THẦM YÊU: QUẤT SINH HOÀI NAM

Lạc Chỉ luôn có tâm tình rất phức tạp với lễ cưới.

Cô đã tham dự nhiều hôn lễ, cũng tận mắt trông thấy không ít cặp đôi cãi vã trong lúc bàn bạc về việc tổ chức đám cưới, thậm chí cãi đến mức khiến tình cảm rạn nứt. Vì cái gọi là thể diện mà cả hai bên đều bận túi bụi, hết sức vất vả rồi sinh ra cáu bẳn.

Nhiều năm trôi qua, lễ cưới đã mất đi cảm giác nghi thức trang trọng như thời cổ đại. Việc hai người đã nhận giấy đăng ký kết hôn mà vẫn đứng trước mặt người dẫn chương trình nói “Tôi bằng lòng” đôi khi khiến cô cảm thấy khá nực cười.

Người ta thực sự sẽ cảm động bởi câu “bằng lòng” bị muộn nửa năm sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn vì thủ tục tổ chức đám cưới rườm rà sao?

Cho dù đó là hôn lễ của anh trai và chị dâu mình, nhưng dẫu có vui cho họ đi chăng nữa, tâm tình của cô đối với đám cưới vẫn mâu thuẫn như trước.

Không biết có phải là vì hôn lễ đầu tiên cô tham dự trong đời đã khép lại bằng vết thương trong lòng hay không. Tuy lúc đó còn nhỏ tuổi, nhưng ký ức đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn.

Khi Lạc Dương gọi điện báo cho cô ngày cử hành đám cưới, Lạc Chỉ đã trực tiếp tâm sự với anh về sự khó hiểu của mình. Cô vẫn cho rằng họ sẽ đợi Trần Tĩnh tốt nghiệp thạc sĩ xong mới đi lấy giấy hôn thú, không ngờ sau khi cầu hôn xong, mọi việc lại diễn ra nhanh như vậy.

“Có kéo dài thời gian cũng đâu khác gì? Cưới sớm cho yên tâm.”

Yên tâm? Cô nhớ tới Đinh Thủy Tịnh, không hỏi tiếp nữa.

Lạc Dương ở đầu dây bên kia dường như vừa vươn vai, ngáp dài rồi nói: “May mà tổ chức ở nhà. Trong nhà còn có cậu mợ, cùng với bố mẹ Trần Tĩnh lo liệu, bọn anh bớt được bao nhiêu việc. Nhưng thẩm mỹ của người lớn đúng là không thể khen nổi, thiệp mời mà bọn họ chọn toàn mấy kiểu vừa lòe loẹt vừa xấu. May mà Trần Tĩnh không để bụng việc này. Mà nếu bọn anh làm chủ trì, chắc cũng chẳng so đo mấy thứ đó đâu.”

Lạc Chỉ cười: “Vậy là tốt rồi, đỡ phải nghĩ nhiều. Em biết rất nhiều đôi vì chuyện đám cưới mà mệt mỏi rồi cãi cọ. Cứ như anh chị lại hay. Dù thế nào thì em cũng rất vui khi hai người kết hôn. Chúc mừng nhé.”

Lạc Dương lại đổi chủ đề câu chuyện: “Anh nghe mẹ em nói em có bạn trai rồi mà nhất quyết không chịu dẫn về ra mắt? Không ra mắt mẹ thì thôi, nhưng để anh gặp chắc là được chứ?”

Lạc Chỉ nghe thấy tiếng reo khe khẽ của bí mật trong lòng mình.

Vì chiều thứ Sáu Lạc Chỉ về quê dự lễ cưới, cho nên lịch dạy Jake và Tiffany đổi sang tối thứ Tư.

Cô vẫy một chiếc taxi. Tài xế nghe tên của ngôi biệt thự, hơi nghi hoặc nhìn cô qua kính chiếc hậu, nghĩ một lúc lâu xem nên đi thế nào rồi mới cho xe chạy.

Ăn Tết xong, Chu Nhan đã sa thải hai người làm công, bắt đầu thuê giúp việc theo giờ đến vệ sinh nhà cửa, nấu cơm cho hai đứa trẻ vào buổi trưa và buổi tối. Ba tháng sau, cô ấy cho tài xế nghỉ việc, từ đó Lạc Chỉ luôn đi taxi đến.

“Đành vậy. Chị sẽ trả tiền cho em.” Chu Nhan xin lỗi trong điện thoại, “Nửa năm nay chị hiếm khi ở Bắc Kinh lắm, giữ lại tài xế cũng chẳng làm gì. Nhưng phải vất vả cho em rồi. Có thời gian thì thỉnh thoảng giúp chị qua đó xem bọn trẻ có vấn đề gì không. Cuối tuần em đến ở luôn cũng được.”

Cô ấy chỉ thiếu nước van xin. Đến bây giờ Lạc Chỉ cũng chưa từng gặp bất cứ người bạn hay người thân nào của Chu Nhan đến biệt thự giúp chăm sóc hai đứa trẻ. Một người phụ nữ quanh năm phải đi khắp bốn phương như cô ấy luôn có trong mình một nỗi bất lực như vậy.

Từ hồi Tết ra, Lạc Chỉ chỉ gặp Chu Nhan hai lần. Tiffany nói mẹ cứ liên tục bay qua bay lại giữa Mỹ và Singapore, ngay cả cô bé và Jack cũng hiếm khi gặp được.

“Mẹ nói có lẽ bọn em lại sắp phải chuyển nhà rồi.” Tiffany ngồi trên ghế salon đung đưa chân. Cô bé còn ít tuổi, nhưng chẳng hề tỏ ra lo lắng khi nói ra những lời này, dường như đã sớm quen với việc đó rồi.

Dọn nhà đến một nơi khác, đi về phía cuộc sống mới.

Lạc Chỉ chỉ còn cách thường xuyên đi thăm hai đứa trẻ hơn, quan tâm bọn chúng chẳng thua gì mẹ ruột. Có đôi lúc cô cảm thán, mình và Chu Nhan vậy mà lại tin tưởng lẫn nhau vô điều kiện như vậy, rồi lại nghĩ đến nguyên do trong đó mà bất giác thở dài.

Lạc Chỉ đang cởi giày, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc “Em tới rồi”. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy bà mẹ trẻ kia đang tựa vào tay vịn cầu thang cười với mình.

Chu Nhan có vẻ gầy đi, nhưng vì mái tóc được cắt ngắn một cách tinh tế, để lộ ra cần cổ thon dài cùng xương quai xanh quyến rũ nên trông vẫn đầy sức sống. Cô ấy đang đeo tạp dè, trong tay cầm một đống tạp chí tiếng Anh cũ, trên người dính bụi.

“Lâu lắm không dọn phòng, làm suốt cả chiều mà vẫn lộn xộn.” Chu Nhan cười.

“Em đến đây không phải để giúp chị quét dọn đâu nhé.” Lạc Chỉ nhảy dựng lên.

Dạy xong cho hai đứa trẻ, Lạc Chỉ đi xuống tầng dưới. Thấy Chu Nhan vẫn đang loay hoay với đống phế thải ở phòng khách, cô bỗng dưng bật cười.

“Lâu lắm rồi em không gặp chị. Đáng ra lần trước phải cùng đi chơi mới đúng.” Lạc Chỉ trách móc.

Vào cuối tháng Tư khi trời đang về độ cuối xuân, Lạc Chỉ từng dẫn Tiffany và Jake ra ngoài, cùng đến công viên Ngọc Uyên Đàm ngắm hoa đào, còn gọi cả Thịnh Hoài Nam. Được gặp lại anh sau nửa năm, hai đứa trẻ tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

“Lúc đó rõ ràng là chị có ở Bắc Kinh.” Lạc Chỉ đi tới ngồi xuống sàn phòng khách cùng Chu Nhan, giúp cô ấy bỏ đống CD và sách báo vào hộp. “Tiếc là chị bận không đến được. Em rất muốn cho chị gặp anh ấy.”

Lạc Chỉ cố nói thật thản nhiên, nhưng lại hồi hộp trộm quan sát phản ứng của Chu Nhan khi nhắc đến Thịnh Hoài Nam.

Nét mặt của Chu Nhan chẳng có gì thay đổi, chỉ tiếp tục làm việc, thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu.

“Để chị gặp làm gì?” Cô ấy nhún vai, “Lỡ chị gặp rồi lại không thích thì em sẽ khó xử, đúng không? Một bên là tình bạn, một bên là tình yêu mà.” Vế sau vốn là lời một ca khúc, nói tới đó Chu Nhan thậm chí còn hát lên. Lạc Chỉ bị chọc cho bật cười.

“Nếu vậy thì cũng đành chứ sao. Nhưng em nghĩ chị sẽ thích anh ấy. Mắt nhìn người của em tốt lắm.”

“Thế à?” Chu Nhan cười nhạt.

“Anh ấy còn bảo tháng sau trời ấm lên sẽ dẫn hai đứa trẻ đến Hoan Lạc Cốc chơi. Chị có muốn đi cùng không?”

“Chị không đi đâu.” Chu Nhan lắc đầu, không chú ý đến biểu cảm phức tạp của Lạc Chỉ.

Lạc Chỉ cũng không nài nỉ, cúi đầu tiếp tục thu dọn, dòng suy nghĩ chậm chạp bay về ngày cuối xuân ấm áp ở công viên Ngọc Uyên Đàm.

Thực ra ở đó cũng chẳng đẹp lắm. Vườn đào quá thưa thớt, không thể tạo thành một khoảng trời hoa rực rỡ như trong sách mô tả. Thứ duy nhất gây bất ngờ là một đóa ngọc lan trắng nở rộ trên nhánh cây trơ trọi.

Khi Thịnh Hoài Nam chơi cùng hai đứa trẻ, Lạc Chỉ không quên bắt bẻ chuyện cũ với anh.

“Hồi trước lúc em hỏi anh có muốn đến dạy học cho bọn trẻ không, tin nhắn trả lời của anh làm em suýt tức chết.”

“Tin nhắn nào cơ?” Anh đang chụp ảnh cho Jake, nghe vậy thì vừa chỉnh ống kính vừa nghi ngờ nói, giọng điệu vô tội đến mức khiến cô tưởng mình đã nhận nhầm người.

Lạc Chỉ cắn răng lục tìm tin nhắn trong điện thoại. Nhưng hai người nhắn với nhau quá nhiều, cô không nỡ xóa, tìm lên tìm xuống cuối cùng lại bị cảm giác ngọt ngào ấm áp bao phủ.

“Thôi bỏ đi.” Cô tập trung nhìn màn hình, “Không tìm được. Nói chung là mỉa mai em dỗ trẻ con lại còn đòi tiền.”

“Không thể nào.”

“Chắc chắn có!”

Thịnh Hoài Nam trầm mặc một lát rồi chậm rãi lên tiếng: “Vậy thì là do anh quá ngây thơ. Đôi khi anh sẽ nói mấy lời kiêu ngạo ra vẻ ta đây thế đấy, cứ áp đặt cuộc sống của mình lên người khác rồi làm người ta tổn thương mà không hay.”

Lời xin lỗi nghiêm túc như vậy khiến Lạc Chỉ hơi mất tự nhiên.

“Bỏ đi, em chỉ đột nhiên nhớ ra thôi mà.”

“Không.” Thịnh Hoài Nam nghiêm túc nhìn cô, “Nửa năm nay anh vẫn luôn muốn nói với em rằng, anh nhìn em đi làm thêm, kiếm tiền, chăm chỉ lại tự lập, càng ngày càng cảm thấy mình thật đáng hổ thẹn.”

Anh quay đầu nhìn hai đứa trẻ đang kiễng chân ngửi đóa ngọc lan: “Anh nói thật đấy. Gần đây càng ngày anh càng hay nghĩ vậy. So ra thì anh mới là kẻ chẳng biết làm gì.”

Lạc Chỉ chăm chú nhìn Thịnh Hoài Nam, thật lâu sau vẫn không biết phải nói thế nào. Những nhịp đập hoang mang của trái tim trong lồng ngực trước kia vẫn chưa rõ ràng, vào lúc này chợt trở nên vô cùng mạnh mẽ.

“Ngẩn ra nghĩ gì vậy?”

Lạc Chỉ như sực tỉnh: “À không, em chỉ nhớ tới hôm đi chơi ở Ngọc Uyên Đàm. Lúc đó hai đứa nhóc vui lắm.”

“Nhớ bạn trai em hôm ở Ngọc Uyên Đàm thì có.”

Bạn trai em. Yêu nhau nửa năm mà Lạc Chỉ vẫn cảm thấy xấu hổ khi nghe cách gọi này.

“Thực ra…” Cô ngập ngừng lên tiếng, “Em nghĩ cảm giác khi giấc mơ trở thành hiện thực có vẻ hơi giả tạo. Mọi thứ đều rất hoàn hảo, nhưng dường như đã mất đi điều gì. Em cũng cảm thấy mình thay đổi khá nhiều, bắt đầu thích dựa dẫm. Trước đây em đã quen một mình làm mọi việc, bây giờ như thế lại cô đơn, không có anh ấy em sẽ thấy trống trải. Thế là tốt hay không tốt? Trước kia em coi thường mấy đôi yêu nhau, giờ mới biết đúng là đứng ngoài nhìn rồi phán thì dễ lắm.”

Chu Nhan không hề tỏ vẻ muốn thức tỉnh một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu, cũng chẳng chế nhạo câu nào.

“Chị thấy chuyện đó quá bình thường.” Cô ấy quả thực không giỏi thu dọn đồ đạc, vừa nói chuyện vừa cầm một đống hộp CD quăng vào trong hộp rồi lấy băng dính dán vào, ngồi lên trên rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Chỉ. Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp, trông cô ấy như một thiếu nữ đang nghịch ngợm đung đưa cổ chân.

Như một thiếu nữ.

Một người phụ nữ ngoài ba tuổi làm động tác đó lại không có vẻ gì là vờ vĩnh hay mất tự nhiên. Lạc Chỉ đột nhiên hiểu được nét quyến rũ của Chu Nhan, giống như tấm ảnh mà cô ấy chụp cùng người đàn ông xa lạ đó. Từ nơi khóe mắt xinh đẹp của cô ấy, không ai có thể trông thấy tuổi tác, quá khứ và tương lai, nhìn thoáng qua mãi mãi có vẻ ngây thơ ngọt ngào như vậy.

Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua.

Lạc Chỉ nhìn xuống: “Chị bảo bình thường nghĩa là sao?”

“Nghĩa là chuyện cổ tích kết thúc, cuộc sống thật bắt đầu rồi.” Chu Nhan mỉm cười, đứng dậy đi tới véo má cô.

“Muốn uống thứ này không?” Chu Nhan vừa nói vừa cẩn thận đi vòng qua đống hộp trải đầy đất, rẽ vào nhà bếp rồi ném một vật tới. Lạc Chỉ luống cuống đỡ lấy.

Một lon bia lạnh.

“Không uống trà à?”

“Uống trà sao thoải mái bằng uống thứ này. Nhất định phải là bia, còn mấy thứ kiểu rượu vang hay rượu trắng thì dẹp đi.” Chu Nhan dường như bị đống hộp giấy và túi nilon lỉnh kỉnh làm cho phát điên, cách nói chuyện và động tác đều không giống bình thường.

Lạc Chỉ chợt cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Hai người mở nắp lon. Lạc Chỉ nghe thấy tiếng Tiffany chạy nhảy trên tầng liền đặt ngón trỏ lên môi: “Đừng để bọn trẻ thấy chúng ta thế này.”

Chu Nhan nhún vai, đưa tay ra, ý muốn Lạc Chỉ cụng lon.

“Ngày trước khi hai đứa còn bé, một mình chị dẫn chúng đi kiếm sống, có đôi lúc chúng khóc ầm lên, chị thậm chí từng có suy nghĩ muốn bế cả hai nhảy lầu cho xong. Vậy mà chớp mắt đã mười năm rồi.”

Chu Nhan lắc lon bia trong tay, hai mắt sáng lấp lánh.

“Chị vừa nói gì mà chuyện cổ tích kết thúc cơ?” Lạc Chỉ lảng sang chuyện khác.

“Ừ, phải rồi.” Chu Nhan ngửa đầu uống thêm một ngụm lớn. Bia lạnh đến váng đầu, một lát sau cô ấy mới có thể mở miệng, “Cô bé lọ lem cưới hoàng tử, cuộc sống bắt đầu. Cổ tích nào cũng chỉ kể nửa trước, vì trẻ con thích nghe phần đó. Chỉ có người lớn mới dám đối mặt với câu chuyện phía sau.”

Tình yêu thần thánh tinh khiết mà chúng ta từng ước ao suốt thuở thiếu thời, cuối cùng cũng chỉ là tro bụi lụi tàn, chẳng có gì đặc biệt.

Người lớn là loại động vật phức tạp. Nội tâm u ám, nhiều mối quan hệ rối rắm, lòng tự tôn giả tạo… tất cả những thứ đó sao có thể tạo ra một thứ tình cảm không nhiễm tạp chất?

Chu Nhan vỗ nhẹ mu bàn tay Lạc Chỉ: “Chúc mừng em trở thành người lớn.”

Uống hết một lon, Chu Nhan còn chưa thỏa mãn, lại chạy đi lấy thêm hai lon đưa cho Lạc Chỉ.

“À, mẹ em có biết…”

“Không.” Lạc Chỉ trả lời ngay lập tức.

Yên lặng một lúc, hai người lại cụng lon.

“Đúng là một cô con gái không biết nghe lời.” Chu Nhan cười khúc khích.

“Trước kia em không biết mình là loại người thích trốn tránh như vậy. Cầm chừng thế này vốn không phải thói quen của em.” Lạc Chỉ thở dài.

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Sẽ luôn có cách, chỉ cần em đủ kiên trì.”

Lạc Chỉ ngẩng phắt đầu lên, nhìn Chu Nhan bằng ánh mắt lấp lánh: “Vậy sự kiên trì của chị giờ đã có kết quả chưa?”

Chu Nhan bật cười: “Chị kiên trì cái gì?” Dừng lại một chút, cô ấy gật đầu: “Chị muốn đi Mỹ, cưới Thiết Văn.”

Lạc Chỉ lần mò tìm được lon bia, mở ra uống một mạch. Hơi bia từ dạ dày xộc lên, vọt tới khoang mũi, đột nhiên cô chảy nước mắt.

“Khóc gì vậy?” Chu Nhan bất ngờ, “Em không chúc mừng chị à?”

“Em sẽ nhớ chị lắm.”

Lạc Chỉ lau mắt, đá vào chiếc hộp giấy trong góc: “Em nhất định sẽ rất nhớ chị.”

Thứ Sáu, Thịnh Hoài Nam tiễn cô ra sân bay. Vào đến khu kiểm tra an ninh, anh cười hôn lên trán cô, khẽ nói: “Đi đường cẩn thận. Nhớ về sớm với anh.”

Cô gật đầu, nhìn gương mặt thân thuộc của Thịnh Hoài Nam, bỗng dưng cảm thấy vô cùng quyến luyến.

Lạc Chỉ cũng không biết thứ cảm xúc mãnh liệt này vì sao lại đến. Chỉ về có hai ngày mà cứ làm như chia xa mãi mãi… Cô cúi đầu giấu đôi mắt đang ửng hồng, nhẹ nắm lấy bàn tay anh: “Em đi đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc