THẢM THỰC VẬT HOANG DÃ

Vừa ra khỏi phòng, liền gặp Lục Sâm đang cầm sushi trở về phòng, anh giật mình hỏi Hứa Ngôn: "Cậu cũng đói à?"

Hứa Ngôn lắc đầu: "Không phải, tôi xuống lầu một chút"

"Đau lòng rồi?" Lục Sâm nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của Hứa Ngôn mỉm cười, "Trước đó tôi nói với cậu rằng khách sạn này đã kín chỗ rồi, không hề nói dối cậu"

Lúc này trong lòng Hứa Ngôn rất hỗn loạn, cậu đi về phía thang máy nói: "Để anh ấy ngủ với anh."

Lục Sâm rất hào phóng đáp lại: "Có thể, không thành vấn đề."

Bên ngoài quả thực lạnh hơn, Hứa Ngôn rời khỏi khách sạn, dừng lại một chút rồi tiếp tục bước xuống bậc thang. Thẩm Thực đứng đó cúi đầu, bất động, giống như một cảnh phim tĩnh. Nghe thấy có thanh âm, anh ngẩng đầu lên, Hứa Ngôn đã đứng ở trước mặt anh, sắc mặt hiển nhiên đã rất kém, nhưng Thẩm Thực giống như không để ý tới, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Sao em lại đi dép lê ra ngoài? Tuyết rất trơn."

"Quần áo cũng mặc rất ít, bên ngoài lạnh như thế"

Rất nhiều cảm xúc phức tạp, như bất lực, buồn bực, đột nhiên bị hai câu này chặn lại, Hứa Ngôn nhìn chóp mũi và khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Thực, trong lòng dấy lên một cảm giác thất vọng, cậu có thể nói ra vô số lời tàn nhẫn để thể hiện sự quyết tâm của mình, nhưng thực sự không cách nào có thể nhìn Thẩm Thực chịu khổ — nỗi đau thể xác có thể là di chứng nghiêm trọng của việc làm bảo mẫu suốt bốn năm. Còn trong lòng, Hứa Ngôn không biết Thẩm Thực đang suy nghĩ gì, cậu cũng không có hứng thú muốn biết.

"Rốt cuộc là anh đến đây làm gì?" Hứa Ngôn hỏi anh.

"Chỉ là nhớ lại, trước đây em nói muốn cùng nhau đến Hokkaido ngắm tuyết." Thẩm Thực nói: "Cho nên mới đến."

Điều đó đã nói bao lâu rồi? Bản thân Hứa Ngôn cũng đã quên mất, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ. Cậu thường cằn nhằn đủ chuyện trước mặt Thẩm Thực, như thể trên đời này không có việc gì mà cậu không muốn làm – với điều kiện đó là có Thẩm Thực. Nhưng cậu cũng biết rất rõ Thẩm Thực căn bản không nghe, cho nên rất nhiều lời Hứa Ngôn cũng đã quên mất rồi, một mình độc thoại, chỉ là tâm trạng chua xót bình thường mà thôi.

Hứa Ngôn không nói gì, quay lưng về khách sạn, Thẩm Thực nhìn theo bóng lưng cậu dần biến mất, rồi cúi đầu.

Khi đến quầy lễ tân, Hứa Ngôn hỏi có phòng trống không, nhưng người phục vụ nói với cậu rằng không có. Nhưng Hứa Ngôn không lập tức rời đi mà còn ở lại ở đó, khiến người phục vụ có chút bối rối hỏi cậu có cần giúp đỡ gì nữa không? Hứa Ngôn lắc đầu, nói làm phiền lấy thêm một chiếc chăn đưa vào phòng tôi.

Rồi cậu đi ra ngoài, đứng trên bậc thềm nói với Thẩm Thực: "Lên đây." Thẩm Thực đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời, nhưng Hứa Ngôn vừa nói xong đã quay người đi vào khách sạn.

Suốt dọc đường im lặng, khi về đến phòng, Hứa Ngôn đến vali lấy một chiếc quầ.n lót mới, mặc dù có thể nó quá nhỏ đối với Thẩm Thực, nhưng mà anh thích mặc hay không thì tuỳ. Cậu lấy chiếc áo tắm suối nước nóng dùng làm áo tắm, ném hết lên giường rồi bước ra ngoài nói: "Anh tắm đi."

Thẩm Thực đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn thấy Hứa Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, liền nắm lấy tay Hứa Ngôn hỏi: "Muộn như vậy rồi, em đi đâu?"

Tay anh lạnh như băng, toàn thân bị lạnh có chút cứng đờ, cả người toả ra hơi lạnh. Hứa Ngôn vùng vẫy một lúc nhưng không thoát ra được, giọng điệu lãnh đạm nói: "Tới chỗ đồng nghiệp của tôi."

Thẩm Thực nhìn gò má của cậu, im lặng vài giây rồi nói: "Anh đi ngay, em đừng đi, nghỉ ngơi thật tốt."

"Tôi cùng anh ấy có chuyện." Hứa Ngôn nói xong, cậu lại giãy giụa, lần này Thẩm Thực không dùng chút sức lực buông lỏng tay, để cậu ra ngoài.

Hứa Ngôn không đói, ở trong phòng Lục Sâm đợi hai mươi phút, ăn hết ba cái bánh taiyaki và bốn cuộn cơm, cuối cùng cũng sắp rời đi, Lục Sâm hỏi: "Không mang một ít về ăn cùng...người quen của cậu?"

"Không cần, không liên quan đến tôi" Hứa Ngôn nói, "Tôi trở về đây, ngủ ngon."

"Ngủ ~ ngon ~~" Giọng điệu của Lục Sâm mang ý trêu chọc.

Cửa đang đóng, Hứa Ngôn đẩy ra, nhìn trên giường, chăn bông đã được đưa tới. Cậu quay lại lần nữa, thấy Thẩm Thực đang ngồi trên đệm trước bàn nhỏ uống nước, tóc đã sấy khô một nửa, mặc áo choàng tắm kimono màu xanh nước biển, tay thon dài, bờ vai thẳng, quai hàm thon gọn, mang một vẻ đẹp tao nhã và thanh lịch.

Kỳ thực sau khi chia tay Thẩm Thực, Hứa Ngôn đã từng khuyên bản thân nên đi ra thế giới bên ngoài nhiều hơn, phòng trừ gu thẩm mỹ cậu là đang ếch ngồi đáy giếng. Sau khi làm việc tại tạp chí, cậu gặp rất nhiều diễn viên và thần tượng, có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng Hứa Ngôn chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai có điểm nào giống Thần Thực. Không thể nói ra được cảm giác đó chính xác là như thế nào, nhưng đây là cũng là một điểm muốn đòi mạng cậu — bởi vì không biết nó là gì, cho nên không thể tìm được người thay thế, tâm trạng cũng không cảm thâyd dễ chịu.

Hứa Ngôn giờ phút này khẳng định cậu là mê sắc đẹp kinh người, đến lúc này vẫn từ đáy lòng thấy rằng Thẩm Thực rất đẹp trai. Quanh quanh quẩn quẩn, cậu vẫn là con ếch đó, bị mắc kẹt dưới đáy giếng và đôi mắt bị che mờ một cách triệt để.

Hai người đối diện nhau một lúc, sau đó Hứa Ngôn đóng cửa lại, đi vào phòng tắm đánh răng. Vốn dĩ định trực tiếp lên giường đi ngủ, nhưng cuộc gọi WeChat đột nhiên vang lên, lại là tên phiền phức Hứa Niên gọi đến. Hứa Ngôn ngồi ở bên giường, nhận cuộc gọi, kết quả đúng lúc Thẩm Thực hỏi cậu: "Muốn uống nước không?"

Hứa Niên vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy một giọng nam khác từ bên cạnh Hứa Ngôn truyền đến, lập tức cảnh giác hỏi: "Anh, trong phòng anh có người?" Lúc này đã gần 12 giờ, Lục Sâm nói với Hứa Niên trên WeChat rằng mọi người đều đã làm việc xong từ sớm, đã sớm đi nghỉ ngơi, tại sao trong phòng Hứa Ngôn lại có người khác?

Hứa Ngôn không biết xuất phát từ tâm thái gì, liền đáp: "Không có." Kỳ thật cậu nói là đồng nghiệp cũng không sao, nhưng Thẩm Thực còn sống sờ sờ đang ngồi trong phòng cậu, Hứa Niên hận Thẩm Thực như vậy, Hứa Ngôn bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.

"Không thể nào, rõ ràng em nghe được anh ta hỏi anh có muốn uống nước hay không." Hứa Niên nói: "Ca, anh đang chột dạ, anh chốt dạ cái gì hả?"

"Em tìm anh có việc gì?" Hứa Ngôn đổi chủ đề.

Hứa Niệm hoàn tào không nhớ mình muốn nói gì với Hứa Ngôn, trở nên hưng phấn: "Đúng không, trong phòng anh có người, anh không muốn nói cho em biết đúng không?!"

Hứa Ngôn: "...."

"Anh!" Hứa Niên đột nhiên cất to giọng, "Không sao đâu! Để em nói cho anh biết, năm 2020 không có 1, cho nên anh và Thẩm Thực chia tay, hai người nhất định là chia tay rồi. Bây giờ là năm 2021, và có 1 rồi! Anh gặp gỡ người khác là điều đương nhiên, em nói đúng không!!"

Thanh điệu của Hứa Niên to đến mức Thẩm Thực nghe được rõ ràng, ngẩng đầu nhìn sang Hứa Ngôn. Sắc mặt Hứa Ngôn trắng bệch như nước chết, cậu thà có tội để bị pháp luật trừng phạt, còn hơn là để một em trai ngốc nghếch như vậy hành hạ cậu.

"Lúc em bốn tuổi, em cầm diều bay từ ban công lầu ba bay xuống, lẽ ra anh không nên kéo em lại." Hứa Ngôn nói xong liền cúp điện thoại.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Hứa Ngôn cởi áo khoác, kéo chăn nằm trong đó và nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu sau, cậu cảm thấy ánh sáng sập tắt, Thẩm Thực tắt đèn trong phòng khách, đi tới, một bên giường lún xuống, Thẩm Thực cũng đi ngủ. Thời gian trôi qua đã qua mấy tháng, họ lại cùng chung một giường, Hứa Ngôn chỉ cảm thấy nặng nề, thậm chí có chút ngột ngạt, tâm trạng bị đè nén đến hoảng loạn.

Đèn ngủ cũng được tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Hứa Ngôn mở mắt ra, cậu biết đêm nay bản thân không cách nào có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vì vậy cũng không vùng vẫy vô ích, mà cứ như vậy phát ngốc, thời gian trôi qua cậu cũng dần dần mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Khoảng hai phút sau, Thẩm Thực nhúc nhích một chút, thay đổi tư thế ngủ, Hứa Ngôn vốn không để ý mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, Thẩm Thực đột nhiên tiến lại gần, một cánh tay từ phía sau ôm lấy vòng eo của Hứa Ngôn, trán áp sát vào gáy cậu, toàn thân Hứa Ngôn đột nhiên cứng đờ, phía sau lưng tê dại, tim đột nhiên đập mạnh.

"Hứa Ngôn." Thẩm Thực trầm giọng nói, thanh âm từ sau lưng Hứa Ngôn truyền vào tai cậu, rất gần. Anh nói: "Em có thể cho anh một chút thời gian được không?"

"Anh muốn theo đuổi em." Thẩm Thực nói: "Anh biết là khó để chấp nhận, em không cần lập tức trả lời anh" Bởi vì anh biết trả lời ngay lập tức nhất định là từ chối, cũng giống như phản ứng tức thời của Hứa Ngôn khi thấy anh trước cửa khách sạn.

"Anh chỉ hi vọng em cho anh một cơ hội, một chút thời gian. Anh không giống với em, không có tính cách tốt, có người nhà như vậy, anh chậm chạp hơn em rất nhiều, nhưng anh sẽ học."

Giọng điệu trầm thấp nghiêm túc của anh, nhưng Hứa Ngôn chỉ cảm thấy thật hoang đường, có một ngày nghe được Thẩm Thực nói mình có tính cách tốt —— cậu cho rằng Thẩm Thực vẫn luôn cho rằng cậu là một kẻ phiền phức khiến người ta ghét.

"Anh không cần học." Cuối cùng Hứa Ngôn nói: "Chúng ta không thể, tôi không thích anh." Cậu cho rằng bóng tối quả nhiên có chỗ tốt, ít nhất cũng có thể khiến người ta nói dối một cách trôi chảy.

Thẩm Thực đột nhiên ôm cậu chặt hơn, anh vừa định nói gì đó thì Hứa Ngôn lại lên tiếng: "Con người đều phải chịu trách nhiệm về việc mình làm, trước đây anh đã làm gì, thì cũng phải chấp nhận hậu quả"

"Hôm nay để anh lên đây ngủ không có ý gì khác, anh không cần suy nghĩ nhiều, tôi buồn ngủ rồi, nếu anh còn muốn nói chuyện, mời đi ra ngoài."

Giọng điệu của cậu rất lạnh lùng, một lúc sau, Thẩm Thực mới chầm chậm buông cậu ra, Hứa Ngôn nghe thấy anh nói: "Được rồi, đi ngủ đi, anh không làm phiền em nữa."

Bóng tối im lặng dường như đang ăn thịt người, cổ họng Hứa Ngôn cứng ngắc, nuốt chửng tất cả những thứ không rõ trong lồng ngực đang cố gắng hồi sinh.

Hứa Ngôn đêm đó ngủ không ngon giấc, cậu chỉ ngủ chập chờn, sáng sớm nghe thấy Thẩm Thực thở hổn hển, lập tức mở mắt ra, lúc đó Hứa Ngôn gần như theo bản năng bật đèn lên hỏi Thẩm Thực có phải dạ dày không thoải mái – Chuyện này mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều lần. Thẩm Thực nửa đêm đột nhiên đau dạ dày, nghe thấy hơi thở của anh không bình thường, Hứa Ngôn sẽ lập tức tỉnh dậy, tìm thuốc cho anh, nấu nước nóng cho anh.

Nhưng Hứa Ngôn rất nhanh đã tỉnh táo — bây giờ là bây giờ.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, cảm nhận được Thẩm Thực đang rúc vào sau lưng mình, khẽ nhẫn nhịn và ho khan vài tiếng, chắc là đêm qua đứng trong tuyết quá lâu nên bị cảm lạnh. Rất nhanh, Thẩm Thực bước xuống giường, vươn tay kéo chăn của Hứa Ngôn lên một chút. Anh bước vào phòng tắm, đóng cửa lại và gọi điện thoại, Hứa Ngôn mơ hồ nghe thấy anh nói vài câu bằng tiếng Nhật, sau đó Thẩm Thực rời khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra ngoài.

Vài phút sau, Thẩm Thực quay lại, Hứa Ngôn nghe thấy tiếng khui thuốc và âm thanh rót nước, có thể đoán ra là Thẩm Thực gọi điện đến khách sạn đưa thuốc, nhưng lại sợ người phục vụ gõ cửa sẽ làm phiền cậu đang ngủ nên đã ra đứng ngoài cửa chờ đợi từ trước.

Cậu nghe thấy Thẩm Thực ho khan, âm thanh rõ ràng rất nhỏ —— Thẩm Thực cũng đang che miệng để khắc chế lại. Nhưng Hứa Ngôn lại cảm thấy nó quá rõ ràng, như thể nó đang vang vọng bên tai, đánh vào trái tim cậu hết lần này đến lần khác.

Vài phút sau, Thẩm Thực thu dọn bàn, rửa tay rồi trở lại giường, nhưng không đi đến bên chỗ của mình mà đi đến bên cạnh Hứa Ngôn. Hứa Ngôn lập tức nhắm mắt lại — mặc dù ánh sáng lúc này cũng không cần lo lắng Thẩm Thực sẽ phát hiện cậu đã tỉnh. Cậu cảm thấy Thẩm Thực nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua một bên gò má cậu.

Thẩm Thực đứng đó thêm vài giây nữa mới quay lại giường, nhặt chiếc gối đặt ở cuối giường, sau đó nằm sang bên kia ngủ — sợ lây cảm cho Hứa Ngôn. Sau đó, hô hấp của anh không đều hồi lâu, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, hiển nhiên là không ngủ được.

Vào mùa đông, đêm dài hơn ngày, nhưng Hứa Ngôn lại cảm thấy đêm nay dường như dài vô tận, đặc biệt khó khăn. Hai người đều đã tỉnh, nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng khoảng cách giữa họ lại vô cùng xa, không có khả năng lại gần hơn.

Trước đây Hứa Ngôn nói muốn cùng Thẩm Thực đến Hokkaido ngắm tuyết, khi đó bọn họ cũng không ngờ rằng cục diện lại trở thành tình huống này.

Bình luận

Truyện đang đọc