THẢM THỰC VẬT HOANG DÃ

"Là...." Hứa Ngôn dừng chột chút, "...người quen của tôi"

"Vậy hai người nói chuyện, tôi đi lên trước" Lục Sâm nói.

Vừa nói xong nhưng lời này, hai người đã đi tới trước mặt Thẩm Thực, Hứa Ngôn nói: "Không có gì để nói" rồi cùng Lục Sâm bước lên bậc thang, Thẩm Thực đưa tay nắm lấy cánh tay cậu, gọi cậu: "Hứa Ngôn"

"Ờ..." Lục Sâm cười nói: "Vẫn là nói chuyện đi." Anh cầm lấy đồ trong tay Hứa Ngôn nói: "Tôi mang lên cho cậu trước." Anh liếc nhìn Thẩm Thực một cái, cũng không có ý gì không ngờ đối phương cũng đang nhìn anh, và cái nhìn đó... không tính là hung hãn, nhưng mà bị nhìn chằm chằm như vậy thì thực sự có chút áp lực.

Lục Sâm trở về khách sạn, Hứa Ngôn đang đứng ở trên bậc thang, cao hơn Thẩm Thực nửa cái đầu, nhưng lại nhanh chóng bước xuống cầu thang. Bởi vì từ góc độ này, khuôn mặt hơi ngẩng lên của Thẩm Thực trông dịu dàng không thể giải thích được, trong lòng Hứa Ngôn nhất thời mềm ra — đứng trên mặt đất cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đồng thời cậu nhận ra mình quả thực có chút "m" trước mặt Thẩm Thực.

"Đừng nói với tôi là anh cũng ở khách sạn này nhé." Hứa Ngôn nói.

Thẩm Thực lắc đầu: "Không phải." Anh nói: "Anh không đặt khách sạn."

Hứa Ngôn lập tức ngước mắt nhìn anh, khi lông mi nhướng lên, đôi mắt cậu được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, nửa khuôn mặt vùi trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt. Đôi mắt Hứa Ngôn thật sự rất đẹp, Thẩm Thực đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, nếu lúc này có một con bướm đậu trên mắt Hứa Ngôn, nếu được – anh hy vọng mình chính là con bướm đó.

"Tùy anh" Hứa Ngôn nói: "Khách sạn này đã kín chỗ rồi, anh có thể đi nơi khác xem"

"Phòng em lớn không?" Thẩm Thực nhìn cậu, đột nhiên hỏi.

Hứa Ngôn lập tức lùi lại một bước, giống như một con nhím cảnh giác: "Lớn hay không thì liên quan gì đến anh?"

Thẩm Thực mím môi, trả lời bằng hai từ chẳng liên quan gì đến câu hỏi: "Được."

"Thẩm Thực." Hứa Ngôn nắm tay áo thành nắm đấm, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Muốn gặp em." Lông mi Thẩm Thực cụp xuống, đứng đó như một bức tranh tĩnh lặng, chậm rãi nói: "Anh muốn ở bên em."

Hứa Ngôn trong lòng cảm thấy một loại cảm giác hoang đường, huống chi cậu chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Thực sẽ nói những lời như vậy với mình, cậu thậm chí không thể tưởng tượng được vẻ mặt và giọng điệu của Thẩm Thực cho dù có nói những lời như vậy với bất kỳ ai. Nhưng bây giờ đã xảy ra, trước mặt cậu, Thẩm Thực không cần thiết miễn cưỡng bản thân nói ra những lời này, bởi chính như vậy, Hứa Ngôn mới cảm thấy thật hoang đường.

Bây giờ nói những lời này thì có ý nghĩa gì?

"Anh nghĩ gì là chuyện của anh." Hứa Ngôn ngoảnh mặt đi, "Đừng đến làm phiền tôi."

Thẩm Thực gật đầu, sau đó anh nhìn về Hứa Ngôn, không hề báo trước nói: "Anh muốn đuổi theo em, Hứa Ngôn."

Loại cảm giác này — Hứa Ngôn cảm giác đầu và lồng ngực đột nhiên bị nhét vào một đống hỗn độn, cậu căn bản không kịp phản ứng, cơ hồ là theo bản năng trả lời: "Vậy bây giờ tôi từ chốt anh" Sau đó cậu xoay người đi lên bậc thang trở lại khách sạn, cậu cảm thấy mình không thể ở lại thêm một giây nào nữa, quá lật ngược rồi.

Thẩm Thực muốn theo đuổi cậu? Làm thế nào để theo đuổi? Giống như cậu trong quá khứ mặt dày mà móc tim móc phổi? Đó không phải là điều mà Thẩm Thực có thể làm được. Nhưng dù thế nào đi nữa, Hứa Ngôn khẳng định cậu sẽ không bao giờ trở thành Thẩm Thực trước đây, cũng sẽ không bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn đối phương như anh. Bởi vì Hứa Ngôn đã nếm qua loại cảm giác đó, quá khó chịu, cậu sẽ không làm như vậy với Thẩm Thực, huống chi là báo thù, đổi vị trí, để Thẩm Thực nếm trải đau khổ.

Cậu không thể nào tự mình bôi xấu mối tình tuổi trẻ năm xưa và biến nó thành dáng vẻ mà cậu ghét cay ghét đắng, cho nên cậu chỉ có thể dứt khoát cắt đứt. Đó là những gì mà Hứa Ngôn đã nghĩ từ lúc bước ra khỏi nhà Thẩm Thực.

Thẩm Thực không đuổi theo, anh cũng không làm gì cả, chỉ đứng tại đó, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn trở về phòng vội vàng tắm rửa, vốn là định ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không còn tâm trạng. Sau khi giặt xong, cậu bật máy tính, nhập ảnh chụp hôm nay, gửi một bản cho bộ phận xử lý hậu kỳ, sau đó bắt đầu chỉnh sửa ảnh. Một khi tìm được việc gì đó để làm, Hứa Ngôn rất dễ bị cuốn vào, đó là lý do tại sao cậu rời suối nước nóng vào đêm khuya để sửa một số bức ảnh hoàn toàn không cần cậu chạm tay vào.

Cửa phòng có tiếng gõ cửa, là Lục Sâm hỏi cậu: "Ngủ chưa?"

"Chưa." Hứa Ngôn đứng dậy mở cửa, "Tôi đang chỉnh sửa ảnh, rèn luyện tay nghề một chút."

"Đồ của cậu." Lục Sâm đưa đồ tráng miệng và đồ lưu niệm cho cậu, dừng một chút rồi nói: "Tôi vừa ra ban công hút thuốc, nhìn thấy anh ta vẫn còn đứng dưới lầu."

Hứa Ngôn sửng sốt, nhìn thời gian rồi đứng dậy mở cửa, kể từ lúc nói chuyện xong với Thẩm Thực đã qua khoảng gần hai giờ rồi... Thẩm Thực vẫn chưa đi?

"Bên ngoài thật sự rất lạnh" Lục Sâm nói, "Hơn nữa có vẻ như anh ta cũng không mang theo hành lý gì, xem theo thời gian bay, tôi đoán anh ta sau khi xuống máy bay đã đến đây mà chưa ăn tối."

Hứa Ngôn cúi đầu không nói gì, Lục Sâm nhún nhún vai: "Tôi chỉ đang chứng minh lại sự thật thôi, tôi về phòng đây, ngủ ngon"

Đóng cửa lại, Hứa Ngôn đứng trước máy tính một lúc, mới đi tới mở cửa ban công, không khí băng tuyết lạnh lẽo ập vào mặt, cậu đi đến lan can, nhìn xuống – phía dưới trước cửa khách sạn có bậc thang, ghế đá phủ đầy tuyết, bên cạnh có ngọn đèn đường, Thẩm Thực đứng cạnh ngọn đèn đường, giống như một cái cây mọc lên trong đêm lạnh giá. Vốn anh đang nhìn xuống đất, đột nhiên ngẩng đầu lên, khi ánh mắt anh hướng lên trên, đang định nhìn về phía ban công phòng Hứa Ngôn, Hứa Ngôn nhanh chóng lùi lại vài bước, trở về phòng trước khi ánh mắt hai người chạm nhau — Nhưng so với khoảng cách giữa hai người, ngay cả khi đối mặt, có khả năng cũng không thể nhìn rõ được gì.

Hứa Ngôn tắt máy tính, rửa mặt đánh răng rồi lên giường, đắp chăn rồi tắt đèn. Trong phòng rất yên tĩnh, cậu có thể nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài, Hứa Ngôn nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện lên bóng dáng Thẩm Thực, đứng ở ghế đá dưới lầu, trên mặt đất có tuyết rơi dày đặc, ánh đèn đường tỏa ánh sáng mờ nhạt xung quanh anh.

Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ đến Thẩm Thực nữa. Sau đó Hứa Ngôn cố gắng nghĩ về những thứ khác, đủ thứ, đủ loại người, đủ loại suy nghĩ lung tung quay cuồng trong đầu cậu. Cuối cùng, cậu mở điện thoại lên — cậu đã đi ngủ gần một tiếng rồi mà vẫn chưa buồn ngủ chút nào.

Cậu ngồi dậy khỏi giường, dùng chân trần bước xuống sàn, mở cửa ban công, bên ngoài có vẻ lạnh hơn. Khi cậu đi đến lan can, lại nhìn xuống, lúc này Hứa Ngôn gần như sắp sụp đổ, chính là cái cảm thấy bất lực và lo lắng —— Thẩm Thực vẫn đứng đó, thậm chí tư thế cũng không hề thay đổi.

"Mẹ kiếp." Hứa Ngôn khàn giọng mắng một câu, sau đó xoay người trở về phòng, lấy áo khoác trên móc áo mặc vào, mở cửa đi ra ngoài.

+

Hết chương 32.

Bình luận

Truyện đang đọc