THẦM LẶNG


Tô Viên không ngờ rằng, khi cô đem bản ca khúc mới của mình đến cho nữ minh tinh Lữ Như Nhi đã gặp phải Chu Anh.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút nhợt nhạt của Tô Viên, Chu Anh đột nhiên nói: "Sao thế, có phải Mục Ngạn đã chơi chán cô nên đã đá cô rồi không?"
Cô không trả lời, chỉ đi thẳng đến phòng nghỉ của Lữ Như Nhi.
"Tô Viên, hóa ra cô cũng chỉ có vậy thôi, tôi đã nói với cô từ đầu, cô cũng không tự lượng sức mình, cô nghĩ rằng Mục Ngạn thật sự thích cô sao? Chỉ dựa vào thân phận và địa vị của anh ta, muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng được, cô đến tư cách xách dép cho anh ta cũng không có.." Nhìn thấy Tô Viên không thèm để ý đến bản thân "Tô Viên, tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ như thế sẽ xong chuyện, tôi không sống không được tốt thì cô cũng đừng hòng sống tốt."
Khi cô đưa bài hát cho Lữ Như Nhi, chỉ nghe cô ta hỏi: "Nghe nói bạn trai của cô là Mục Ngạn, chủ tịch tập đoàn Mục thị phải không?"
Nếu là trước đây, Tô Viên sẽ hào phóng thừa nhận, nhưng hiện tại..

cô tự hỏi mình có phải là bạn gái của anh không?
Thấy cô im lặng, cô ta cười khẩy: "Tôi nói mà, làm sao có thể được chứ, người như Mục Ngạn, không thèm để ý đến những người có vẻ ngoài bình thường như cô đâu."
Lúc này, cô ta cẩn thận nhìn đánh giá Tô Viên, cảm thấy rằng Chu Anh có lẽ vừa rồi đã nói dối cô, Mục Ngạn làm sao có thể thích nhà soạn nhạc nhỏ bé không nổi bật như Tô Viên được.
"Cô Tô, uống chút cà phê cho ấm đi." Lúc này, người trợ lý của cô ta đến đưa cho cô một tách cà phê.
"Cảm ơn." Cô nhận lấy ly cà phê, nhưng không uống, cô hiện tại không khát.
"Sao thế, cô chê cà phê không hợp khẩu vị à." Nhìn thấy cô không uống, cô ta khẽ cau mày.
"Tôi không có nghĩ như thế."
Sau khi hai người đàm phán về ca khúc mới, đương nhiên Lữ Như Nhi xem thường tài năng của cô, cho nên có ý không muốn tiếp nhận bài hát của cô, cô liền không nói gì với cô ta nữa, bèn rời khỏi phòng nghỉ của cô ta.
Lữ Như Nhi tức giận run lên, nhưng trợ lý ở bên cạnh nói với cô ta: "Đừng lo lắng, có lẽ vụ bê bối của người phụ nữ này sẽ xuất hiện trên tin tức vào ngày mai thôi."
"Ý gì chứ?" Cô ta nghi ngờ hỏi.
"Chỉ là vừa rồi khi tôi đi pha cà phê, Chu Anh đã hỏi tôi có phải đưa cốc cà phê này cho người phụ nữ này hay không, vì vậy Chu Anh đã bỏ một ít thuốc vào đó.

Dù sao những gì Chu Anh làm cũng chẳng qua là muốn báo thù thôi."
* * *

Sau khi Tô Viên rời khỏi, trên đường cô gặp lại Chu Anh, cô ta đã chặn đường cô lại, phía sau cô ta còn có thêm hai người đàn ông.
"Chu Anh, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô tức giận hỏi.
Chu Anh mỉm cười và nói với hai người đàn ông bên cạnh: "Các anh có thể tùy ý chơi đùa cô gái này, nhưng hãy nhớ quay phim và chụp ảnh thật tốt, sau này sẽ có ích đấy."
"Được rồi, hiểu rồi." Hai người đàn ông mỉm cười.
"Chu Anh, cô điên sao?" Tô Viên lúc này tức giận nói.
"Điên à? Tôi không điên." Chu Anh oán hận trừng mắt nhìn cô, "Người điên sẽ là cô, đến lúc đó cô sẽ điên cuồng mà cầu xin người khác làm cô."
Cô cảm thấy cơ thể nóng rực lên, cảm giác này chẳng lẽ là..

Cơ thể cô đột nhiên mềm nhũn, hơi thở nặng nề, cô dựa vào tường.
Chu Anh thấy vậy liền biết thuốc đã có tác dụng, cô ta càng cười đắc ý nói: "Tô Viên, nếu cô đã hủy hoại cuộc đời của tôi, thì cô cũng đừng hòng được sống tốt." Nói xong, cô quay sang hai gã đàn ông đó, ra hiệu cho họ hành động.
Cô liều mạng chạy ra ngoài, muốn tìm người giúp đỡ nhưng chẳng có ai, cô chạy đến bãi xe, khi nhìn thấy có một chiếc xe chuẩn bị rời khỏi, cô ra sức lao mình chặn chiếc xe đó lại.
Tiếng xe phanh gấp vang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn vào trong xe, khuôn mặt tuấn tú đó chính là Quân Mạc Phi.
"Làm ơn..

giúp tôi với.."
Trí nhớ của anh không hề tệ, mặc dù anh chưa bao giờ có hứng thú với phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có ấn tượng với Tô Viên.
Ấn tượng đầu tiên về cô là khi anh nhìn thấy cô làm phù dâu trong lễ cưới của Xán Xán.

Trong mắt anh, thì cô là một người phụ nữ rất đỗi bình thường.


Cũng đối với cô có chút hiếu kỳ, không biết Mục Ngạn thích cô ở điểm nào.
Tháo dây an toàn, anh mở cửa xe, đi tới trước mặt Tô Viên, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ở trước xe anh, "Cô muốn tôi cứu cô như thế nào?"
"Đưa tôi..

ra khỏi đây..

làm ơn.."
"Được." Anh đáp ứng một cách dễ dàng.
"Cảm ơn.

Có thể..

đưa tôi đến bệnh viện được không?"
Quân Mạc Phi liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy vặn vẹo của cô, "Cô bị hạ thuốc sao?"
Tô Viên thân thể run lên một chút, khẽ gật đầu.
"Loại thuốc này, cho dù cô đến bệnh viện cũng không có tác dụng gì." Nói xong, anh ta cởi áo vest ra, trực tiếp khoác lên đầu cô, sau đó ôm cô lên xe rời khỏi chỗ đó.
Quản lý khách sạn đương nhiên biết chủ tịch của mình, nhưng giờ phút này nhìn thấy chủ tịch của mình ôm một người phụ nữ, anh ta chĩ vội vàng cung kính cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
Quân Mạc Phi cúi đầu nhìn cô nói: "Muốn giải trừ dược tính trong cơ thể, có hai lựa chọn, hoặc là hiện tại tôi giúp cô tìm một người đàn ông, nếu như cô muốn tìm Mục Ngạn, tôi sẽ giúp cô liên lạc, Nếu không muốn đàn ông, vậy chỉ có thể ngâm mình trong nước lạnh."
"Không cần..


không cần đàn ông, không cần gọi điện thoại cho..

Mục Ngạn.

Tôi có thể tự ngâm mình trong nước lạnh."
"Thật sao, vậy thì tùy cô." Nói xong anh liền ra ngoài.
Một lát sau, điện thoại của anh reo lên, số gọi đến là một dãy số lạ.

Nhưng cuộc gọi này, đối với anh mà nói, dường như nằm trong dự tính của anh.
"Tôi là Quân Mạc Phi."
"Tôi là Mục Ngạn." Giọng nói lạnh lùng của anh từ điện thoại truyền đến, "Bây giờ Tô Viên có ở chỗ anh không?"
"Cô ấy đang ở chỗ tôi, nhưng mà cuộc gọi này của anh khiến tôi đợi hơi lâu đấy, sao thế, hiệu suất làm việc của Thanh Hồng hội thấp rồi sao? Tôi nghĩ rằng thuộc hạ của anh sẽ báo cho anh biết sớm hơn chứ."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, "Tại sao em ấy lại đi cùng anh?" Giọng Mục Ngạn trở nên lạnh lùng hơn.

Anh đã cử người theo dõi nhất cử nhất động của Tô Viên, thuộc hả báo với anh rằng không hiểu Tô Viên vì lý do gì mà chặn trước xe của Quân Mạc Phi, sau đó lại đi theo anh ta đến khách sạn của Quân gia.

Với lại cô còn được anh ta bế vào.
"Muốn biết sao không tự mình tới đây." Quân Mạc Phi thản nhiên đáp.
Ngay sau đó, âm báo bận từ trong điện thoại truyền đến, Quân Mạc Phi ném điện thoại lên bàn, tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, "Tôi không biết một người như Mục Ngạn sẽ quan tâm đến bạn gái của mình đến mức nào."
Nhưng chỉ 10 phút sau, chuông cửa phòng vang lên.
Quân Mạc Phi quay người, đi tới mở cửa, liền nhìn thấy Mục Ngạn đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
"Tô Viên ở trong phòng?" Mục Ngạn lạnh lùng hỏi.
"Đúng."
"Tôi muốn thấy cô ấy."

Bộ dạng cô ấy bây giờ, e rằng không thích hợp gặp anh.

"
Nghe vậy, Mục Ngạn híp mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy một loại bất an, Tô Viên bây giờ trông như thế nào?
Mục Ngạn xông vào phòng, Quân Mạc Phi lại đưa tay ngăn đối phương lại," Phòng của tôi không phải ai cũng được phép xông vào.

"
" Tránh ra, tôi muốn gặp Tô Viên.

"Trong lòng nỗi bất an càng lúc càng mãnh liệt, anh không ngừng suy nghĩ cô bây giờ như thế nào, tại sao không thích hợp gặp anh!
" Nếu không cho anh gặp, thì nhà họ Mục sẽ đối đầu với nhà họ Quân sao? "
" Đối đầu với họ Quân cũng chỉ vậy thôi.

"
" Vì một người phụ nữ, có đáng không? "
" Bạn gái của tôi, không liên quan gì đến anh.

"Mục Ngạn nói.
" Vậy sao? Anh cho rằng tình yêu của người phụ nữ sẽ không thể thay đổi sao? Hôm nay họ yêu anh, nói không chừng, ngày mai họ sẽ yêu người khác.

"
Khoảnh khắc tiếp theo, Quân Mạc Phi hoàn toàn bị Mục Ngạn ép sát vào tường.
" Tô Viên sẽ chỉ yêu mình tôi!"Lúc này, trong mắt anh lại tràn đầy sát khí..


Bình luận

Truyện đang đọc