Khi Lạc Chỉ đến chỗ bục kéo cờ, Diệp Triển Nhan vẫn còn chưa tới. Giữa không gian yên tĩnh, cô lẳng lặng suy nghĩ nguyên nhân vì sao Diệp Triển Nhan hẹn mình đến chỗ này.
Lạc Chỉ biết trước kia lớp Thịnh Hoài Nam thường chơi bóng rổ ở đây. Ở sân trượt băng anh đã nói với cô rằng biết rõ ở đây sẽ gặp Diệp Triển Nhan, biết rõ gặp cô ấy sẽ hồi hộp - “nhưng cảm giác đó cũng không tệ.”
Có điều khi đó anh không biết, ở một góc xa có một cô gái luôn đi vòng quanh sân tập, lòng vốn định đến phòng tự học, đôi chân lại không thể kiểm soát, mãi cho đến khi mặt trời lặn cô ấy vẫn cứ đi loanh quanh ở nơi này nhưng chẳng dám liếc nhìn về phía lớp anh.
Hai năm trôi qua rồi.
Giáo viên trực phòng thu phát là giáo viên môn Văn năm đó. Gặp Lạc Chỉ, bà giáo già vui vẻ vô cùng, tâm sự một lúc rồi cho cô vào trường.
“Nhưng giờ sắp hết năm rồi, học sinh cấp Ba không học thêm nữa, em đến cũng chẳng gặp được giáo viên khác đâu.” Cô giáo dạy Văn nhắc nhở Lạc Chỉ.
“Em chỉ đi dạo thôi ạ.” Cô nói dối.
Trên khuôn mặt bà giáo tràn đầy vẻ thấu hiểu, dường như rất cảm thông với nỗi thương cảm và hoài niệm của cô. Có đôi khi Lạc Chỉ cảm thấy biểu cảm này của cô ấy cũng rất đáng yêu.
Lạc Chỉ đi vài bước về phía bục kéo cờ, đứng bên cạnh cột cờ loang lổ vết tích. Sợi dây kéo lung lay theo gió, cô đưa mắt nhìn xung quanh, biển đồng phục xanh lam năm nào như lóe lên trong một khoảnh khắc, rồi vụt tan biến khi màn tuyết trắng phủ lấy sân tập thể thao.
Cô trông thấy Diệp Triển Nhan đi từ cổng bên tới. Bóng dáng màu đỏ đi xuyên qua màn tuyết, đẹp không tả nổi.
Họ chào nhau nhưng chẳng buồn hỏi han khách khí.
“Đoán xem sao mình lại gửi tin nhắn hẹn cậu đến đây?”
“Mình mong cậu có thể trả mình quyển nhật ký.”
Diệp Triển Nhan cau mày rồi nở nụ cười: “Mình chẳng cầm quyển nhật ký nào của cậu hết. Sao cậu cứ nói mãi chuyện này với mình vậy? Rốt cuộc là nhật ký gì?”
Lạc Chỉ hơi ngẩn người: “Mình tưởng là cậu? Nếu không cậu dựa vào đâu mà bịa ra lời nói dối kia?” Lời nói dối đó đâu phải dễ dàng mà bịa ra được?
Không biết mức độ thân thiết của Thịnh Hoài Nam và Lạc Chỉ khi đó thì không thể nào nắm được thời cơ tốt. Không hiểu cá tính của Lạc Chỉ, cũng sẽ không thể tạo ra một lời nói dối vừa khiến anh không thể xác nhận sự thật, lại vừa khiến cô không thể giải thích.
Quan trọng hơn là, họ cũng không thể biết được Lạc Chỉ thích Thịnh Hoài Nam.
“Nói dối cái gì? Mình có nói dối đâu?” Diệp Triển Nhan ngước mặt lên.
Lạc Chỉ thở dài.
“Mình không ghi âm cũng không quay video, càng không sắp xếp người ở gần để bắt thóp cậu. Cho nên cậu nói thật đi. Tội gì chúng ta phải chạy đến đây giữa mùa đông lạnh để nói dối nhau chứ?”
Cô nói xong cũng bước xuống khỏi bục kéo cờ, đi về phía tòa nhà lớp học: “Ở đây lạnh quá, vào trong đi.”
Diệp Triển Nhan không lên tiếng.
Lạc Chỉ đi được nửa đường thì quay đầu lại, thấy Diệp Triển Nhan vẫn đang đứng trên bục kéo cờ, ngẩng đầu đón gió, đắm chìm trong ánh mặt trời, hệt như một nữ hoàng đang ngắm nhìn đất nước của mình.
Cô bỗng dưng rất muốn biết, rốt cuộc cô ấy có thể nhìn thấy gì giữa không gian trắng tuyết kia.
Ắt hẳn là không giống với những gì cô nhìn thấy.
Sảnh ở tầng một đã có máy b*n n**c tự động. Lạc Chỉ đi tới mua hai lon cà phê nóng, đưa cho Diệp Triển Nhan một lon.
Họ cùng đi lên tầng Bốn, đứng ở cửa phòng lớp học năm xưa, sau đó đến ngồi sóng vai trên bệ cửa sổ ở cuối hành lang.
“Chỉ một phòng học nhỏ bé cũ nát này thôi mà có thể nhốt chúng ta suốt hai năm. Giờ mà bảo mình quay lại cái nơi nhỏ đến mức chỉ cần động khuỷu tay là va phải người khác này thì thà giết mình đi còn hơn.”
Những chốn xưa luôn có một loại phép thuật như thế, có thể ép con người quay trở về dáng vẻ khi trước. Nơi này đã bóc đi lớp son phấn trên mặt Diệp Triển Nhan, để cô ấy một lần nữa lớn tiếng, thoải mái nói chuyện như thời còn học cấp Ba.
Nhưng Lạc Chỉ chẳng muốn hoài niệm quá khứ cùng cô ấy.
“Mình vừa hỏi cậu, không có quyển nhật ký, làm sao cậu bịa ra được một lời nói dối như vậy?”
Diệp Triển Nhan tỏ vẻ bực mình: “Mãi không chịu thôi thế nhỉ? Mình thực sự không cầm. Còn chuyện kia… một nửa là do Đinh Thủy Tịnh dựng lên.”
“Vậy người cầm quyển nhật ký chính là Đinh Thủy Tịnh?” Lạc Chỉ ngẫm ngợi một lát, ủ ấm tay rồi mới bật nắp lon cà phê. Làn hơi trắng bay ra, vấn vít bên khuôn mặt Diệp Triển Nhan.
“Mình không biết. Nhưng cũng chỉ có cậu ta mới có thể nghĩ ra câu chuyện ly kỳ như vậy. Ban đầu mình không hiểu sao cậu ta lại dốc lòng giúp mình, sau mới biết được, hóa ra đời này của cậu ta chỉ gặp qua hai người khiến cô ta mất thể diện, vả lại họ còn là anh em. Như thế mà còn không trả đũa cậu thì mình cũng coi thường cô ta.”
Lạc Chỉ thiếu chút nữa bị sặc.
Phải, hôm đó khi Lạc Dương nhắc đến đàn em khóa dưới bỏ học giữa chừng ở đại học Z, Lạc Chỉ đã xâu chuỗi các chi tiết, hiểu được mọi chuyện, chỉ là cô không hỏi ra miệng mà thôi.
“Quá tọc mạch là một loại bệnh, cần phải trị.” Diệp Triển Nhan nói: “Đinh Thủy Tịnh rất giỏi liên hệ mọi chuyện. Bạn của bạn cậu ta cũng là bạn cậu ta, kẻ địch của bạn cậu ta cũng là kẻ địch của cậu ta.”
Trước kia Lạc Chỉ cho rằng sự mạnh mẽ và không kiêng kị trong cách nói chuyện của Diệp Triển Nhan đã bị hình tượng thục nữ bây giờ đánh đổ. Nhưng hóa ra cô đã lầm. Đây mới thực sự là Diệp Triển Nhan, chứ không phải cô gái ngây thơ ngốc nghếch mỗi khi ở trước mặt Thịnh Hoài Nam.
Cô quay đầu sang, nhìn sườn mặt đẹp đẽ của người bên cạnh: “Cậu cũng biết Lạc Dương à?”
“Ừ.” Diệp Triển Nhan hờ hững dùng ngón tay viết chữ lên mặt kính phủ bụi: “Sau khi Đinh Thủy Tịnh bỏ học, chúng mình có gặp nhau mấy lần. Cậu ta cho mình xem một tấm ảnh, cậu ta và một chàng trai khác đang đứng song song với nhau, nhưng lại có một khoảng cách ở giữa. Hôm đó nhìn thấy hai người trước cửa quán ăn, mình mới biết hóa ra anh ấy là anh trai cậu. Đinh Thủy Tịnh không nói điều này với mình. Mình nghĩ cậu ta ghét cậu như vậy là do bị cậu làm mất mặt đấy thôi. Hóa ra là cậu ta cũng chỉ lợi dụng mình.”
“Trong hai người các cậu còn chưa biết ai lợi dụng ai đâu.” Lạc Chỉ nói thẳng.
Diệp Triển Nhan liếc cô, không hề phản bác.
“Nhưng sao Đinh Thủy Tịnh lại gây chuyện với mình mà không đi tìm chị dâu mình nói chuyện?”
“Cậu nghĩ cậu ta không làm thế à?” Diệp Triển Nhan tỏ ra bất lực: “Cậu nghĩ người khác đều ngồi không chắc?”
Lạc Chỉ sửng sốt.
“Tuy nhiên…” Giọng nói hả hê của Diệp Triển Nhan tan vào trong nắng sớm: “Chị dâu cậu cũng không vừa.”
Lạc Chỉ không muốn nói chuyện tình cảm riêng tư của anh trai mình với Diệp Triển Nhan, cho nên đúng lúc cô ấy đang hăng hái thì cô đột ngột chuyển chủ đề: “Một năm trước cậu với Thịnh Hoài Nam đã chia tay, sao thời gian trước bỗng dưng lại muốn nối lại tình cũ?”
Diệp Triển Nhan cười lạnh: “Quan tâm vấn đề này làm gì? Mình cản trở chuyện của cậu chắc?”
Lạc Chỉ gật đầu: “Cũng suýt chút nữa.”
Khuôn mặt Diệp Triển Nhan thoáng chốc lạnh như bị phủ một lớp băng.
Thực ra Lạc Chỉ cũng không cố ý kích thích Diệp Triển Nhan. Dù cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh đã từng suýt phá hỏng tình cảm mà mình vô cùng trân trọng thì vào lúc này, cô cũng không muốn trả đũa bằng cách tranh cãi mỉa mai nhau. Thế nên Lạc Chỉ mềm giọng xuống, cười giải thích: “Mình chỉ tò mò mà thôi. Tại sao những việc cậu làm đều phá hỏng kế hoạch của mình đúng lúc vậy chứ”
Có lẽ là bị bất ngờ bởi vẻ điềm tĩnh của Lạc Chỉ, Diệp Triển Nhan chợt bật cười vì cách nói “phá hỏng kế hoạch của mình”. Cô ấy cũng buông lỏng đề phòng: “Đương nhiên là vì có kẻ tiểu nhân không ngừng lấy cậu ra để kích thích mình. Cậu biết Trịnh Văn Thụy chứ?”
Lạc Chỉ yên lặng. Diệp Triển Nhan hừ một tiếng, cười khẩy nói: “Con nhỏ xấu xí đó.”
Lúc thốt ra mấy chữ này, nụ cười của cô ấy tươi tắn vô cùng. Vẻ hồn nhiên xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp rạng ngời khiến Lạc Chỉ cũng phải ngẩn ngơ.
Cô ấy có tư cách chê họ xấu xí.
Diệp Triển Nhan vẫn không nhận ra thay đổi của Lạc Chỉ, vô tư nói tiếp: “Đồ xấu xí đó giống hệt Hứa Thất Xảo, vì xấu nên cách tình yêu xa hơn người khác, tính soi mói buôn chuyện cũng bởi thế mà tăng lên. Mấy con nhỏ bà tám chết tiệt. Cậu ta thích Thịnh Hoài Nam lâu rồi, vừa nghe nói chúng mình chia tay là suốt ngày gửi tin châm chọc mỉa mai mình. Mình quả thật chẳng tức giận chút nào, chẳng qua chỉ cảm thấy người như thế thật quá đáng thương.”
Trịnh Văn Thụy và Hứa Thất Xảo đâu có giống nhau. Lạc Chỉ nghĩ vậy nhưng cũng không sửa lời Diệp Triển Nhan. Việc này chẳng liên quan gì đến cô.
Diệp Triển Nhan thả ánh mắt mông lung ra bên ngoài cửa sổ, một lát sau thì lên tiếng: “Mãi đến một hôm cậu ta gửi tin nhắn nói cậu ta trông thấy cậu và Thịnh Hoài Nam ở ngoài cửa cái siêu thị gì gì đó. Hai người đi uống cà phê với nhau. Trịnh Văn Thụy hỏi mình có phải đang rất hối hận, nếu sớm biết như vậy thì trước kia có phải cũng cố gắng học để thi vào đại học P không.”
Diệp Triển Nhan nói xong chợt phá lên cười, cười đến không thở nổi: “Con nhỏ đó điên sao? Gửi một tin nhắn như vậy, muốn mình trả lời thế nào? Chúc cho các học sinh giỏi trên đời sẽ về một nhà với nhau à?”
“Nhưng lời của Trịnh Văn Thụy vẫn có tác dụng đấy thôi.” Lạc Chỉ cắt lời.
Diệp Triển Nhan quả nhiên không cười nữa.
Tại sao chỉ sau một tin nhắn của Trịnh Văn Thụy mà cô ấy quyết định ra tay? Chẳng lẽ vì đột nhiên xuất hiện một đối thủ cạnh tranh nên tính hiếu thắng của Diệp Triển Nhan trỗi dậy? Lạc Chỉ không giải thích được.
Cô không có hứng nói chuyện phiếm với Diệp Triển Nhan, đồng ý lời hẹn chẳng qua chỉ vì muốn thỏa mãn sự tò mò của mình, muốn biết thật nhiều câu chuyện đằng sau lời nói dối kia. Những gì Diệp Triển Nhan tiết lộ hiện giờ cũng đã đủ để cô phác họa đại khái bức tranh sự thật. Chẳng trách lần nào Diệp Triển Nhan cũng công kích cô đúng lúc như vậy. Cô nhớ tới cái lần Trịnh Văn Thụy dẫm đạp chiếc xe vào buổi tối hôm họ đi chơi Hậu Hải về, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Mặt trời nấp mình sau một rặng mây. Ánh sáng bỗng nhiên yếu ớt hẳn, khiến nhiệt độ của bầu không khí giữa hai người họ cũng giảm xuống.
Lạc Chỉ tăng nhanh tiến độ trò chuyện, đi thẳng vào vấn đề chính: “Vì vậy mà cậu tìm Đinh Thủy Tịnh tới giúp cậu? Đinh Thủy Tịnh cầm quyển nhật ký kia cho nên rất hiểu mình, thế là các cậu nghĩ ra cách đó? Nhưng lời nói dối này có rất nhiều sơ hở.”
“Mình cá Thịnh Hoài Nam tin mình. Đinh Thủy Tịnh cược cậu sẽ không giải thích.”
Chỉ sau một thời gian ngắn, mặt trời đã nhô ra khỏi rặng mây, chiếu một vầng sáng lên nửa khuôn mặt của Diệp Triển Nhan. Nụ cười của cô ấy càng thêm tươi tắn, nhưng lại lạnh lẽo hệt như ánh nắng mùa đông.
“Cậu ta thắng. Mình thua.”
Đây là cơ hội tốt nhất để xát muối vào vết thương của cô ấy. Thế nhưng Lạc Chỉ chỉ thầm thở dài trong lòng mà không nói thêm gì.
“Hôm nay cậu vội vàng gọi mình đến đây…” Mọi sự tò mò được thỏa mãn xong, Lạc Chỉ mới nhớ đến mục đích của buổi hẹn hôm nay: “là muốn?”
Diệp Triển Nhan không trả lời, chỉ ngoảnh mặt nhìn cô chăm chú. Hai người ở rất gần nhau, Lạc Chỉ thậm chí có thể nhìn thấy rõ hình ảnh mình phản chiếu nơi đôi mắt to tròn phía đối diện, bóng dáng gần như sắp hòa tan trong hai con ngươi màu nâu thẫm đó.
Áp lực kỳ quặc khiến lòng bàn tay Lạc Chỉ đổ mồ hôi. Cô lập tức nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
Diệp Triển Nhan chợt cười lớn, hỏi cô: “Mình thế này có phải rất dọa người không?”
“Ừ.” Lạc Chỉ gật đầu.
“Giống như tinh thần có vấn đề ấy hả?”
Cô ngập ngừng gật đầu lần nữa.
Vẻ đẹp của Diệp Triển Nhan mang theo nét gì đó của con người xứ khác. Tuy cô ấy không giống con lai, nhưng trong khí chất lại có chút tà mị được giấu kín dưới nụ cười thơ trẻ. Nét tà mị ấy chưa bao giờ lộ ra rõ rệt như lúc này.
“Cậu thân với Trương Mẫn lắm à?”
Trọng tâm câu chuyện xoay chuyển quá nhanh, Lạc Chỉ gần như không theo kịp.
“Trương Mẫn? Cũng không hẳn. Nhưng đúng là mình có quan hệ khá tốt với cậu ấy. Sao đột nhiên cậu lại nhắc đến Trương Mẫn?”
Có đôi lúc Lạc Chỉ cũng không phân biệt rõ giữa Trương Mẫn và Khương Mẫn. Vào năm lớp Mười một, cô bạn ít nói này đã đổi tên thành Khương Mẫn, nghe nói là vì mẹ tái giá nên mới đổi họ. Nhưng mọi người từ lâu đã quen với tên cũ nên vẫn thường gọi lẫn lộn giữa hai tên. Dù sao hai họ này phát âm cũng chẳng khác nhau là mấy, tự cô ấy cũng không bao giờ sửa lại.
Trương Mẫn là cô gái phản ứng hơi chậm chạp. Dường như cô ấy có cảm tình rất tốt với Lạc Chỉ, thường hay bắt chuyện với cô, hỏi cách trả lời mấy câu hỏi Địa lý, thậm chí còn cầm hộp cơm rủ cô ăn trưa cùng.
Nhưng hai người họ không thể tính là bạn thân. Đó cùng lắm chỉ là tình bạn nhạt nhòa giữa hai nữ sinh không được người khác chú ý. Lên đại học họ cũng chưa từng liên lạc với nhau. Nếu có kỷ niệm gì đặc biệt thì có lẽ chính là lần bới rác tìm nhật ký ở sân tập thể thao năm ấy.
Đến bây giờ cô vẫn cảm kích Trương Mẫn vì chuyện này.
“Trương Mẫn từng nhắc đến mình với cậu sao?” Lạc Chỉ cố nhớ lại những chi tiết liên quan đến cô bạn này.
“Hỏi thăm cậu, còn có vẻ rất nghiêm túc.” Diệp Triển Nhan cười bí hiểm: “Quả nhiên học sinh giỏi trên đời sẽ về một nhà với nhau.”
Lạc Chỉ chẳng buồn bận tâm đến lời cô ấy, nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Mình nhớ có một buổi trưa mình không đến căng-tin. Cô ấy cầm theo hộp cơm đi đến chỗ mình, ngồi ăn bên cạnh. Đúng lúc cậu và mấy người bạn đi vào từ cửa, cậu ấy đột nhiên nói với mình rằng cậu bây giờ rất khác ngày trước.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó. Mình không hỏi nữa, cậu ấy cũng chẳng nói thêm.”
Diệp Triển Nhan im lặng, một lúc sau mới mở miệng: “Trương Mẫn tốt lắm.”
Thế thì sao? Lạc Chỉ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Diệp Triển Nhan. Diệp Triển Nhan đột nhiên đưa tay ra, sờ lên mặt Lạc Chỉ.
Động tác thân thiết quái dị này khiến Lạc Chỉ giật mình.
“Nghe mình kể chuyện được không?” Diệp Triển Nhan mỉm cười lặp lại: “Nghe mình kể chuyện.”