THÁI TỬ ỐM YẾU TÂM CƠ ĐẦY MÌNH

Rõ ràng là nàng sợ Cố Trường Trạch không chịu nổi, ôm như vậy có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người y, nhưng lại nói là Tiên hậu sẽ lo lắng.

Cố Trường Trạch lại nói:

“Được, lần sau gọi nàng cùng đến sớm hơn.”

Tạ Dao lúc này mới gật đầu.

“Thời gian không còn sớm nữa, chàng đã gặp mẫu hậu rồi, cũng không thể ở đây cả đêm, hậu viện đã chuẩn bị xong bữa tối, chàng cùng ta về đó dùng một chút nha?”

Hương sắp cháy hết, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng le lói, nữ tử bên cạnh có đôi mắt đen láy, trong mắt tràn đầy lo lắng, Cố Trường Trạch mềm lòng, kéo nàng đứng dậy.

“Vậy thì đi thôi.”

Hai người cùng đứng dậy, cúi người chào bài vị một lần nữa, Cố Trường Trạch đi ra ngoài đóng cửa lại, hương trong phòng cháy hết, chìm vào bóng tối.

Tạ Dao nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của y, hà hơi ấm vào, hơi ấm mỏng manh không rõ ràng, nhưng Cố Trường Trạch lại cảm thấy tứ chi ấm áp, y khẽ động đậy ngón tay, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt nữ tử bên cạnh.

Nàng vẫn mặc bộ y phục lúc nãy, mái tóc có chút rối, chắc là tối nay cũng chưa dùng bữa, vội vàng chạy đi tìm y, gương mặt xinh đẹp vì lạnh giá mà có chút tái nhợt.

Cửa sân nhỏ được mở ra, con đường phía trước hơi tối, hai người không mang theo đèn lồng, mới đi được hai bước, Tạ Dao đã không nhìn rõ đường.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Cố Trường Trạch, mở to mắt nhìn đường, vừa đi vừa nhắc nhở Cố Trường Trạch.

“Điện hạ cẩn thận…”

Lời còn chưa dứt, nam tử trước mặt đã cúi người xuống.

“Lên đây, ta nhìn thấy đường, có thể cõng nàng về.”

Phản ứng đầu tiên của Tạ Dao là từ chối, nhưng lại bị y nắm lấy cổ tay kéo lên lưng.

Lưng rộng lớn vẫn còn chút lạnh lẽo, Tạ Dao thấy y kiên trì, liền nhẹ nhàng vòng tay qua cổ y, cúi người áp mặt vào cổ y, cố gắng xua tan chút lạnh lẽo trên người y.

Con đường dưới chân hơi tối, Cố Trường Trạch cõng nàng nhưng bước đi rất vững vàng, từ sân nhỏ đến hậu viện không gần, Tạ Dao luôn lo lắng y không chịu nổi, mới đi được một đoạn đã đòi xuống.

Nàng còn chưa kịp động, đã bị Cố Trường Trạch ấn trở lại, y nói:

“Yên tâm, tuy ta thân thể yếu ớt, nhưng sức lực cõng nàng vẫn còn.”

27

Hai người không trở lại bữa tiệc nữa.

Trở về phòng, Tạ Dao bôn ba cả ngày, dùng xong bữa tối liền sớm đi nghỉ ngơi.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Cố Trường Trạch cúi đầu nhìn nàng một cái, xoay người đi ra ngoài.

Thị vệ thấp giọng bẩm báo với hắn chuyện Tạ Dao trên đường gặp Lục hoàng tử phi.

Nghe đến đoạn Tạ Dao sai người lấy chuột đồng mà Lục hoàng tử phi sợ nhất ra dọa, Cố Trường Trạch mơn trớn chiếc nhẫn trên tay, khẽ cười một tiếng.

Hắn biết Tạ Dao luôn ôn nhu, nhưng cũng nhìn ra được sự thông minh và phản nghịch ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng ấy, Lục hoàng tử phi chọc giận nàng, nàng cũng sẽ không để đối phương được yên ổn.

“Thuộc hạ nghe nói Lục hoàng tử phi lúc đó hét lên một trận, náo loạn đến nửa hoàng cung đều nghe thấy, trở về lại gặp ác mộng nửa đêm, lúc này toàn bộ Lục hoàng tử phủ đều không được yên ổn, Quý phi nương nương cảm thấy mất mặt, còn sai người xuất cung trách mắng Lục hoàng tử phi một trận.”

Thị vệ cung kính bẩm báo xong, nụ cười nơi khóe miệng Cố Trường Trạch cũng thu lại, thanh âm lạnh nhạt phân phó.

“Ngày mai phụ hoàng nhất định sẽ điều tra, chuyện Thái tử phi làm còn để lại chút dấu vết, ngươi đi xử lý sạch sẽ.”

Hắn thấp giọng dặn dò vài câu, mới xoay người trở vào phòng.

Tạ Dao vẫn còn ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong mái tóc đen nhánh, áo ngủ màu trắng bao bọc lấy thân hình yểu điệu, Cố Trường Trạch cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng.

“Ưm...”

Nàng mơ màng cảm nhận được động tác của Cố Trường Trạch, khẽ nhíu mày.

“Là ta, ngủ đi.”

Cố Trường Trạch nhẹ giọng gọi một tiếng, Tạ Dao cảm nhận được hơi thở quen thuộc, theo bản năng rúc vào lòng hắn, lại ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Hoàng đế phái người điều tra chuyện tối qua.

Trong thâm cung đại viện, đường đường là Hoàng tử phi lại bị một con vật nhỏ không biết từ đâu chui ra dọa đến mức thất thố, còn suýt nữa ngã xuống hồ, giờ Tuất tam khắc chính là lúc tan tiệc, phần lớn các vị đại thần đều nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta, không nói đến Quý phi, ngay cả Hoàng đế cũng cảm thấy nàng dâu này quá không ra thể thống gì.

Hắn trách phạt một đám người hầu hạ bên cạnh Lục hoàng tử phi, lại sai công công bên cạnh cẩn thận điều tra, cuối cùng lại không tra ra được manh mối gì, chỉ có thể bỏ qua.

Giờ Ngọ, Tạ Dao và Cố Trường Trạch dùng xong bữa trưa, nàng hỏi chuyện tối qua Hành Đế gọi hắn rời đi.

Nàng thấy Hành Đế không vui vẻ gì trong bữa tiệc, cũng không hỏi vì sao Cố Trường Trạch không tham gia, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ đến tối qua nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Trạch buông quyển sách trong tay xuống, ôm Tạ Dao đang đến gần vào lòng, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ánh mắt ôn hòa che giấu sự u ám nơi đá mắt.

“Phụ hoàng cho gọi ta đến chỉ vì một chuyện.

Là muốn ta thừa nhận chuyện ở Thượng Lâm viên, ngọc bội là ta chủ động đưa cho Tam đệ, sau đó bị kẻ có lòng lợi dụng hãm hại, gỡ tội danh trên người Tam đệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc