THẦN KHỐNG THIÊN HẠ

Thế nhưng kiếm của hắn còn chưa chém đến đã bị đối thủ hung hăng đánh một chưởng.

Cả người hắn bị đánh cho bay ra xa, hộ minh kình trên người nát bấy, máu tươi vẩy ra.

- Tiêu sư huynh! Chúng ta liều mạng với hắn.

Hai huynh đệ Ngô Hữu Lai và Ngô Hữu Khứ quan hệ mật thiết nhất với Tiêu Tùng Lâm, vừa thấy Tiêu Tùng Lâm bị thương liền nhịn không được nữa đồng thời đánh tới lão giả Trọng Kiếm Môn kia.

- Ánh sáng hạt gao cũng dám sánh với ánh trăng!

Lão giả Trọng Kiếm Môn quát nhẹ một tiếng, cả người nghênh đón hai người.

Rầm rập!

Hào quang thuộc tính cường đại giao thoa lại với nhau.

Hai đạo nhân ảnh xa xa bị đánh bay người ra ngoài, đúng là hai huynh đệ Ngô Hữu Lai và Ngô Hữu Khứ.

Hai vị thượng truyền trưởng lão của Kim Đồng Phong và Bích Tuyền Các muốn động nhưng không dám động, bởi vì Cương Hoàng Hùng Sư mạnh mẽ kia đang hung hăng trừng mắt nhìn bọn hắn, chỉ cần bọn hắn khẽ động khẳng định sẽ gặp nạn.

- Mang người phía dưới lên đây!

La Bá Thiên nói với một cao giai Vương cấp bên người mình.

Cao giai Vương cấp kia nhẹ gật đầu, lập tức chui vào trong nhã các.

Bên dưới truyền ra tiếng kinh hô của Mộc Hòe, Mộc Ân lo lắng cho an nguy của Mộc Hòe, muốn cứu người, nhưng lại bị người Trọng Kiếm Môn ngăn lại.

Chỉ chốc lát sau, cao giai Vương cấp của Trọng Kiếm Môn ôm lấy Mộc Hòe bị trọng thương bay ra.

Mộc Hòe khí tức yếu ớt tới cực điểm, thần sắc tái nhợt đến đáng sợ.

- Lão cẩu, nhiều lần ngăn cản chuyện tốt của ta, ngươi muốn chết như thế nào?

La Bá Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộc Hòe nói.

Lúc này, Vân Mộng Kỳ nhanh chóng đến trước mặt La Bá Thiên nói:

- La sư huynh được rồi, vì loại người không biết tốt xấu này mà tổn thương hòa khí không đáng, hắn nói thế nào cũng là phong chủ của Tử Thiên Tông ta, thả hắn đi, bằng không thì người ta lại nói ta không nghĩ đến người nhà.

La Bá Thiên nghe xong lời này có chút sửng sốt một chút nói:

- Tốt, ta nghe Vân tiểu thư.

Trong khi tên cao giai Vương cấp Trọng Kiếm Môn đang muốn thả người thì Mộc Hòe lại phun ra một ngụm máu tươi trong miệng, bắn tới La Bá Thiên nói:

- Ta nhổ vào, có giỏi giết ta ta, lão phu không cần đôi gian phu dâm phụ các ngươi đáng thương!

La Bá Thiên nhất thời không đề phòng, trên mặt dính đầy máu tanh hôi, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn nói:

- Giết lão cẩu này đi!

Vừa rồi máu của Mộc Hòe ẩn chứa nội kình phun ra, thấy La Bá Thiên dính máu, hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, đôi mắt dần khép lại.

Người Tử Thiên Tông nhao nhao biến sắc, tuy nhiên lại không ai dám tiến lên cứu người.

Ngay khi Mộc Hòe sắp chết, một thanh âm nộ khí trùng thiên chợt vang lên:

- Ai dám động đến sư phụ ta, ta diệt cả nhà hắn!

Thanh âm này giống như sấm sét, chấn cho màng tai mọi người đều vang lên ong ong, một ít Vương cấp thực lực thấp càng thiếu chút nữa đã ngã nhào, may mắn mục tiêu của thanh âm này cũng không phải bọn hắn bởi vậy mới có thể ổn định tâm thần, không bị tổn thương thực chất nào.

Mà tên cao giai Vương cấp bắt lấy Mộc Hòe muốn hạ độc thủ lại bị chấn cho loạn cả lên, màng tai cũng tràn ra vết máu, trong tay không khỏi mềm nhũn, Mộc Hòe trong tay hắn cũng rớt khỏi không trung

- Sư đệ!

Mộc Ân gấp gáp vọt tới Mộc Hòe, muốn tiếp lấy hắn.

Thế nhưng có một đạo nhân ảnh còn nhanh hơn cả hắn, nhanh đến nỗi ngay cả mọi người ở đây cũng không thấy rõ là ai, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Mộc Hòe đã được ôm lấy.

Mọi người ngưng mắt nhìn lại, người Tử Thiên Tông đều lộ vẻ kinh hãi.

Bọn hắn rõ ràng thấy được một người rõ ràng không nên xuất hiện trên đời nữa.

Người Trọng Kiếm Môn chỉ hơi nhíu mày một chút, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người cả, trong nội tâm nói thầm:

- Thì ra chỉ là trung giai Vương cấp, còn tưởng rằng là đại nhân vật nào chứ, ta nhổ vào!

Một gã trẻ tuổi ôm lấy Mộc Hòe đang hấp hối, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ.

Đây là một người trẻ tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt anh tuấn vì phẫn nộ mà trở nên đáng sợ dữ tợn, một đầu tóc tán tán phát ra, mỗi sơi đều uyển chuyển phiêu động như linh xà, long lân màu vàng óng ánh quấn quanh thân lộ ra tôn quý dị thường, một đạo Kim Long hư ảnh trùng thiên mà đi, Long Ngâm gào thét không ngớt, tựa hồ nghịch lân của nó đã bị xúc động, sát ý đầm đặc đáng sợ kia khiến người không khỏi rung động.

Đây chính là Lăng Tiếu từ Tử Thiên Thành đuổi tới

Hắn vốn tưởng rằng mâu thuẫn giữa Mộc Hòe và tông chủ sẽ không quá kịch liệt, cho nên trên đường đi cũng không quá gấp, vậy nên mới thiếu chút nữa đã xảy ra bi kịch.

Lăng Tiếu nhìn qua Mộc Hòe tràn đầy vết máu trong nội tâm như nhỏ máu.

Mộc Hòe mặc dù không dạy qua hắn thứ gì lợi hạt, nhưng lại rất quan tâm giữ gìn Lăng Tiếu, khiến Lăng Tiếu cảm thấy có một sư phó như vậy thật sự rất tốt, khiến hắn có một trái tim trung thành. Hắn cảm giác mặc kệ mình cường đại cỡ nào, nhưng ở trước mặt sư phó vẫn là một đệ tử cần che chở.

Nhưng hắn vừa về đã thấy sư phụ của mình bị người giày vò, một cổ lệ khí mãnh liệt phóng lên trời.

- Tiểu tử thức thời thì cút cho ta, bằng không ta trước chém lão cẩu này, lại tiễn ngươi lên đường với hắn.

La Bá Thiên nhìn qua Lăng Tiếu đột nhiên giết ra, trong nội tâm tương đối khó chịu.

Bởi vì hắn cũng bị tiếng hống kia ảnh hưởng, màng tai còn cảm thấy có chút đau nhức, quan trọng nhất là nữ nhân tương lai của hắn Vân Mộng Kỳ rõ ràng nhìn tiểu tử kia không chút nháy mắt, khiến lòng đố kỵ của hắn càng tăng thêm.

Lăng Tiếu càng như không nghe thấy, mà như một đứa bé nhìn Mộc Hòe trong ngực, nức nở nói:

- Sư phó. . . Đồ nhi quay lại rồi...

Nói xong hắn liền cho Mộc Hòe ăn một khỏa tứ giai chữa thương đan dược.

Mộc Hòe mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn còn một hơi, ăn vào đan dược, lại tăng thêm công pháp chữa thương mộc thuộc tính của bản thân nên đang dần dần khôi phục một ít tri giác, nhìn qua đồ đệ gần trong gang tấc, hắn lộ ra thần sắc không thể tin được lẩm bẩm nói:

- Tiếu. . . Tiếu nhi, vi. . . Vi sư có phải đã chết rồi không, bằng không sao có thể thấy được ngươi?

Mộc Hòe trạng thái tinh thần cực kém, hắn cho rằng mình đã đến Địa phủ tương kiến với Lăng Tiếu.

- Sư phó, ta đã trở về. . . Ngươi không chết, ai cũng không thể khiến ngươi chết, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không có tư cách này!

Lăng Tiếu sâu kín nói, lửa giận càng không ngừng tán phát ra, khiến cho mọi người chung quanh đều run lên.

- Sát ý thật đáng sợ!

Tất cả mọi người trong lòng đều xuất hiện một câu như vậy!

La Bá Thiên nhíu này một cái, đưa một ánh mắt về phía tên cao giai Vương cấp vừa đả thương Mộc Hòe

Tên cao giai Vương cấp kia ngầm hiểu, trong tay không chút dấu hiệu đánh ra một quyền.

Tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, Mộc Ân cũng đến ngăn đón, nhưng vẫn vẫn muộn một bước.

Vân Mộng Kỳ nhịn không được hoảng sợ nói:

- Không nên ah!

Bình luận

Truyện đang đọc