THÁI TỬ ỐM YẾU TÂM CƠ ĐẦY MÌNH

Tạ Dao kinh ngạc ngẩng đầu.

“Cái gì?”

Tam hoàng tử mưu hại Lục hoàng tử lại vu oan Thái tử, đồng thời hãm hại hai người nhi tử của Hành Đế, cả thiên hạ đều nhìn thấy hắn bị giam lỏng trong phủ, vì sao bây giờ Hành Đế lại muốn bảo vệ hắn?

“Nàng nghe không sai đâu.”

Cố Trường Trạch nhớ lại chuyện tối qua ở ngự hoa viên.

Hành Đế trước an ủi hắn chịu khổ ở Thượng Lâm viên, lại mắng chửi Tam hoàng tử một trận, cuối cùng mở miệng lại muốn hắn thừa nhận ngọc bội là chủ động đưa ra.

Kỳ thật Cố Trường Trạch đối với kết quả này cũng không bất ngờ.

Từ lúc Tam hoàng tử bị giam lỏng mà không phải phế làm thường dân, hắn đã đoán được Hành Đế muốn bảo vệ đứa nhi tử này.

“Nhưng hắn vu oan chàng chịu khổ... chuyện này làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?”

Tạ Dao chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận phẫn nộ, trước kia chỉ cảm thấy Hành Đế không thích Cố Trường Trạch, lại không nghĩ tới thiên vị đến mức này.

“Hắn vu oan ta cũng không quan trọng nữa, quan trọng là phụ hoàng muốn hắn trong sạch.”

Trước kia chứng cứ rõ ràng, vì tránh sóng gió, Hành Đế giam lỏng Tam hoàng tử trong phủ, không nghĩ tới nửa tháng nay luôn có đại thần dâng tấu muốn nghiêm trị hắn, sự tình càng ngày càng lớn, sắp không đè ép được nữa, Hành Đế đành phải nghĩ cách giải quyết.

Hắn cụp mắt xuống, nhìn thấy thần sắc phẫn nộ của Tạ Dao, nhịn không được đưa tay vuốt ve đuôi mắt nàng, lửa giận trong lòng từ hôm qua đến giờ cũng tiêu tan đi một chút.

“Các vị đại thần muốn dâng tấu, phụ hoàng không thể công khai thiên vị hắn, cũng muốn cho Quý phi một lời giải thích, nhưng lại thật sự không nỡ bỏ Tam đệ, nên chỉ có thể ra tay từ phía ta.”

Hành Đế tự mình tìm người thế tội cho Tam hoàng tử nhận tội danh hạ độc Lục hoàng tử, lại tìm đến Cố Trường Trạch muốn hắn thừa nhận ngọc bội là chủ động đưa cho Tam hoàng tử, từ đó gột rửa tội danh trên người Tam hoàng tử.

Tạ Dao thật sự không nghĩ ra đường đường là Hoàng đế lại vì một nhi tử tàn nhẫn như vậy mà tốn nhiều công sức đến thế.

“Hắn có không tốt đến vậy đâu, phụ hoàng vì bồi dưỡng hắn hao phí bao nhiêu tâm huyết, ba năm nay hắn tiếp nhận chính là những việc ta quản lý trước kia.”

“Nhưng không có Tam hoàng tử và Lục hoàng tử, còn có chàng và những hoàng tử khác, chàng tuy bệnh yếu như vậy, sau này chưa chắc không có lúc khỏe mạnh, Hoàng thượng cũng quá...”

Tạ Dao nói đến đây, trên mặt đã hiện lên vẻ tức giận, Cố Trường Trạch nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt nàng, bình tĩnh nói ra một sự thật.

“Phụ hoàng sẽ không để ta lên ngôi Hoàng đế.”

Trong sáu đứa nhi tử, Lục hoàng tử coi như đã phế, mấy hoàng tử còn lại đều là kẻ tầm thường, nhi tử có thể dùng chỉ còn lại Tam hoàng tử.

Cho nên Hành Đế nhất định sẽ bảo vệ hắn.

Lời nói chắc chắn của hắn khiến Tạ Dao giật mình, nhớ tới ba năm nay bị giá không như phế nhân, còn có chuyện ở Thượng Lâm viên, Hành Đế không phân biệt phải trái liền trách mắng Cố Trường Trạch như vậy, nàng nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Nàng không hiểu vì sao Hành Đế lại đối xử với nhi tử mình như vậy, chỉ vì thân thể bệnh tật của hắn sao?

Tạ Dao cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ tấm lưng gầy yếu của hắn, nhịn không được áp mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, cánh tay mảnh mai ôm lấy eo hắn.

“Không có người khác còn có ta.”

Cố Trường Trạch âm thầm siết chặt vòng tay, nhìn thần sắc trong mắt nàng, im lặng nhướng mày.

Hắn thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm với Tạ Dao, cho đến khi trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, hắn đứng dậy đặt nàng lên giường, lúc quay người lại, ánh mắt đã thay đổi.

Có mấy vị đại thần đã chờ hắn ở thư phòng từ sớm, Cố Trường Trạch vào thư phòng, thong dong dặn dò xong mọi việc, lại hỏi.

“Gần đây Hoàng hậu có động tĩnh gì lớn không?”

“Nóng ruột lắm, muốn gỡ tội danh cho Tam hoàng tử.”

Nghe vậy, Cố Trường Trạch không hề bất ngờ.

“Sai người bên dưới tiếp tục thêm dầu vào lửa, sớm bức phụ hoàng một phen.”

Vị đại thần kia lập tức cúi đầu tuân mệnh.

“Tam đệ thật là có phúc khí, có Hoàng hậu là mẫu thân ruột đau lòng, còn có phụ hoàng nghĩ hết mọi cách gỡ tội cho hắn.”

Cố Trường Trạch nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, u ám nói.

Nhớ tới chuyện trong ngự hoa viên, hắn bất quá chỉ lộ ra một chút do dự, Hành Đế đã thay đổi sắc mặt từ ái muốn ép hắn đồng ý, Cố Trường Trạch liền khẽ cười.

“Đáng tiếc nếu không sống lâu được, cho dù có phúc khí tốt hơn nữa, e là cũng không hưởng thụ nổi.”

Cố Trường Trạch nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, lấy khăn tay che miệng ho khan hai tiếng.

Trên khăn tay lại dính thêm vài sợi máu, màu đỏ tươi trên môi hắn càng tôn lên vẻ tái nhợt trên khuôn mặt, toát ra vẻ quỷ dị yêu dị.

Hắn chậm rãi cầm lấy con d.a.o găm trên bàn, mặc cho lưỡi d.a.o lạnh lẽo sắc bén cắt qua đầu ngón tay, cũng không động đậy.

“Hoàng tử Đại Thịnh tôn quý, Tam đệ là nhi tử phụ hoàng yêu thích nhất, từ nhỏ đã không chịu gió sương, nhất định có thân thể cường tráng, không biết lưỡi d.a.o này rạch xuống, một nhát có thể moi t.i.m hắn ra, cho phụ hoàng xem thử rốt cuộc là màu đen hay màu đỏ hay không.”

Người phía dưới im lặng không nói.

“Ngươi đi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc