THAM VỌNG

Thẩm Nam Tinh nghe anh nói xong, cụp mắt, chờ anh buông tay ra mới thì thầm: “Nhưng có lẽ em không thể vì anh mà làm nhiều như vậy.”

Dịch Phong Từ: “Sao em lại muốn giống anh?”

Thẩm Nam Tinh: “Bởi vì em cũng thích anh nha, nhưng mang em ra so sánh với anh lại giống như quá nhỏ bé.”

Dịch Phong Từ bật cười: “Mong muốn chiến thắng thật kì lạ.”

Thẩm Nam Tinh: “Đây không phải mong muốn chiến thắng, chỉ là em cảm thấy anh trả giá vì em quá nhiều, so sánh với anh, em làm được quá ít.”

Dịch Phong Từ: “Thứ em làm được còn ít sao? Em còn chuẩn bị từ bỏ hết thảy cùng anh chạy trốn, còn muốn đột phá thế nào nữa?”

Thẩm Nam Tinh chớp mắt, mặt lại đỏ.

“Không muốn nữa à?”

“Đương nhiên muốn. Nếu bọn họ không đồng ý, em vẫn sẽ bỏ trốn với anh.”

Dịch Phong Từ mỉm cười, búng nhẹ trán cậu: “Em xem, em đã làm tất cả trong khả năng của mình rồi, đối với anh thế đã là đủ.”

Thẩm Nam Tinh ngẫm nghĩ, không lên tiếng nữa.

Dịch Phong Từ thấy cậu không nói lời nào, đứng dậy: “Hơn nữa em không cần lo lắng chuyện anh ở lại Lâm thị, Lâm Nhược An không uy hiếp được anh, nếu anh lựa chọn ở lại thì tự nhiên sẽ đòi ít điều kiện có lợi cho mình với Lâm thị.”

Thẩm Nam Tinh hỏi nếu không có đoạn ghi âm kia thì anh định thế nào?

Anh đáp, có lẽ nghe lời Thẩm Trọng Bách về công tác ở công ty nhà họ Thẩm, cũng có thể tiếp tục ở lại Vinh An, tiếp tục làm công việc sửa điều hòa.

Thẩm Nam Tinh im lặng liếc anh một cái, không biết sự tình đi đến bước này nên cảm ơn hay trách cứ Lâm tiểu thư.

Buổi chiều, Thẩm Nam Tinh không ở lại văn phòng của Dịch Phong Từ, Dịch Phong Từ vẫn bận rộn, liên tục vùi đầu trên bàn làm việc, thường xuyên tham gia hội nghị cấp cao, cơ bản là không có thời gian nhàn rỗi.

Mấy năm nay không biết là do anh giấu diếm quá tốt hay Thẩm Nam Tinh không tinh ý mà không lộ ra chút sơ hở nào.

Nếu không có bữa tiệc sinh nhật của Lâm Hoằng thì có lẽ Dịch Phong Từ đã rút lui an toàn, hủy bỏ hoàn toàn thân phận người điều hành Lâm thị, giấu diếm Thẩm Nam Tinh cả đời.

Thật quá đáng!

Thẩm Nam Tinh không phục, tuy đã tha thứ cho anh nhưng lòng vẫn muốn trả thù một chút.

Nhưng cậu không có trò đùa nào hay, từ nhỏ đã không phải nhóc con hay phá phách. Về đến nhà, một người ngồi trong phòng khách suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được một biện pháp nào, cuối cùng chỉ có thể xin sự trợ giúp từ bên ngoài, gọi điện thoại cho Tạ Nguyên Nhất.

Gần đây Tạ Nguyên Nhất cũng bận tối mắt tối mũi, nhận được điện thoại của bạn tốt thì xả một phen trước rồi mới hỏi cậu có chuyện gì?

Thẩm Nam Tinh tìm từ, hỏi: “Nếu có một người lừa cậu, cậu muốn trả thù thì phải làm thế nào?”

Tạ Nguyên Nhất hỏi lại: “Lừa thế nào?”

Chuyện này nói ra rất dài, Thẩm Nam Tinh tóm tắt ngắn gọn: “Dù sao chính là lừa, cụ thể thế nào không thể nói.”

Tạ Nguyên Nhất: “Là lừa tiền hay lừa sắc?”

Thẩm Nam Tinh chớp mắt.

Không lừa tiền, lừa sắc… Cũng không đến mức đó.

“Thế thì trả thù cái gì? Vậy quan hệ cụ thể của hai người là gì?”

“Người yêu.”

Tạ Nguyên Nhất: “Cậu và bạn gái của cậu?”

Thẩm Nam Tinh: “Tớ không có bạn gái!”

Tạ Nguyên Nhất không tin: “Hơn hai mươi tuổi nói chuyện yêu đương còn ngượng ngùng như thế à.”

Thẩm Nam Tinh đúng lý hợp tình: “Dù sao không phải bạn gái của tớ, cậu có biện pháp nào không? Không có thì tớ đi hỏi người khác.”

“Haiz, có có có.” Tạ Nguyên Nhất nói: “Người yêu còn không phải quá dễ hay sao, nắm lấy nhược điểm của người ta, đè lên điểm đau của người ta, người ta càng muốn cái gì thì mình càng không cho.”

Thẩm Nam Tinh không hiểu: “Người ta muốn cái gì?”

Tạ Nguyên Nhất bị hỏi tới ngơ ngác, vốn định diễn đạt một cách mơ hồ nhưng lại cảm thấy Thẩm Nam Tinh không nhất định hiểu được nên tìm một chỗ yên tĩnh thì thầm: “Vợ chồng son trên giường còn có thể muốn cái gì?”

Thẩm Nam Tinh bừng tỉnh đại ngộ “à” một tiếng, lại cảm thấy thảo luận với bạn bè chuyện này thật xấu hổ, nên nói thêm đôi câu rồi vội cúp điện thoại.

Lúc này cách thời điểm Dịch Phong Từ tan tầm còn chút thời gian, Thẩm Nam Tinh ngồi trong phòng khách một lát rồi cầm ví và chìa khóa xe vội vã chạy ra khỏi nhà.

Bảy rưỡi, Thẩm Nam Tinh đã về, trong tay nhiều thêm một bao nilon màu đen.

Cậu nhìn thoáng qua căn phòng tối đen như mực, xác định Dịch Phong Từ còn chưa về thì xách túi nilon vọt vào phòng ngủ phụ, đổ toàn bộ đồ vật trong túi ra giường rồi trốn vào phòng ngủ chính, thậm chí không quên khóa cửa lại.

Chín rưỡi, Dịch Phong Từ về nhà, đứng ở cửa cởi áo khoác, đang chuẩn bị thay giày thì thấy đôi giày ngã trái ngã phải của Thẩm Nam Tinh trên mặt đất.

Bình thường Thẩm Nam Tinh đều đặt giày ngay ngắn, xuất hiện tình huống này thể hiện cậu vào nhà rất vội vàng.

Dịch Phong Từ dán mắt vào đôi giày kia vài giây, lại nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, treo áo khoác rồi xỏ dép lê đi vào phòng ngủ phụ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Thẩm Nam Tinh dán sát cánh cửa phòng ngủ, muốn nghe động tĩnh của phòng ngủ phụ qua cánh cửa.

Căn phòng cũ này trong thời điểm mấu chốt ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe rõ ràng nhưng hôm nay lại như được cách âm bởi mười tấm gỗ, ngăn cách hoàn toàn âm thanh bên ngoài.

Thẩm Nam Tinh không nghe thấy gì, nhìn bản thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một chiếc áo thun, thẹn thùng đến nỗi đầu ngón chân cũng không dám gặp người.

Áo thun này là của Dịch Phong Từ, trước kia không phải cậu chưa từng mặc nhưng hôm nay cảm giác mặc vào lại không giống, cũng không biết có phải do không mặc quần lót hay không, phía dưới trống trơn, cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Phòng ngủ phụ vẫn không có bất kì âm thanh nào, Thẩm Nam Tinh nhìn thoáng qua điện thoại, trên màn hình là bài học mới nhất về “Cách thể hiện sự quyến rũ trước mặt bạn trai”, có rõ ràng có mơ hồ, có lộ liễu, còn có một vài thứ cực kì hàm súc không thực tế.

Thẩm Nam Tinh vốn nóng lòng trả thù, cái gì gọi là thể hiện vẻ đẹp nội tâm sâu lắng trong ngày dài tháng rộng căn bản không thể thực hiện được.

Cậu chỉ muốn nói thẳng ra một chút, căn cứ vào ý nghĩ hoàn mĩ Tạ Nguyên Nhất cung cấp, dụ dỗ anh lại không cho anh ăn.

Thẩm Nam Tinh tính toán biện pháp này có thể thực hiện được, cậu và Dịch Phong Từ thích nhau, nếu ngược lại Dịch Phong Từ câu dẫn thì cậu rất khó cầm cự.

Kế hoạch của cậu khá hoàn hảo, cố gắng tỏ vẻ gợi cảm mà không tự biết, mang tiếng qua cầu rút ván đi ngang qua phòng ngủ phụ chào hỏi Dịch Phong Từ rồi in lặng trở về.

Vì thế cậu làm theo kế hoạch, bưng cốc nước ấm đi ngang qua phòng ngủ phụ, thấy cửa phòng ngủ phụ mở rộng, Dịch Phong Từ đang đứng bên mép giường quay lưng về phía cậu.

Thẩm Nam Tinh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giơ tay gõ cửa phòng ngủ phụ, Dịch Phong Từ nghe tiếng quay đầu, trong tay cầm một thứ lông xù xù.

Thẩm Nam Tinh nhìn thứ kia vài giây, lại cố tình thoáng liếc qua một đống đồ tình thú trên giường, giả vờ thanh thuần vô tội: “Xin lỗi, em quên mất anh đang ở phòng ngủ phụ, theo thói quen xem nơi này là phòng chứa đồ.”

Dịch Phong Từ không nói gì, đôi mắt nhìn cậu ảm đạm đi rất nhiều.

Nội tâm Thẩm Nam Tinh búng tay một cái, vì mua mấy thứ này mà cậu đã phải nén cảm giác thẹn thùng trong lần đầu tiên bước vào cửa hàng đồ dùng tình thú, nhưng chỉ cần làm mích lòng Dịch Phong Từ hay làm anh kỳ vọng rồi thất vọng thì kế hoạch hôm nay đã xem như thành công.

Hơn nữa cậu có thể khẳng định, Dịch Phong Từ tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cậu làm chuyện mà cậu không muốn làm. Cho nên chỉ cần cậu từ chối, Dịch Phong Từ cũng chỉ có thể lỏ loi nằm một mình trên giường, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Thẩm Nam Tinh cong môi cười, quơ cốc nước trong tay, chúc Dịch Phong Từ ngủ ngon rồi đắc ý chuẩn bị về phòng.

Lại không ngờ còn chưa xoay người, Dịch Phong Từ từ đầu đến giờ không nói một lời bỗng bật cười, tiếp tục vuốt ve món đồ chơi trong tay, nghiêm túc nói một câu: “Cưng à, em nói xem nếu bỏ đuôi thỏ này vào cơ thể anh thì sẽ có hiệu quả thế nào?”

Thẩm Nam Tinh ngẩn ra, vốn mang thần thái tự đắc dựa vào cửa lúc này lại lén nhúc nhích hầu kết, từ từ đứng thẳng dậy.

Dịch Phong Từ lắc đuôi thỏ kia, tò mò hỏi: “Có muốn thử không?”

Thẩm Nam Tinh vẫn bưng cốc nước, nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh dưới ánh đèn, nội tâm vô cùng rối rắm, nhưng vẫn không khống chế được mà gật đầu: “Được, được nha.”

~Hết chương 51~

Bình luận

Truyện đang đọc