THÁI TỬ ỐM YẾU TÂM CƠ ĐẦY MÌNH

Mọi chuyện đã được giải quyết, hắn ngoài mặt vui vẻ trở về Đông cung, nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Tạ Dao, liền thuận thế tựa đầu vào cổ nàng.

“Nhưng mà bận rộn trước sau quả thực là hao tâm tổn trí, ta cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.”

Tạ Dao lập tức cau mày, gọi hắn nằm xuống giường êm.

“Để ta xoa bóp cho Điện hạ một chút, sẽ dễ chịu hơn.”

Cố Trường Trạch liền nhẹ nhàng gối đầu lên đùi nàng, đầu ngón tay mềm mại lướt qua đầu, yên lặng xoa bóp cho hắn.

“Biết hôm nay Điện hạ trở về, ta đã đặc biệt dặn Thanh Ngọc hầm canh gà ác, cũng để bồi bổ cơ thể.”

Hôm nay Cố Trường Trạch về sớm, hai người dùng bữa tối lúc giờ Dậu, sau bữa tối, Tạ Dao vừa gọi người chuẩn bị nước, thì bỗng nhiên có người đến bẩm báo.

“Hoàng hậu nương nương cho mời.”

Tạ Dao đã hơn mười ngày không gặp Hoàng hậu.

Từ sau khi Tam hoàng tử qua đời, bà ta liền ở lì trong Phượng Nghi cung, gần như không gặp ai, đã tĩnh dưỡng hơn mười ngày, không ngờ người đầu tiên muốn gặp lại là nàng.

Tạ Dao vào Phượng Nghi cung, Hoàng hậu trên đài vẻ mặt đau buồn, thấy nàng tiến vào mới gượng cười.

“Ngồi đi.”

Sau đó Hoàng hậu liền nắm tay Tạ Dao, lải nhải nói chuyện.

“Mấy ngày nay bản cung luôn mơ thấy nhi tử đã khuất, bản cung nghĩ lúc nó đi chắc hẳn rất đau đớn, cũng không biết kẻ nào lại có tâm địa độc ác như vậy.”

“Nó mới mười tám tuổi, tuổi còn trẻ, chỉ vì sinh ra trong hoàng tộc, tuy rằng đã làm sai, nhưng cũng không đến mức bị hại c.h.ế.t như vậy.”

“Uổng công bản cung là Hoàng hậu, lại không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù báo thù cho nhi tử mình.”

Bà ta nói đến chỗ xúc động liền nắm tay Tạ Dao khóc không ngừng, Tạ Dao tuy kỳ quái tại sao bà ta lại tìm mình để trút bầu tâm sự, nhưng cũng chỉ có thể ôn nhu khuyên nhủ vài câu, từ từ để Hoàng hậu ngừng khóc.

Bà ta trút hết nỗi lòng, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, vành mắt đỏ hoe nhìn Tạ Dao.

“A Dao, mấy ngày nay bản cung thực sự rất đau buồn, cả triều đình lẫn hậu cung đều không được yên ổn, bản cung không có ai để tâm sự, cũng chỉ có con là có thể nói chuyện được vài câu, sau này nếu con rảnh rỗi, thì đến đây bầu bạn với bản cung nhiều hơn nhé.”

Tạ Dao trên mặt đương nhiên là ngoan ngoãn đáp ứng, Hoàng hậu lại sai người chuẩn bị rất nhiều bổ phẩm.

“Mấy ngày nay Thái tử vì chuyện của Phụ Nhi mà vất vả nhiều rồi, bản cung thực sự cảm kích, con mang những thứ này về, bồi bổ cơ thể cho hai người.”

Tạ Dao tạ ơn rồi rời khỏi Phượng Nghi cung, theo lệ cũ bảo Thanh Ngọc vứt hết những thứ kia đi, rồi lại tìm một phần giống hệt như vậy mang về.

Tuy nói Hoàng hậu có thể vì chuyện Cố Trường Trạch bận rộn mấy ngày nay mà áy náy trong lòng, nhưng Tạ Dao cẩn thận, không dùng bất kỳ thứ gì của Phượng Nghi cung.

Trở về viện, nàng kể lại chuyện này cho Cố Trường Trạch nghe.

Nghe thấy nàng suy đoán Hoàng hậu vì chuyện hắn bận rộn mà áy náy trong lòng, bàn tay Cố Trường Trạch đang vuốt ve tóc nàng khẽ dừng lại, trong mắt lóe lên một tia gì đó khó phát hiện.

“A Dao bây giờ cũng đã biết vì lo lắng cho thân thể của ta mà dùng chút thủ đoạn nhỏ rồi, quả nhiên là thông minh.”

Hắn như khen ngợi hôn lên trán Tạ Dao, Tạ Dao lập tức nhìn hắn.

“Điện hạ đừng coi thường người khác, mấy ngày trước ta còn...”

“Còn gì?”

“Còn vì Lục hoàng tử phi vô lễ với người mà dọa cho nàng ta một trận đấy.”

Tạ Dao ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ kiêu ngạo, như đang chờ được khen ngợi, Cố Trường Trạch lập tức nhướng mày khen nàng.

“A Dao quả nhiên lợi hại.”

Tuy rằng còn giấu một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì, Thái tử phi của hắn trong lòng có hắn, bằng lòng vì hắn làm những chuyện này, vậy hắn nhất định sẽ vì nàng dọn sạch chướng ngại vật.

Tối hôm sau, Hoàng hậu lại cho gọi Tạ Dao đến Phượng Nghi cung.

Nói chuyện gần nửa canh giờ, lúc Tạ Dao trở về, Cố Trường Trạch đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường êm đợi nàng, nàng rửa tay sạch sẽ, cầm kéo tỉ mỉ tỉa cành hoa ngọc lan dưới hành lang.

Cây ngọc lan này đã có từ khi nàng gả vào Đông cung, nghe nói Cố Trường Trạch cũng thích ngọc lan, nên đặc biệt sai người trồng ở hậu viện, Tạ Dao thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng sẽ tự mình tỉa tót.

Hương ngọc lan thanh nhã theo hành lang bay vào trong điện, Cố Trường Trạch đang đọc sách bỗng nhiên nhíu mày, che miệng ho khan hai tiếng.

Tháng hai đã bỏ lỡ thời gian đi tìm vị y tiên kia, một tháng nay lại xảy ra quá nhiều chuyện, Cố Trường Trạch đã một hai năm rồi không bận rộn như vậy, mấy ngày nay rảnh rỗi liền cảm thấy luôn có chút không khỏe.

Tính ra thời gian hắn chưa chắc đã có thể chống đỡ đến lần sau Phùng y tiên vào kinh, vì vậy ba ngày trước đã sai người cưỡi ngựa nhanh chóng đi truyền tin cho ông.

Ông ấy hiện tại đang ở nước láng giềng, đi đi về về cũng phải mất hơn nửa tháng.

Cố Trường Trạch đè nén vị ngọt tanh dâng lên cổ họng, đưa tay xoa mi tâm, sắc mặt rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

“A Dao.”

Hắn gọi một tiếng, Tạ Dao buông kéo xuống, đi vào trong phòng.

Trên người nàng còn vương chút hương ngọc lan, Cố Trường Trạch ôm nàng vào lòng, hỏi hôm nay Hoàng hậu gọi nàng đến nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc