THẦM LẶNG


Không biết qua bao lâu, Quan Xán Xán xuất hiện trước mặt Mục Ngạn.
Cô ấy khi nhìn thấy Mục Ngạn, cô không thể tin vào mắt mình, người trước mặt râu lún phún dưới cằm, đầu tóc bù xù, quần áo trên người nhăn nheo đến mức nhìn không ra dạng, thậm chí trên người còn có mùi, không biết đã bao lâu không không tắm gội.
Người này vẫn là người đàn ông lạnh lùng tơm tất mà cô từng biết sao? Dường như hiện tại trở thành một người khác hoàn toàn.
Xung quanh, có rất nhiều bức ảnh nằm rải rác.

Người trong bức ảnh đều là một người, Đó là Tô Viên.

Ngôn Tình Nữ Phụ
Nhìn thấy bức ảnh của Tô Viên, Quan Xán Xán cảm thấy đau nhói trong lòng.

Cái chết của Tô Viên, cô ấy vẫn không thể chấp nhận được! Cô vẫn tin rằng bạn của mình còn sống, ít nhất cho đến khi thi thể Tô Viên được tìm thấy.

Chỉ cần một ngày không tìm thấy, thì cô vẫn tin bạn mình vẫn còn sống.
Chuyện xảy ra ngày đó, e rằng sẽ là vết thương lòng cả đời đối với cô và Mục Ngạn.

Quan Xán Xán tiến lên vài bước và đi đến chỗ Mục Ngạn, nhưng anh dường như không nhận ra điều đó, anh vẫn chỉ cầm một bức ảnh của Tô Viên và nhìn nó chăm chú.
Quan Xán Xán nhìn thấy Mục Ngạn đang đeo một chiếc nhẫn đá mặt trăng trên ngón áp út bên trái của mình.

Đó là..

nơi đeo nhẫn cưới.
Chiếc nhẫn này Mục Ngạn đeo vì Tô Viên sao? Trong lòng anh đã coi cậu ấy là vợ, đó là lời hứa của anh đối với Tô Viên.
"Nếu Viên bây giờ nhìn thấy anh như thế này, nhất định sẽ không vui."
Cơ thể của Mục Ngạn đột nhiên run lên, anh ngẩng đầu lên nhìn Quan Xán Xán.
Đôi mắt đó..

Quan Xán Xán sửng sốt một lúc, đôi mắt đen láy kia rõ ràng rất quen thuộc với cô, nhưng hiện tại đôi mắt đó có sự đau đớn, mâu thuẫn và hận thù..

Mục Ngạn..

đang căm ghét cô.
Và ngay sau đó, Mục Ngạn đột ngột đứng dậy, điên cuồng bóp cổ Quan Xán Xán.
"Nếu không phải tại cô..

Nếu không phải tại cô..

Viên, em ấy sẽ không..

sẽ không.." Giọng anh gần như nghẹn ngào vì tiếng nức nở, nỗi đau trên gương mặt khiến người ta khó có thể diễn tả bằng lời.
Quan Xán Xán không vùng vẫy mà để bàn tay Mục Ngạn siết chặt cổ cô.
Phải, nếu không có cô, chắc hẳn Tô Viên vẫn sống tốt, "Anh rất yêu Viên, đúng không?"
Mặc dù Mục Ngạn từng yêu cô sâu sắc, nhưng tình yêu này đã dần biến mất theo thời gian và được thay thế bởi tình yêu của Tô Viên dành cho anh.


Hiện tại, người anh yêu nhất chỉ có mỗi Tô Viên.
Nếu không phải là yêu đến tận cùng, Mục Ngạn cũng sẽ không suy sụp tinh thần như thế, thậm chí gần như từ bỏ bản thân.
Trong ánh mắt anh tràn đầy sự đau khổ, trong đôi mắt đỏ đó được bao lấp bởi một tầng nước mắt, nhưng anh đột nhiên cười lên, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong phòng, thật thê lương.
"Ha ha, tôi yêu em ấy, đúng vậy, tôi yêu em ấy! Thì ra người trong lòng tôi yêu nhất chính là em ấy! Ha ha, thật buồn cười, cho đến khi em ấy biến mất trước mắt tôi, tôi mới phát hiện sự thật này." Anh không ngừng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, tiếng cười khàn khàn lạnh lùng khiến người ta toàn thân run rẩy.
Anh rút bàn tay ra khỏi cổ Quan Xán Xán.
Trên mặt Mục Ngạn lộ ra vẻ bi thương: "Tôi yêu em ấy, tôi yêu em ấy! Em ấy luôn muốn biết đáp án này, từ trước đến nay tôi chừa từng nói cho em ấy biết, tại sao đến bây giờ tôi mới hiểu được! Tại sao tôi lại không sớm phát hiện, tại sao tôi lại không sớm nói cho em ấy biết, người tôi yêu nhất là em ấy chứ?"
Như người sắp chết đuối, Mục Ngạn nắm lấy vai Quan Xán Xán và nói: "Thật nực cười phải không? Nếu Viên biết, liệu em ấy có cười tôi vì quá chậm chạp hay không?"
Điều Tô Viên muốn nhất có lẽ là tình yêu hết lòng của Mục Ngạn.
Nhưng mà hiện tại, Mục Ngạn cuối cùng cũng đã hiểu được trái tim của bản thân, còn Tô Viên thì sao..

cậu ấy đang ở đâu chứ?
Thật lâu sau, Quan Xán Xán mới nói: "Ngạn, anh còn chưa tìm được Viên, vậy anh phải sống tốt, thì mới có thể tìm được cậu ấy, mới có thể gặp lại cậu ấy."
Bây giờ chuyện đã xảy ra, cô chỉ có thể dùng những lời này để khơi dậy ý chí sinh tồn của anh, để anh có một hy vọng sống tiếp.
* * *
Khi Tô Viên được đưa đến bệnh viện, cô có chút tỉnh lại, sau đó đã nhờ Vương Dũng Bân giúp cô liên lạc với gia đình cô.
"Cảm ơn anh..


Đợi khi tôi bình phục vết thương, tôi..

tôi sẽ đến gặp lại mọi người, hẹn gặp lại.."
Vương Dũng Bân thành thật gãi đầu, "Sau vài bữa nữa, khi nào có thời gian, tôi sẽ vào thành phố thăm cô."
Trên đường trở về, mẹ Tô nhìn đứa con gái đang nằm, không khỏi hốc mắt lại ươn ướt, "Con á, không biết đã gây ra tội gì, sao lúc con nhảy xuống biển tại sao lại không nghĩ đến ba mẹ chứ? Từ lúc con xảy ra chuyện, Xán Xán thường xuyên đến nhà chúng ta, con bé còn chăm sóc cho mẹ và ba con, sau đó mẹ và ba con có kêu con kêu không cần đến nữa, nhìn thấy nó, ba mẹ lại nhớ đến chuyện xảy ra với con, sẽ càng đau lòng hơn.

Còn có Mục Ngạn.."
Mẹ Tô dừng một chút, chần chờ nói: "Nói thật ra thì cậu ta cũng rất tội nghiệp, không còn con bên cạnh, cha mẹ cậu ta cũng không còn, lúc ở biển tìm không thấy con, cả người dường như suy sụp."
Xán Xán và Mục Ngạn?
Tai nạn của cô có liên quan đến họ không? Nhưng tại sao cô lại không nhớ chút nào?
Trong lòng cô có quá nhiều nghi vấn, muốn hỏi cặn kẽ nhưng hiện tại nói chuyện rất khó.

Cho nên, cô chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng, định đợi vết thương lành hẳn sau đó lại hỏi kỹ xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Khi Tô Viên xảy ra việc, tuy rằng Mục Ngạn có đến nhà Tô Viên, nhưng mà cha mẹ Tô khi biết được con gái vì Mục gia nên mới xảy ra việc, liền trực tiếp đuổi Mục Ngạn ra ngoài, đồng thời còn đe dọa rằng mãi mãi cũng không muốn gặp mặt anh..


Bình luận

Truyện đang đọc