THẦM LẶNG


Ngày hôm sau, sau khi Tô Viên đến tìm Mục Ngạn, Tô Viên hỏi: "Ba mẹ anh có biết chúng ta hẹn hò không?"
Anh có chút chấn động, ngẩng đầu nhìn Tô Viên.
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng nói.
"Bởi vì em có chút tò mò..

Anh đã gặp qua ba mẹ em rồi, nhưng em vẫn chưa biết nhiều về gia đình anh, hơn nữa cũng không biết ba mẹ anh có phản đối chuyện của chúng ta không."
Bầu không khí bỗng chốc im lặng, cũng giống như lúc anh xem những bức ảnh thời thơ ấu của cô.
"Chuyện này, có phải em cũng..

không nên hỏi?"
"Nếu như em muốn chúng ta tiếp tục mối quan hệ hiện tại, thì đừng hỏi về gia đình và ba mẹ của anh nữa." Lúc này đây, anh vô cùng lãnh đạm, giống như không ai có thể lại gần.
"Ừm." Cô cúi đầu xuống.

Mặc dù cô tự nhủ rằng khi quyết định tiếp tục hẹn hò với anh, cô đã lường trước được tình huống như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác mất mát.
Anh ấy..

Anh ấy chưa bao giờ có ý định đưa cô về gặp bố mẹ mình sao?

Nhưng ngay lập tức, cô lại tự cổ vũ tinh thần, trong lòng thầm nhủ: Tô Viên, mày buồn gì chứ? Hôm qua tôi đã hứa với anh ấy như vậy, vậy thì đừng nghĩ về những điều này nữa.
Nếu một ngày nào đó, anh cảm thấy cô có thể đến gặp bố mẹ anh, làm quen với gia đình anh, anh sẽ tự nói cho cô biết.

Nếu anh không muốn cô biết, thì cô không cần phải nghĩ về điều đó.
Ngẩng đầu lên, Tô Viên khẽ mỉm cười với Mục Ngạn, "À, ba mẹ em nói, anh sau này có thể đến nhà em thường xuyên.

Chỉ cần anh không chê bai tài nghệ nấu ăn của mẹ em, thì có thể đến nhà em thường xuyên để ăn tối."
"Em không giận sao?" Anh biết lúc này cô đang giả vờ thoải mái, cho nên anh muốn biết tâm trạng thật của cô.
"Không giận." Cô lắc đầu nói: "Chỉ là em cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng em biết, anh nói như vậy nhất định có lý do của riêng mình, sẽ có một ngày anh bằng lòng đưa em đến gặp ba mẹ anh mà."
Mục Ngạn mím chặt môi, nếu có một ngày, thật sự đưa cô đến trước mặt cha mẹ, khi cô nhìn thấy người mẹ vì tình yêu mà phát điên của anh, còn người cha chỉ quan tâm đến mẹ anh, đối với mọi thứ khác đều máu lạnh, tàn nhẫn, thì cô sẽ có suy nghĩ như thế nào?
Gia đình anh khác với cô, không có cái gọi là êm ấm hòa thuận.

Đối với anh, tình yêu thương của cha mẹ luôn là điều xa xỉ.
Một gia đình như vậy, e rằng cô sẽ khó tiếp nhận, khi cô thực sự gặp bố mẹ anh và hiểu rõ mọi chuyện, có lẽ cô ấy sẽ tràn đầy thất vọng.
"Sao vậy?" Có lẽ nhìn thấy anh im lặng không nói gì, nên cô đã đến trước mặt anh và nói.
Anh nắm lấy tay cô, so với tay anh, tay cô có vẻ nhỏ hơn nhiều, nhưng lại ấm áp đến mức anh càng muốn nắm chặt hơn.
Cô sững người một lúc, khuôn mặt hơi ửng hồng, khó hiểu nhìn anh.
Anh đột nhiên kéo cô vào lòng, vùi mặt vào hõm vai cô, "Nói cho anh biết, bất luận như thế nào đi nữa, em cũng sẽ không bao giờ thất vọng về anh."
"Nói cho anh biết, em sẽ không thất vọng." Giọng nói của anh lại vang lên bên tai cô, vòng tay ôm cô càng chặt hơn.
"Em..

Em sẽ không thất vọng.."
Câu trả lời của cô dường như khiến anh yên tâm, cô nghe thấy tiếng anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn chưa buông cô ra.
"Mục Ngạn.." Tô Viên khó khăn nói.
"Ừm?"
"Anh có chắc là muốn tiếp tục ôm như thế này không?"
"Em không thích anh ôm em thế này sao?"
"Không, chỉ là em sợ nếu anh tiếp tục ôm em như thế này, em sẽ không kiềm chế được mà động tay động chân với anh."
Tô Viên vừa định giải thích, lại nghe anh nói: "Anh rất muốn biết em sẽ động tay động chân như thế nào."
Tô Viên sửng sốt, chỉ thấy Mục Ngạn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh kia kiên định đang nhìn chằm chằm cô.
Trái tim cô lỡ một nhịp, cô giơ tay lên, ngón tay chậm rãi áp lên mặt anh, nhưng anh cũng không cự tuyệt sự đụng chạm của cô.

Vì vậy, điều này tức là anh đã cho phép?
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Trong lòng cô không ngừng tự nhủ, ít nhất trước đây cô cũng từng chạm vào mặt anh! Những ngón tay cô mơ.n trớn trên khuôn mặt anh, sau đó vuốt ve chiếc khuyên tai bằng đá mặt trăng trên tai anh và cuối cùng dừng lại trên môi anh.
Đôi môi mỏng của anh, có hình dáng xinh đẹp, giống như một món đồ ăn ngon không ngừng hấp dẫn cô.
Còn anh vẫn nhìn cô chằm chằm, không hất tay cô ra, cũng không nói lời nào.
"Em có thể hôn anh không?" Lời vừa mới thốt ra, mặt cô liền đỏ bừng.

Trời ạ, sao cô có thể bạo dạn nói ra một yêu cầu như vậy? Cô nín thở nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Nhưng anh vẫn im lặng, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Có nên hay không?
Nhìn biểu hiện của anh lúc này, Tô Viên thật sự đoán không ra, chỉ là cắn môi nói tiếp: "Em..

Em không có kinh nghiệm, cũng có thể làm không tốt, nếu như anh không muốn, anh có thể đẩy em ra."
Những gì nên nói cũng đã nói rồi, Tô Viên trong lòng hưng phấn, trực tiếp hướng về phía trước, chậm rãi đến gần môi anh.
Khuôn mặt của hai người ngày càng gần, nhưng dù như vậy, anh vẫn không đẩy cô ra.
Còn cô, lại không khỏi xấu hổ và lo lắng nên nhắm mắt lại.

Môi cô áp vào một nơi ấm áp và mềm mại..

đó là môi anh!
Vì vậy, anh đã cho phép cô hôn anh? Anh đang chấp nhận nụ hôn của cô.
Tô Viên đã rất vui mừng vì điều này.

Mặc dù cô chủ động hôn anh, còn anh chỉ là bị động, động tác của cô vụng về đến mức vài lần va vào răng anh.
Không biết sau "nụ hôn" này, anh có khi nào trực tiếp đưa cô vào danh sách đen hay không!
Khi môi của cô rời khỏi môi anh, cô cúi đầu xuống, mặt nóng bừng, chỉ muốn tìm một chỗ chôn mình, "Vì đây là lần đầu tiên nên không tránh khỏi vụng về, ừm..

thực ra, cần phải luyện tập nhiều hơn."
"Ừm." Anh nhẹ giọng đáp.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, tự hỏi vừa rồi mình có nghe lầm không.
"Cần luyện tập nhiều hơn."
Đồng chí Tô Viên lập tức mặt đỏ như trái gấc, nhanh chóng thể hiện sự quyết tâm của mình, "Em sẽ luyện tập chăm chỉ."
"Cuối tuần này có kế hoạch gì không?" Mục Ngạn hỏi.
Cô lắc đầu.
"Được, vậy lúc đó đi với anh đến một nơi, cùng nhau luyện tập chăm chỉ." anh nói.
Hả? Luyện tập hôn sao? Trong đầu cô hiện lên vô số tưởng tượng.
"Luyện tập thân thủ của em." Anh nhẹ nhàng nói, đánh tan sự tưởng tượng trong đầu cô.

"Tránh cho em lần sau động tay động chân bị người khác đánh.".


Bình luận

Truyện đang đọc