THẦN KHỐNG THIÊN HẠ

- Yên tâm đi, đã có trưởng lão đi qua ngăn chặn tiểu tử đó, tin tưởng rất nhanh có thể bắt được bọn hắn, ngươi đi về phòng dưỡng thương trước đi.

Đường Bách đáp.

- Vậy là tốt rồi, ta nhất định phải tự mình nhìn thấy tiểu súc sinh quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ, lại dám đả thương bổn thiếu, quả thật là chán sống!

Ánh mắt Đường Ngạo Lĩnh lộ vẻ âm tàn nói.

Trong một tửu lâu cách đó không xa, Lăng Tiếu cùng Tàn Báo bình tĩnh uống rượu ăn cơm.

Tàn Báo uống ngụm rượu, nói:

- Thiếu gia, sao không trực tiếp đánh tới Đường gia buộc bọn hắn luyện chế linh khí cho ngươi thì tốt hơn, cần gì phải lãng phí thời gian với bọn hắn.

Lăng Tiếu nhấp hớp rượu cười nhạt nói:

- Thượng giả phạt mưu, vũ lực cũng không phải biện pháp giải quyết tốt nhất, bắt buộc bọn hắn luyện chế linh khí cho ta chỉ sợ bọn hắn sẽ không tận tâm, huống chi ta còn cần bọn hắn trợ giúp, tạm thời không nên kết xuống tử cừu!

Tàn Báo phát hiện mình thật khó khai thông với Lăng Tiếu, vì vậy ngậm miệng không nói tiếp.

Lúc này ngoài tửu lâu có thật nhiều người của Đường gia lao tới.

Đường Vinh chứng kiến người cứu viện đã đến, lập tức nghênh đón kêu lên:

- Lão Trung, bọn hắn bên trong.

Một vương cấp cao giai nhìn Đường Vinh nói:

- Thất trưởng lão có lệnh nhất định phải đem bọn họ lưu lại, chúng ta vào bắt giữ!

Đường Vinh giữ chặt tên vương cấp cao giai kia khẩn trương nói:

- Lão Trung, ngươi trước tiên nghe ta nói.

Sau đó hắn ghé vào tai người kia nói nhỏ gì đó.

Thần sắc người kia biến thành khó xem, hỏi:

- Ngươi nói trong bọn họ có một người là cao thủ hoàng cấp?

- Hẳn là không sai, nếu không bọn hắn làm sao còn lớn mật lưu lại trong Cự Phong thành?

Đường Vinh đáp.

Đường Trung nhăn mày nói:

- Bất kể như thế nào chúng ta nhất định phải vào xem nói sau, nếu thật là hoàng cấp, lập tức thông tri trưởng lão đời trước trong tộc đối phó bọn hắn.

Dứt lời Đường Trung suất lĩnh năm tên vương cấp đi vào trong tửu lâu.

- Đường gia làm việc, người nhàn rỗi lập tức rời đi.

Đường Trung âm trắc trắc nhìn khách trong tửu lâu nói.

Sưu!

Người trong tửu lâu vừa nghe xong lời nói của Đường Trung, lập tức hoảng sợ chạy trốn mất dạng, cho dù là chưởng quầy cũng không dám lưu lại, đủ thấy uy tín của Đường gia trong Cự Phong thành cao tới bậc nào.

Đường Trung liếc mắt nhìn Lăng Tiếu cùng Tàn Báo vẫn còn ngồi uống rượu.

- Chính là bọn họ giết người của Đường gia chúng ta?

Đường Trung híp mắt hỏi Đường Vinh.

- Chính là bọn họ giết Đường Thì, đánh bị thương nhị thiếu gia.

Đường Vinh gật gật đầu đáp.

Đường Trung đi nhanh tới trước mặt Lăng Tiếu cùng Tàn Báo, một chưởng hung hăng vỗ lên bàn.

Ba!

Cái bàn trong nháy mắt vỡ tan thành bốn năm mảnh.

Ngay trước khi Đường Trung ra tay, Lăng Tiếu đã cầm lên chén rượu cùng bầu rượu nói:

- Đại thúc muốn chơi thì đi xa một chút, không thấy bổn thiếu đang bề bộn sao? Ngươi quấy rầy nhã hứng của bổn thiếu, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng.

Đường Trung trừng mắt nhìn Lăng Tiếu quát:

- Ta không rảnh dài dòng với ngươi, thức thời cùng ta quay về chờ Đường gia xử lý, bằng không ngày này sang năm là ngày giỗ của các ngươi…

Lời của hắn còn chưa nói xong, Lăng Tiếu đã ngắt lời nói:

- Hắn thật quá ồn!

Lăng Tiếu dứt lời, Tàn Báo xuất thủ.

Ba!

Đường Trung còn chưa kịp phản ứng đã bị một chưởng của Tàn Báo đánh bay ra ngoài, gãy mấy cái răng.

- Mọi người cùng nhau tiến lên xử lý bọn hắn!

Đường Vinh kinh hô.

Vài tên vương cấp lập tức đánh tới.

- Ném bọn hắn ra ngoài đi!

Lăng Tiếu thản nhiên nói.

Tàn Báo liếm liếm môi, vung tay, một mảnh hắc vụ bích chướng hướng đám người đè ép tới.

Vài tên vương cấp kể cả Đường Vinh đồng thời bị oanh ra khỏi tửu lâu.

Mấy người vẫn chưa chết nhưng bị thương không nhẹ.

Người của Đường gia đứng ngoài tửu lâu thần sắc hoảng hốt, có người kinh hô:

- Ám…ám thuộc tính, chẳng lẽ người của Ma Ảnh môn đã tìm tới cửa?

- Mau trở về bẩm báo thất trưởng lão, chúng ta cần hồi tộc mời thượng đại trưởng lão đến giúp đỡ.

Một vương cấp kêu to.

Trong lúc nhất thời người của Đường gia không dám tiếp tục tiến vào tửu lâu, nhưng bọn hắn vẫn vây quanh kín kẽ, chỉ sợ Lăng Tiếu cùng Tàn Báo chạy trốn.

Không bao lâu Đường Bách đích thân chạy tới.

Hắn nhìn thoáng qua mấy người nằm trên mặt đất, tiếp theo hướng trong tửu lâu quát:

- Không biết là vị tiền bối nào của Ảnh môn giá lâm?

Lời này của hắn khách khí hơn không ít, nhưng vì uy danh của Ma Ảnh môn tại Nam Hoang không nhỏ, cho dù Đường gia là một trong tứ đại thế gia nhất định phải cẩn thận đối đãi.

Nhưng hắn nói ra một lúc lâu vẫn không có người đáp lại.

- Xin hỏi là vị tiền bối nào của Ảnh môn giá lâm?

Đường Bách lại trầm giọng nói.

Lần này có đáp lại, chỉ thấy một món đồ vật từ cửa tửu lâu bay ra.

- Mau lui lại!

Đường Bách không biết vật gì từ bên trong bay ra, lập tức kinh hãi quát.

Oanh long!

Vật kia đập vào trước cửa tửu lâu, làm mặt đất cũng bị lún xuống.

- Cái gì vậy?

Toàn bộ người của Đường gia đều toát ra vẻ khó hiểu.

Đường Bách lớn mật bước lên vài bước, nhìn vào món đồ vật bị ném ra.

Chỉ thấy một khối hắc thạch nặng mấy trăm cân nằm lún dưới hố.

Đường Bách nhìn thấy hắc thạch, đồng tử co rụt lại, bắn ra tinh mang nóng rực nói:

- Đây…đây là Vạn Niên Huyền Thiết?

Lời này vừa nói ra, người của Đường gia đứng sau lưng hắn thần sắc biến đổi, lập tức không quản thân phận xông về phía trước nhìn xuống.

- Thật…thật sự là Vạn Niên Huyền Thiết, thật tốt quá, có nó gia tộc lại có thể luyện chế linh khí.

- Một khối như vậy ít nhất nặng mấy trăm cân, đủ luyện chế hơn mười kiện linh khí.

- Thất trưởng lão mau thu lại đi, miễn bị người khác lấy nó.

Một đám người của Đường gia hưng phấn chỉ trỏ.

Đường gia nhiều thế hệ luyện khí, mỗi người ít nhiều đều hiểu được luyện khí thuật, bọn hắn vô cùng quen thuộc với tài liệu luyện khí, cho nên đều xác nhận khối hắc thạch trước mặt chính là Vạn Niên Huyền Thiết.

Đây là một trong những tài liệu chủ yếu không thể thiếu của linh khí hoặc thánh khí.

Đường Bách nhìn khối Vạn Niên Huyền Thiết muốn đưa tay thu lại.

Hưu!

Một luồng hắc mang bắn ra, Đường Bách không kịp tránh né, bàn tay nháy mắt bị đánh thành lỗ thủng, máu tươi tuôn ra.

Đường Bách nhẫn nhịn đau đớn liên tiếp lui về phía sau, người của Đường gia cũng vội vàng thối lui.

- Ai dám động tới huyền thiết, chết!

Một đạo thanh âm âm lãnh từ trong tửu lâu truyền ra.

Người của Đường gia biến sắc, tuy rằng bọn hắn căm giận nhưng không dám tiến lên nửa bước.

- Đường Đức mau nhanh về bẩm báo gia chủ, thỉnh hắn định đoạt.

Đường Bách ôm bàn tay nhìn một người quát to.

Một vương cấp ứng tiếng, nhanh chóng chạy đi như bay.

Đại bản doanh của Đường gia không nằm trong thành mà ở trong một dãy núi trùng điệp ngoài thành.

Hơn mười ngọn núi đều là địa bàn bị Đường gia chiếm cứ, ngọn núi cao nhất bên trong nhìn như thanh kiếm khổng lồ xuyên trời, có vẻ dị thường hiểm trở, khí phách bất phàm.

Vương cấp kia trực tiếp bay tới giữa sườn núi cao nhất, nơi đó là nơi ở của gia chủ Đường gia, đồng thời cũng là Luyện Khí Trì của Đường gia.

Bình luận

Truyện đang đọc