THAM VỌNG

Người điều hành Lâm thị không mang họ Lâm, điều này Thẩm Nam Tinh đã nghe từ miệng Lý Hoa Tây.

Chẳng qua đối tượng mà Thẩm Trọng Bách muốn tìm kiếm trợ giúp là ba Lâm Nhược An – Lâm Nghị Trình chứ không phải người điều hành mà Lâm tiểu thư đề cử cho Thẩm Nam Tinh.

Giống như lời Lý Hoa Tây nói trước đó, tuy tổng phụ trách hai công ty này đều là họ Lâm nhưng Ức An là Ức An, Lâm thị là Lâm thị, không phải thuộc một hệ thống, cũng không phải là một.

Thẩm Trọng Bách tuy dựa vào chính năng lực của bản thân trở thành phú nhất đại nhưng so với Lâm gia đã phát triển từ ba đời trước thì chỉ như gặp sư phụ, thậm chí trong mắt người thường, nhà họ Thẩm được xem như phú quý nhưng trong mắt nhà họ Lâm thì chỉ là một thương nhân nho nhỏ.

Có được số điện thoại của Lâm tiểu thư thì Úc Lam đã vận dụng hết quan hệ mình có, Thẩm Trọng Bách càng không nghĩ tới có thể vượt qua Lâm Nghị Trình mà liên hệ trực tiếp với Lâm Hoằng lão tiên sinh.

Trong thư phòng, không khí thoáng chuyển biến tốt.

Thẩm Nam Tinh cẩn thận lưu lại số Lâm tiểu thư gửi cho, sau kì nghỉ lễ Tết Dương Lịch, trở về thành phố A sẽ liên lạc với đối phương.

Thẩm Trọng Bách cùng bọn họ ngồi trên sô pha, hỏi: “Số của người điều hành kia à?”

Thẩm Nam Tinh: “Là trợ lý. Lâm tiểu thư nói người điều hành rất bận, muốn gặp phải hẹn trước.”

Thẩm Trọng Bách: “Quả thật là thế, ngay cả ba bình thường còn chẳng có thời gian, người ta hẳn còn bận hơn.”

Thẩm Nam Tinh: “Ba ơi, ba biết người điều hành kia ạ?”

Thẩm Trọng Bách: “Biết. Thế nhưng chưa gặp mặt chính thức, chuyện làm ăn nhà chúng ta đâu có cửa hợp tác với Lâm thị.”

Thẩm Nam Tinh tò mò: “Vậy người điều hành kia chưa từng lên báo ạ? Hay là tạp chí tài chính kinh tế gì đó?”

Thẩm Trọng Bách cười đáp: “Có phải ngôi sao đâu, hơn nữa người này chỉ là ủy quyền của Lâm lão tiên sinh chấp hành hoặc thẩm duyệt công tác hay hội nghị cấp cao. Cấp cao ở Lâm gia nhiều lắm, ba cũng chỉ mới gặp mấy người có liên quan đến sản nghiệp nhà chúng ta thôi.”

Thẩm Nam Tinh gật đầu, có thể lý giải sự bất đồng này, tuy đều là thương nhân nhưng cũng phân ngành nghề và quan hệ, không phải ai cũng biết ai, ai đều nói chuyện với ai được.

Hai cha con nói chuyện với nhau, chỉ có Dịch Phong Từ im lặng. Từ lúc vào nhà Thẩm Nam Tinh đã nhận ra Dịch Phong Từ có gì đó kì lạ, hỏi lại anh sao thế?

Anh day huyệt thái dương, bảo là đau đầu?

Từ khi hai người về còn chưa ăn cơm, bận việc nửa ngày đã tới tám giờ tối.

Tuy dì Vương đã nấu ăn xong nhưng thấy mấy người bọn họ ngồi trong thư phòng thảo luận công việc nên không đi lên quấy rầy.

Thẩm Nam Tinh thấy sắc mặt anh không tốt, quả thật giống không thoải mái, theo thói quen đặt mu bàn tay lên trán anh, không sốt, đang định bảo anh mau về phòng nghỉ ngơi thì nhận ra hai người còn đang ở trong thư phòng bèn vội giấu tay đi, lén liếc ba một cái.

Thẩm Trọng Bách vẫn đang chú ý bọn họ, lẳng lặng nhìn hồi lâu mới đứng dậy nói: “Ăn cơm trước đã.”

Lúc ăn cơm, Úc Lam vẫn không xuống lầu, cô Lý bảo bà vừa tỉnh dậy uống thuốc, giờ lại ngủ rồi.

Lúc Úc Lam đau đầu thì sợ ầm ĩ nhất, Thẩm Nam Tinh và Dịch Phong Từ ăn cơm tối xong thì vào phòng xem bà thế nào, im lặng không nói rồi lại đi ra.

Có Lâm tiểu thư giúp đỡ là cơ hội cho nhà bọn họ chuyển mình.

Thẩm Nam Tinh bình thường không tiếp xúc với chuyện làm ăn của gia đình, tranh thủ hôm nay lấy vài tư liệu liên quan đến dự án từ ba, hiện đang ngồi trên giường nghiêm túc nghiên cứu. Dù sao cậu muốn nhờ người ta hỗ trợ, đến lúc gặp mặt lại không nói được lời nào về nội dung dự án thì chẳng phải lãng phí thời gian của người ta hay sao?

Dịch Phong Từ ăn cơm xong thì sắc mặt tốt hơn nhiều, cũng cầm tư liệu lên nghiên cứu.

Hạng mục này vốn là hợp tác của hai nhà, không phải nhân viên cấp cao của công ty thì không biết được, đại để là tập đoàn Thừa An trong lúc đang hợp tác thì tìm được đối tác tốt hơn, sau quý hợp tác đầu tiên thì đột ngột rút vốn khiến Thẩm gia không thể tìm được đối tác mới phù hợp ngay lập tức, chỉ có thể vừa tự vận hành vừa tìm đối tác. Chuyện bị rút vốn lại không thể gióng trống khua chiêng rêu rao, bởi nếu người ngoài biết được thì sẽ lâm vào tình huống bị chèn ép.

Dịch Phong Từ biết nhà họ Thẩm muốn kết thúc quan hệ hợp tác với Thừa An nhưng lại không biết thật ra Thừa An đã rút vốn trước rồi. Thẩm Nam Tinh càng không cần phải nói, công ty nhà mình có mấy cái cửa còn không biết chứ đừng nói đến chuyện hợp tác chi tiết.

Lần này là lần đầu tiên chân chính xem tài liệu của công ty, vừa xem vừa lặng lẽ thở dài.

Dịch Phong Từ ngồi trên sô pha đơn cạnh giường, đã xem xong nội dung trên tay từ lâu, đang cầm điện thoại soạn tin nhắn.

Hàng chữ cao nhất trên khung thoại là “Nghiêm Hằng”, vừa gửi tin nhắn cho anh, nhìn kĩ, hình như là lịch trình công việc gì đó.

Dịch Phong Từ nhìn lướt qua, đang soạn tin hồi đáp, không liên quan gì tới công việc phía trên.

Lúc này Thẩm Nam Tinh lại thở dài, bò dậy từ một đống văn kiện trên giường, hơi khó xử nhìn Dịch Phong Từ.

Dịch Phong Từ đang soạn tin thì dừng lại, hỏi: “Sao thế?”

Khóe mắt Thẩm Nam Tinh vô thức rủ xuống, lo lắng hỏi: “Anh nói xem, người điều hành kia liệu có không muốn gặp em không?”

Dịch Phong Từ chớp mắt.

“Nếu người ta không muốn gặp em thì phải làm sao bây giờ? Lâm tiểu thư nói người kia rất khó tính. Ba cũng bảo nhà chúng ta kém hơn nhà họ Lâm rất nhiều, người ta bận trăm công nghìn việc sao phải dành thời gian gặp em cơ chứ? Rồi lại giúp em chuyện này nữa?”

Thẩm Nam Tinh càng nói lại càng không tự tin, tiện tay ôm lấy gối đầu, đặt cằm lên đám lông mềm.

Dịch Phong Từ thấy cậu ỉu xìu, nhìn thoáng qua nội dung trong khung thoại, trên đó viết: “Thứ hai Thẩm Nam Tinh sẽ gọi điện thoại cho anh, uyển chuyển từ chối yêu cầu của cậu ấy.”

Lời này đã soạn xong, đang chuẩn bị gửi đi.

Ngón tay Dịch Phong Từ chần chừ ở nút gửi, lại nhìn dáng vẻ ủ rũ của Thẩm Nam Tinh, do dự một lúc lâu mới xóa “uyển chuyển từ chối yêu cầu của cậu ấy” rồi thay thành “giúp cậu ấy hẹn thời gian, chuẩn bị một gian phòng nghỉ.”

Soạn xong không do dự nữa, lập tức gửi đi.

Vài giây sau, Nghiêm Hằng nhắn lại: “Thứ hai Thẩm tiên sinh muốn tới tìm ngài?”

Dịch Phong Từ: “Ừ.”

Nghiêm Hằng không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Được, tôi sẽ sắp xếp. Hơn nữa chín giờ sáng thứ hai cần ngài tới mở họp, trang phục đã ủi và treo trong văn phòng của ngài.”

Dịch Phong Từ đã quên mất chuyện này, nhìn lịch trình Nghiêm Hằng gửi tới, lại lâm vào trầm mặc.

Thẩm Nam Tinh thấy anh không nói lời nào, khuôn mặt còn nghiêm túc trước nay chưa từng thấy, không khỏi ôm gối dịch ra mép giường để gần anh thêm một chút, đáng thương hỏi: “Có phải anh cũng cảm thấy người kia sẽ không gặp em không?”

Dịch Phong Từ đối diện với ánh mắt của cậu, tiện tay thoát khỏi cuộc trò chuyện với Nghiêm Hằng, ném điện thoại sang một bên, đứng dậy đi tới bên Thẩm Nam Tinh, xoa tóc trấn an cậu: “Sẽ không.”

“Người kia không có lý do không gặp em.”

~Hết chương 38~

Bình luận

Truyện đang đọc