THAM VỌNG

Nói Thẩm Nam Tinh được Dịch Phong Từ cưng chiều mà lớn lên cũng không phải nói quá.

Dù là với mục đích gì, vì báo đáp ân tình nhà họ Thẩm cũng được, vì cảm ơn Thẩm Nam Tinh dũng cảm bảo vệ anh phía sau cũng được, nhiều năm qua chỉ có Thẩm Nam Tinh giận dỗi Dịch Phong Từ, chưa bao giờ Dịch Phong Từ nói không với Thẩm Nam Tinh.

Cho nên khi Thẩm Nam Tinh muốn nói chuyện với anh, anh lại chủ động thay đổi hướng nhìn, thậm chí trốn ra xa thì nỗi kinh ngạc đã che lấp căng thẳng trong lòng, hơn nữa còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Địa điểm CS trực tiếp cách sơn trang hơi xa, xe du lịch đón gió đi qua con đường đã được tu sửa lại, lái quanh ngọn núi gần mười phút mới vào tới nơi đóng quân lộ thiên tương đối rộng rãi. Nơi đóng quân là rừng cây và còn nhiều tàn tích của các trận chiến trước đó, vừa thấy đã khiến Tạ Nguyên Nhất xoa tay cảm thán, nhiệt huyết sôi trào.

Thẩm Nam Tinh không có hứng thú ngắm quang cảnh, sau khi xuống xe thường quay đầu nhìn Dịch Phong Từ.

Dịch Phong Từ vẫn trốn phía xa, ngẫu nhiên nhìn về phía này, đụng phải cậu vài giây rồi lại quay đi.

Người phụ trách địa điểm họ Dương, ba mươi tuổi, có một chiếc bụng bia tròn vo, mặc quân phục rằn ri. Có lẽ nhận được thông báo rằng có nhóm người tới đây chơi nên đã ra cửa đứng chờ, chuẩn bị nghênh đón bọn họ.

Tạ Nguyên Nhất và Chu Hải Đường đều là người cởi mở, xuống xe chào hỏi người phụ trách rồi theo chân người ta vào sảnh tiếp đón.

Phần lớn bọn họ đều từng chơi loại trò chơi dã chiến kiểu này rồi, dù là phiên bản trực tuyến hay phiên bản trực tiếp thì luật chơi cũng không khác nhau nhiều, đơn giản là vượt chướng ngại vật và tấn công đối thủ. Người phụ trách giới thiệu ngắn gọn quy tắc sau đó chia đội lấy thiết bị và đồ bảo hộ.

Cả quá trình Dịch Phong Từ không nói với Thẩm Nam Tinh câu nào, trước sau vẫn duy trì khoảng cách với cậu, tự mình lấy thiết bị rồi một mình vào phòng thay đồ thay quần áo.

Thẩm Nam Tinh vốn định chạy qua hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Kết quả bị nhân viên đang điều chỉnh thiết bị cho cậu ngăn cản.

Còn hai tiếng nữa là tới giờ ăn trưa, trước khi trò chơi bắt đầu người phụ trách cầm bánh mì và mấy thứ linh tinh ra cho bọn họ lót dạ, trò chơi thực chiến lúc ngắn lúc dài, hơn nữa loại trò chơi này đặc sắc ở chỗ sân chơi lớn, hai ba tiếng đồng hồ không chắc có thể đi ra.

Tối hôm qua Thẩm Nam Tinh không nghỉ ngơi tốt, buổi sáng chợp mắt trên xe ô tô một lát, xuống xe vẫn luôn theo đám người chạy trước chạy sau, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng cũng chẳng có hứng ăn uống.

Nếu là trước kia, anh cậu sẽ tuyệt đối không để cậu bụng rỗng đến bây giờ, thậm chí không để cậu thức khuya, ngồi trên xe cũng không mặc cậu xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào cửa sổ.

Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, lại quay đầu nhìn Dịch Phong Từ, vậy mà anh đã vác súng theo nhân viên vào khu đánh trận rồi?

Tạ Nguyên Nhất ngấu nghiến hai cái bánh mì rồi uống ngụm nước khoáng, trong túi còn dư một cái, đưa cho Thẩm Nam Tinh, “Ăn không?”

Tạ Nguyên Nhất liếc cái bánh mì nhỏ, lại liếc bóng lưng lạnh lùng không lưu luyến em trai mình yêu thương từ nhỏ của Dịch Phong Từ, thở hắt: “Không ăn!”

“Xem đi, tớ bảo cậu cãi nhau với anh mà cậu còn không thừa nhận.”

“Tớ…” Thẩm Nam Tinh nhất thời nghẹn lời, vốn định biện giải nhưng không nói nên lời.

Cậu nhớ lúc đầu quả thật không cãi nhau với Dịch Phong Từ, nhưng lúc này thật sự có chút không vui.

Không khỏi cảm thán con người đúng là loài động vật phức tạp, gãi đầu lung ta lung tung rồi đội mũ ngụy trang lên, theo Tạ Nguyên Nhất đi vào trận địa.

Tất cả chia thành bốn đội, bao gồm hai đội chơi cùng, đội đỏ do Tạ Nguyên Nhất cầm đầu và đội xanh do Trần Khiếu cầm đầu.

Chỉ xem xét về hình thể, đội Tạ Nguyên Nhất đã thua một nửa, trong đội người duy nhất hơn mét tám là Dịch Phong Từ, tuy anh cao nhưng vóc dáng không đô con như Trần Khiếu.

Cả người Trần Khiếu như một tòa núi nhỏ, phía sau ngọn núi còn có hai người giương nanh múa vuốt, bà xã chính là áp trại phu nhân, Lộ Kim Triêu mang mắt kính là quân sư quạt mo.

Bức họa này hiện ra trước mắt chính là hình ảnh Dịch Phong Từ mới chuyển trường bị vây đánh.

Thẩm Nam Tinh nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được, vẫn dịch sang bên anh một bước, nghĩ thầm che trước mặt anh, miễn cho anh lại bị bắt nạt.

Kết quả cậu vừa dịch một bước, Dịch Phong Từ lại lùi về phía sau một bước, cậu dịch hai bước, Dịch Phong Từ lại lùi về phía sau hai bước?

“Pằng” một tiếng, là tiếng súng hơi, trò chơi chính thức bắt đầu.

Tạ Nguyên Nhất túm Khương Đình Đình và Chu Hải Đường vào lãnh đại của đội đỏ, vừa định gọi Tạ Nguyên Nhất và anh cậu tới thương lượng kế sách thì phát hiện đội thiếu mất hai người.

Rừng cây phía xa loáng thoáng thấy hai bóng người đong đưa, còn tưởng đội nào tiến hành đánh lén, nhưng nhìn kĩ lại thì nhận ra trên cánh tay hai người đều dán kí hiệu của đội đỏ?

Tạ Nguyên Nhất giật mình, tự ngẫm một lát rồi đứng lên hô to: “Thẩm Nam Tinh! Cậu đuổi theo anh cậu làm cái gì! Chúng ta cùng một đội!

Thẩm Nam Tinh không nghe thấy tiếng hét của Tạ Nguyên Nhất, hiện tại cậu chỉ muốn khiến Dịch Phong Từ đang chạy nhanh dừng lại, chất vấn anh rốt cuộc muốn làm cái gì?

Dựa vào cái gì mà trốn tránh cậu?

Dựa vào cái gì mà không nói với cậu câu nào?

Dựa vào cái gì trước đây đối xử dịu dàng với cậu như thế mà hiện tại lại xem cậu như ôn thần vừa nhìn đã chạy?

Xuyên qua rừng cây rậm rạp, gặp phải dòng suối rộng hai mét, nước suối có nguồn gốc từ dòng thác gần đó, sạch trong thấy đáy, dòng nước không quá siết, long suối còn xếp mấy cục đá để tiện cho người chơi đi qua.

Bước chân Dịch Phong Từ không dừng lại, đã bước qua hai ba hòn đá, tuy Thẩm Nam Tinh sợ nước nhưng không đến nỗi dòng nước này cũng có thể ngăn cản làm cậu không dám bước qua.

Nhưng nếu là ngày thường, Dịch Phong Từ khẳng định sẽ chú ý tới điểm này, nếu không kè kè bên cậu thì chính là dắt tay cậu bước qua.

Dù thế nào cũng sẽ không khiến cậu đuổi theo…

“Dịch Phong Từ! Em ngã xuống nước rồi!”

Một hòn đá đột nhiên rơi tõm xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.

Thẩm Nam Tinh đứng bên bờ nhìn bóng lưng Dịch Phong Từ, thấy bước chân của anh chậm lại, xoay người, mới thầm thở phào, lớn tiếng hỏi: “Anh trốn em làm gì?”

Dịch Phong Từ thấy cậu đứng dưới ánh nắng thở phì phò, dưới vành mũ ngụy trang là hai hàng mồ hôi chảy xuôi, khóe môi khẽ cong lên, “Còn nói đạo lý nữa hả?”

Thẩm Nam Tinh nghe anh đáp lại, cả người thoáng thả lỏng, vừa định gỡ mũ ngồi xuống đất quạt thì Dịch Phong Từ đã từ bờ bên kia nhảy về, nhân tiện khiêng cậu lên, đặt xuống một tảng đá dưới bóng râm, tránh bị ánh mặt trời chiếu đến.

“Chẳng phải em trốn anh trước hay sao? Sao còn dám người xấu cáo trạng trước?”

Ánh nắng trong núi có độc, gió lại lạnh, Dịch Phong Từ ngồi xổm trước mặt Thẩm Nam Tinh, không cho cậu tháo hẳn mũ ra mà giúp cậu vén vành mũ lên rồi lấy khăn giấy trong túi tiếp tế ra lau mồ hôi cho cậu, lau xong lại lấy bánh mì và nước khoáng ra.

Thẩm Nam Tinh ngồi một lát thì hô hấp dần khô phục, cụp mắt đối diện với mắt Dịch Phong Từ lại theo bản năng muốn trốn nhưng ngại trận truy kích vừa rồi, trốn không phải, không trốn cũng không xong, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn chóp mũi anh, mạnh miệng: “Đã nói em không trốn lại còn.”

“Phải không?” Dịch Phong Từ xé vỏ bánh, “Vậy sao em lại ngủ cùng phòng với Tạ Nguyên Nhất?”

Thẩm Nam Tinh đã quên người ban đầu đề nghị “ở riêng” là Dịch Phong Từ, chỉ có thể bịa đặt lung tung: “Tạ Nguyên Nhất không thân với ai cả, cho nên em mới…”

“So với anh không thân hơn à?”

“…” Cái này quả thật không thể so.

“Nếu em muốn chứng minh thật sự không trốn anh thì chỉ có một biện pháp.”

Bụng Thẩm Nam Tinh đã kêu vang vì đói, nhận bánh mì Dịch Phong Từ đưa cho cắn một miếng, “Biện pháp gì?”

“Đổi phòng.”

Thẩm Nam Tinh chớp mắt, chần chờ vài giây.

Dịch Phong Từ chờ cậu ăn bánh mì xong rồi đưa nước khoáng sang, “Không được?”

Thẩm Nam Tinh vội nuốt nước miếng, “Sao có thể. Đổi, đổi thì đổi.”

~Hết chương 19~

Bình luận

Truyện đang đọc