THẢM THỰC VẬT HOANG DÃ

Một ngày hoàn toàn mới, tám giờ, đồng hồ báo thức của ngày làm việc đúng giờ vang chuông, đầu của Hứa Ngôn đau như búa bổ, cậu cau mày và rít lên, với tay lấy điện thoại tắt chuông, mí mắt cậu dường như bị dính chặt vào nhau, anh cách nào mở chúng ra được.

Trên bàn đầu giường có một ly nước, cổ họng Hứa Ngôn khô khốc gần như bốc khói, đưa tay cầm lên uống, uống được một nửa, cậu cúi đầu nhìn ly nước, ký ức hỗn độn chậm rãi được ghép lại —— sau khi cùng Hứa Niên và Diệp Tuyên trở về, mình ngồi xổm dưới lầu, về nhà còn nôn ra, nhận điện thoại của Ngu Tuyết, sau đó liền ngủ.

Hình như còn thiếu cái gì đó... Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, khoảng mười giờ có buổi chụp ảnh, cậu khó nhọc đứng dậy, cởi áo đi tắm rửa. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Hứa Ngôn suy nghĩ một chút, quyết định đi nấu cháo trước rồi đi tắm. Cậu bước ra khỏi phòng tắm, mở cửa phòng, cùng lúc đó nghe thấy tiếng nước từ trong bếp truyền ra, trong giây lát cậu còn tưởng rằng tối qua mình chưa tắt vòi nước. Nhưng không đúng, Hứa Ngôn quay đầu nhìn chiếc laptop trên bàn cà phê trong phòng khách, bên cạnh là một chồng tài liệu, còn chiếc áo vest trên ghế sô pha...

Áo khoác —— ví tiền —— bức ảnh ——

Nhớ ra rồi.

Hứa Ngôn xoa xoa mặt, tiềm thức thật đáng sợ, đầu óc lại trực tiếp phong toả ký ức có liên quan đến Thẩm Thực tối hôm qua.

Thẩm Thực rửa tay đi ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Hứa Ngôn cởi trần đứng ở cửa phòng, cúi đầu xoa mặt. Tưởng rằng cậu đau đầu do say rượu, Thẩm Thực lập tức đi tới, kéo cổ tay cậu xuống, nắm gáy Hứa Ngôn nâng đầu cậu lên một chút: "Sao vậy, không thoải mái?"

"Không phải." Hứa Ngôn rút tay ra, "Chưa tỉnh ngủ mà thôi."

Thẩm Thực thả lỏng người, hỏi: "Đói rồi phải không? Anh có nấu cháo."

Hứa Ngôn liền giương mắt nhìn anh, không biết đại thiếu gia mười ngón không dính giọt nước bụi sương từ khi nào học được cách xuống bếp. Cậu hỏi: "Cháo gì?"

"Cháo thịt nạc cải xanh"

Hứa Ngôn không nói gì, đi về phía bàn ăn, Thẩm Thực đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng cậu: "Không mặc quần áo vào trước sao?"

"Luật sư Thẩm xin nói cho tôi biết, luật nào quy định ở nhà nhất định phải mặc quần áo?"

Ngữ khí của cậu có chút lười biếng tùy ý, Thẩm Thực không hiểu sao nở nụ cười, nói: "Không có."

Hứa Ngôn cả người ủ rũ, đau đầu, nhất là cuộc đối thoại khi uống say tối qua bắt đầu trở nên rõ ràng trong đầu, thật ra thì không có gì, nhưng quả thật không nên.

"Hôm nay có đi làm không?" Thẩm Thực hỏi.

"Đi. Sao anh vẫn chưa đi?"

"Muốn ở đây xử lý một số việc, buổi tối sẽ quay lại." Thẩm Thực ngập ngừng nói: "Anh đưa em đến công ty."

"Không cần."

Cháo có chút nóng, Hứa Ngôn đành phải ăn chậm lại, Thẩm Thực ngồi đối diện nhìn cậu, suốt quá trình không nói gì. Uống hết ngụm cháo cuối cùng, Hứa Ngôn bưng bát đi rửa, Thẩm Thực đứng dậy nói: "Để anh rửa."

"Không cần." Hứa Ngôn đi vòng qua anh, đi đến bồn rửa chén, "Anh thu dọn đồ đạc rồi đi đi, tôi phải đi làm."

Thẩm Thực có siêu năng lực ở phương diện giả điếc trong chuyện này, cậu rót một cốc nước nóng cho Hứa Nham, đặt sang một bên cho nguội rồi đột nhiên hỏi: "Còn nhớ những gì em đã nói tối qua không?"

"Không nhớ." Hứa Ngôn trả lời.

"Em nói..."

"Anh nói không tính." Hứa Ngôn lập tức ngắt lời anh, "Anh học luật, hẳn là rõ ràng hơn ai hết, nói chuyện phải nói chứng cứ." Cậu biết những lời đó không có gì quá đáng, nhưng cậu vẫn kiên quyết không chịu bị nhắc đến việc mình lỡ miệng khi say rượu, đây là tôn nghiêm cuối cùng của một người say rượu.

Thẩm Thực không nói gì, lấy điện thoại di động ra, Hứa Ngôn cảnh giác quay đầu lại, thấy anh đang bật máy ghi âm.

"Anh còn có ghi âm?" Hứa Ngôn rất kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì mình bị ghi âm, mà là kinh ngạc Thẩm Thực lại thật sự biết làm loại chuyện này.

Nhưng Thẩm Thực lập tức chuyển lại màn hình chính, nhìn Hứa Ngôn, nở nụ cười rất nhạt: "Không có, chỉ đùa thôi." Anh nói, "Không sao, em quên cũng không sao, anh có thể bắt đầu lại từ đầu."

Dù sao thì chính tai anh cũng đã nghe được, nếm được vị ngọt dù chỉ một chút thôi.

Hứa Ngôn tắm rửa xong, ở trong phòng gọi điện thoại cho Hứa Niên, cậu chắc chắn Hứa Niên say thành ra như vậy khẳng định đã sớm quên chuyện kêu tài xế lái xe về, quả nhiên là như vậy. Chờ tài xế lái xe tới có thể có chút không kịp, Hứa Ngôn chuẩn bị bắt xe.

Lúc cậu ra khỏi phòng, Thẩm Thực cũng thu dọn đồ đạc xong, tuy rằng bị cự tuyệt một lần, nhưng Thẩm Thực vẫn nói: "Anh đưa em đến công ty."

"Không cần, tôi tự mình lái xe."

"Không phải hôm qua xe của em bị lái đi rồi sao."

Hứa Ngôn dừng lại một giây: "Tài xế đã lái xe về cho tôi rồi."

"Anh luôn ở phòng khách, không có ai gõ cửa đưa chìa khóa xe." Thẩm Thực nói.

"..." Quả nhiên, nói dối luật sư là một quyết định sai lầm, vì thế Hứa Ngôn nói thẳng: "Tôi đi taxi."

"Cùng đi đi, vừa lúc anh muốn đến công ty các em lấy tài liệu."

Hứa Ngôn nghi ngờ anh đang nói dối, nhưng không có bằng chứng. Cậu im lặng một lúc, không nói được cũng không nói không, mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Thực cũng theo cậu ra ngoài.

"Tối qua anh có tắm trong phòng tắm của em." Thẩm Thực vừa lái xe đột nhiên nói.

Hứa Ngôn còn tưởng rằng anh ở trong toilet phát hiện ra sinh vật ngoài hành tinh gì, nhưng đợi thật lâu, Thẩm Thực cũng không tiếp tục mở miệng, Hứa Ngôn mới phát hiện anh là nghiêm túc báo cáo sự thật cho mình.

"Biết rồi." Hứa Ngôn nói.

Điện thoại Thẩm Thực vang lên, Hứa Ngôn theo bản năng ngẩng đầu lên, Thẩm Thực nhanh chóng di chuyển, vươn tay ấn nút tắt máy, tên trên màn hình bị mu bàn tay chặn lại, Hứa Ngôn chỉ nhìn thấy được chữ "Lam".

Suốt chặng đường không nói một lời, hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa công ty, Hứa Ngôn tháo dây an toàn, nói "Cảm ơn" rồi xuống xe, đi thẳng đến phòng chụp. Mới vừa nãy ở trên xe Vương Văn An vừa gửi cho cậu một tin nhắn WeChat, nói rằng việc chuẩn bị gần như đã hoàn tất, khi cậu đến nơi sẽ bắt đầu.

Thẩm Thực nói muốn tới công ty lấy tài liệu nhưng lại ngồi trên xe không nhúc nhích, nhìn bóng lưng Hứa Ngôn biến mất trong tầm mắt, anh mới cầm lấy điện thoại, gọi lại cho Lam Thu Thần.

"Vừa rồi tôi đang lái xe"

"Không phải cậu nói hôm qua trở về sao?"

"Ừ, tối qua về rồi."

"Tôi đã xem hồ sơ bệnh án của cậu ở Bắc Kinh rồi, khi nào thì qua đây? Tôi sắp xếp kiểm tra cho cậu lần nữa"

"Tuần sau, nằm viện mấy ngày nay trễ nãi chút việc, phải xử lý một chút, ngày mốt còn phải đi công tác."

"Cậu..." Lam Thu Thần tức giận, "Quên đi, tôi không khuyên nổi cậu." Nói xong liền cúp điện thoại.

Thẩm Thực ngược lại rất bình tĩnh, chuyển lại giao diện dẫn đường, khởi động lại xe.

Tối thứ bảy, Hứa Nham lật xem dự báo thời tiết, thấy chiều mai sẽ có giông, ban đầu cậu định đến đó vào buổi sáng khi trời chưa mưa, nhưng tạm thời có quay phim phải bổ sung, chỉ còn nửa ngày rảnh rỗi.

Hứa Ngôn quyết định đến đó vào buổi trưa, đi loanh quanh địa điểm đã chọn một chút rồi rời đi trước khi trời mưa. Ngu Tuyết cho cậu dùng một chiếc mô tô nước nhỏ để cậu có thể đi lại dễ dàng hơn, khiến Hứa Ngôn có chút phấn khích, lần trước lái mô tô nước là ở Langkawi, cũng đã hơn nửa năm rồi.

Kế hoạch không theo kịp thay đổi, ngày hôm sau quay phim vượt qua thời gian dự kiến, lúc Hứa Ngôn đến bến tàu đã hơn một giờ chiều, cũng may trời vẫn còn rất sáng, tạm thời không có dấu hiệu sắp mưa. Hứa Ngôn đeo máy ảnh lên lưng, đi theo người điều khiển làm quen đại khái trước các thao tác, sau đó lên mô tô nước lái ra đảo.

Rất gần, cách đó hơn mười phút, Hứa Ngôn đậu mô tô bên bờ biển, bước vào bên trong, đi qua một đoạn rừng rợp bóng cây, nhìn thấy một biệt thự nhỏ, đằng sau biệt thự là một khu đất cao, phía trên có phòng tắm nắng hoàn toàn trong suốt. Xuyên qua tấm kính thủy tinh có thể nhìn thấy từng đám hoa màu tím nhạt trong phòng, là hoa tử đinh hương mà Ngu Tuyết đã nói.

Cửa biệt thự khóa chặt, bốn phía đều có camera, Ngu Tuyết đêm qua gửi mật khẩu cửa cho Hứa Ngôn, sau đó cô chợt nhớ ra cửa là khóa kép, mật khẩu và dấu vân tay, người ngoài không thể mở được. Ngược lại Hứa Ngôn không sao cả, anh vốn cũng không có ý định vào nhà.

Hòn đảo không lớn, Hứa Ngôn đi luẩn quẩn một vòng, phong cảnh không khác gì so với bờ biển, đặc biệt nhất có lẽ chính là căn nhà kính trồng hoa. Cậu bước trở lại, nhập mật khẩu và mở cửa phòng tắm nắng, được chào đón bởi một mùi hương tao nhã. Từ trước đến nay Hứa Ngôn chưa từng quan sát kỹ hoa tử đinh hương, hôm nay nhìn qua, cậu phát hiện chúng thực sự rất đẹp, giống như tranh sơn dầu.

Cậu tưởng tượng trong đầu Ngu Tuyết sẽ trông như thế nào khi đứng giữa những bông hoa với lớp trang điểm nhẹ nhàng —— thật hoàn hảo. Tổng biên tập và người lập kế hoạch lần này có ý tưởng hay, Ngu Tuyết bình thường đi theo con đường quyến rũ, phong cách chụp ảnh khả năng sẽ khiến cô chán, lần này cô thực hiện cách tiếp cận khác xem như làm mới bản thân, thay đổi khẩu vị.

Thời gian cũng được chọn rất chuẩn, đúng lúc hoa tử đinh hương trong ngôi nhà này đang thời kỳ nở rộ.

Hứa Ngôn chụp vài bức ảnh bầu trời, cẩn thận nhìn từng ngóc ngách, dự trước các góc độ, bố cục kết cấu, điều chỉnh ánh sáng...Sau khi điều chỉnh xong, Xu Yan đột nhiên ngẩng đầu lên —— toang rồi, trời đã tối rồi.

Bầu trời bỗng mây mù, gió chợt nổi lên, Hứa Ngôn nhìn đám mây đen ngoài mái kính hồi lâu, rồi cúi đầu xem giờ trên điện thoại, thề rằng sau này làm việc gì đó trong nhà sẽ phải đặt đồng hồ báo thức, không để mình đắm chìm trong đó.

Vội vàng thu dọn thiết bị, Hứa Ngôn cố gắng rời khỏi hòn đảo trước khi trời mưa, nhưng ông trời rất tàn nhẫn, Hứa Ngôn nghe thấy vài tiếng bộp, sau đó có âm thanh như mưa đá trên mái nhà, những giọt nước chảy xuống tường kính, cơn mưa lớn bắt đầu.

May mắn ở trong phòng không cần lo lắng dầm mưa, nhưng một thân một mình ở lại trên đảo âm u quả thật không tính là trải nghiệm tốt đẹp gì. Hứa Ngôn không hề sợ hãi, mà cảm thấy rất cảm khái, có lẽ đây chính là cuộc sống, ta càng không muốn đối mặt với chuyện gì, nó sẽ càng tìm mọi cách phát sinh trên người ta, để chứng minh vận mệnh là vô thường.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ, lúc này đã hơn ba giờ, dự báo thời tiết cho thấy sáu giờ trời sẽ chuyển mây, đợi hơn hai tiếng chắc là ổn...Ầm ầm ——!Giống như có sấm sét đánh xuống đất, Hứa Ngôn bị tiếng động lớn đột ngột đó làm cho giật mình, tim như muốn nhảy ra ngoài, toàn thân trở nên ngơ ngác, mơ màng nhìn mưa gió bên ngoài, thỉnh thoảng có tia chớp phóng ra, chiếu sáng một khung cảnh mờ ảo.

"Hứa Ngôn...Hứa Ngôn..."

Xa xa mơ hồ vang lên tiếng gọi cùng với tiếng gõ cửa kính, Hứa Ngôn sửng sốt, bắt đầu không có tiền đồ mà thấy run rẩy, cậu nghi ngờ mình đang bị ảo giác, hoặc nhìn thấy ma, nói chung là không có tình huống nào ổn cả. cậu lấy ra một chiếc giá ba chân đơn giản từ trong ba lô, kéo thẳng nó ra, cầm trong tay, đi về phía nguồn phát ra âm thanh. Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ hãi chính là đối mặt với nó, Hứa Ngôn trong lòng tự động viên mình, hèn nhát thật đáng xấu hổ, hôm nay hoặc là ngươi chết hoặc là ta chết...

Một tia sét khác xẹt qua, đúng lúc đó Hứa Ngôn nhìn thấy ngoài cửa kính một bóng người rất cao lớn đang gõ cửa, toàn bộ khung cảnh không khác gì một bộ phim kinh dị. Hứa Ngôn đột nhiên không muốn đối mặt với nỗi sợ hãi nữa, cậu đứng tại nơi đó, bắt đầu suy nghĩ nên trốn đi con đường nào tốt hơn.

"Hứa Ngôn!"

Hứa Ngôn ngẩn ra, đánh rơi chiếc giá ba chân trong tay, chạy tới mở cửa.

Trong phút chốc, mưa gió ập đến dữ dội, Hứa Ngôn còn đang nghĩ đến việc phải bảo vệ hoa tử đinh hương, lập tức kéo người vào trong, dùng sức ấn mạnh đóng cửa lại.

Hứa Ngôn quay đầu lại, thấy Thẩm Thực cả người ướt đẫm thở hổn hển, áo sơ mi trắng dán sát trên người, tóc mái toàn bộ bị hất ngược về phía sau, lộ ra vầng trán trơn bóng. Sau lưng anh là những vạt lớn màu tím của hoa tử đinh hương, quang ảnh mờ ảo, hương thơm thoang thoảng, hòa lẫn với mùi cỏ và đất trong mưa bão, tạo cho anh một cảm giác chân thực hữu hình.

Nước mưa lăn xuống trên khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Thực, giống như nước mắt. Không biết tại sao, vào giờ khắc này Hứa Ngôn bỗng dưng nghĩ đến, cái đêm vào ba năm trước cậu và Thẩm Thực chia tay, trong phòng khách tối đen kia, nếu như cậu có thể thấy rõ, trên mặt Thẩm Thực hẳn là chảy nước mắt như vậy, nghẹn ngào nói với cậu lời xin lỗi.

Hết chương 49.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thực: Vợ ơi đừng sợ, anh đến rồi!

Hứa Ngôn: Cảm ơn, vốn dĩ không sợ, thiếu chút nữa bị anh hù chết.

Bình luận

Truyện đang đọc