếu như Mộ Uyển tuyệt tình đúng như nàng nói, vậy hắn không cần tiếp tục ở lại cái thành phố này nữa.

Muội muội sắp tốt nghiệp rồi, có lẽ không cần hắn chiếu cố nữa. Nếu như không phải có Mộ Uyển cùng muội muội Ninh Nhược Lan, hắn đã sớm rời khỏi đây rồi.

Ninh Tiểu Thành vừa mới quay đầu lại, một đạo hoàng mang chói mắt liền bắn tới. Lấy tốc độ phản ứng siêu nhanh của Ninh Tiểu Thành, cũng không kịp phán đoán hoàng mang này là cái gì, đã bị hoàng mang nện trúng. Trong nháy mắt mất đi ý thức, hắn dường như cảm nhận được một loại khí tức tang thương từ thời viễn cổ.



Điền Mộ Uyển ngồi trong kí túc xá mà hồn vía như ở trên mây, nàng cầm điện thoại lên rồi buông xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần. Ninh Tiểu Thành khiến nàng thất vọng cực độ, nhưng bây giờ khi Ninh Tiểu Thành thật sự biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Điền Mộ Uyển mới cảm thấy nàng lại không thể quên người nam sinh thường xuyên bụi bặm đầy người đó.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Điền Mộ Uyển thở dài, cuối cùng quyết định không liên hệ với Ninh Tiểu Thành nữa, thậm chí còn định xóa cả số điện thoại ký túc xá của Ninh Tiểu Thành.

Nhưng vừa lúc đó, điện thoại di động của nàng lại vang lên.

Điền Mộ Uyển tiếp điện thoại, một thanh âm thanh thúy nhưng hơi dè dặt truyền đến:

- Xin hỏi tỷ là Mộ Uyển tỷ tỷ phải không ạ? Muội là muội muội của Ninh Tiểu Thành, Ninh Nhược Lan, muội muốn hỏi về ca ca của muội một chút...

...

Mười phút sau, Điền Mộ Uyển đi tới quán cafe ngoài trường, nàng trông thấy Ninh Nhược Lan đang mang vẻ mặt lo lắng.

- Là cô?

Điền Mộ Uyển nhận ra Ninh Nhược Lan, đây chẳng phải là nữ sinh đứng cùng Ninh Tiểu Thành lần trước sao?

Ninh Nhược Lan chưa từng gặp Điền Mộ Uyển, thế nhưng Điền Mộ Uyển vừa đến, cô đã biết rõ, người con gái trước mắt này nhất định là Điền Mộ Uyển, chỉ có nữ nhân như thế này mới có thể xứng với ca ca cô.

- Muội là muội muội của Ninh Tiểu Thành, Ninh Nhược Lan, Mộ Uyển tỷ, ca ca muội đến giờ vẫn không có tin tức, cũng không về ký túc xá, tỷ biết hắn ở đâu không?

Ninh Nhược Lan không có tâm tình nói chuyện phiếm với Điền Mộ Uyển, mới mở miệng đã dò hỏi tung tích của ca ca.

Điền Mộ Uyển còn chưa kịp phản ứng với lời của Ninh Nhược Lan, nàng chỉ hỏi một cách vô thức:

- Muội muội của Ninh Tiểu Thành không phải ở nhà làm nông sao? Thế nào lại là cô...

Ninh Nhược Lan nhíu mày nói:

- Muội cùng ca ca đều ở Giang Châu mà, muội phải đi học, đâu có thời gian trở về làm nông?

Điền Mộ Uyển biến sắc, lập tức trong đầu rõ ràng hơn. Nàng vốn cực kỳ thông minh, liên tưởng đến từng lời nói cùng việc làm của Tễ Vân, đã mơ hồ minh bạch ra.

- Không...

Điền Mộ Uyển lập tức nghĩ đến buổi tối Ninh Tiểu Thành và nàng xa nhau, có tin một đoạn đường trên cao bị thiên thạch nện vỡ. Điều này vốn không có liên quan đến Ninh Tiểu Thành, thế nhưng giờ khắc này trong đầu của nàng cứ dần hiện lên hình ảnh Ninh Tiểu Thành một mình cô độc đứng trên cầu vượt.

Thấy Điền Mộ Uyển liều mạng chạy ra ngoài, sắc mặt của Ninh Nhược Lan cũng biến đổi, hiển nhiên cô cũng đoán được ca ca hình như đã xảy ra chuyện rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc